Lâm Nặc lúng túng không dám nhìn thẳng vào Ngụy Đình, nhỏ giọng:
"Không ạ, tôi không có ý đó."
" Tốt nhất là vậy."
Ngụy Đình đẩy ghế xoay ra phía cửa kính, nhìn thẳng ra phía những ngôi nhà cao chọc, rồi dời mắt nhìn sang toà nhà 11 tầng nằm ngay bên vệ đường.
"Gọi cho bên phòng lễ tân cuối tuần nhớ liên lạc với Chương Hi."
" Vâng." - Lâm Nặc không dám hỏi thêm sợ Ngụy Đình tức giận nên lặng lẽ đi ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên reo lên nhưng không hề làm cho Ngụy Đình giật mình, anh thản nhiên, xoay ghế lại, giọng nói điềm tĩnh đến lạ thường. Trên màn hình điện thoại hiện lên một chữ duy nhất:
"Mẹ"
"Alo."
"Này, con không định lấy vợ hả?"
" Không ạ."
" Mẹ không cần biết con có muốn hay không, tốt nhất là sớm có cháu cho mẹ bế."
" Con không..."
Tút...Tiếng ngắt đường dây điện thoại kéo dài khiến cho anh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại. Phải đấy, ai mà biết cái con người lạnh nhạt như anh vẫn bị phụ huynh giục lẩy vợ chứ, chỉ là bây giờ, anh chưa thể tìm được người phù hợp. Từ khi thành danh, Ngụy Đình chưa từng nghĩ đến hôn nhân, bởi thế mẹ anh mới luôn tìm mấy mối hôn sự nhưng đều không vừa ý nên đã bị từ chối thẳng thừng.
Khí chất của Ngụy Đình đúng rất hợp gu của mấy tiểu thư nhưng trái lại, chẳng có ai lọt vào mắt anh. Anh chỉ còn nhớ, nhớ rất rõ, vào năm anh 13 tuổi không may bị đuối nước, lúc đó bản thân anh đã chật vật thế nào, bất lực thế nào, anh không thể quên được, may là có người phát hiện ra nên cứu anh lên nhưng Ngụy Đình không nghĩ người cứu anh là một cô bé tầm 6 tuổi. Trong mơ màng, anh chỉ loáng thoáng thấy cô bé đó mặc chiếc váy trắng, từ đầu tới chân ướt sũng, ngồi bệt xuống đất vì mệt. Lúc ở dưới nước, anh cũng chỉ kịp thấy một vết sẹo dài khoảng 5cm ngay sau gáy của cô bé. Cho đến bây giờ anh vẫn không ngừng tìm kiếm nhưng đâu ai ngờ, người có sẹo dài 5cm cũng rất nhiều nhưng hoàn toàn khác với trí nhớ của anh...
Ngụy Đình tay nắm điện thoại, gương mặt vẫn còn thất thần vì lo nghĩ. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới nhìn thẳng lên.
" Sao vậy?"
Lâm Nặc lại đi vào, nhanh chóng đi thẳng về phía bàn làm việc của Ngụy Đình.
" Ngụy Tổng, cuối tuần này cô Chương phải đi dự phiên tòà rồi ạ."
Ngụy Đình ném điện thoại sang bên một góc bàn, ngồi thẳng dậy với tay lấy xấp tài liệu.
" Vụ camera đó sao?"
" Vâng."
" Cuoi tuan, cau di theo toi den d6."
" Để làm gì ạ?" - Lâm Nặc vừa dứt lời thì bị Ngụy Đình ném cho một ánh nhìn sắc lạnh như để cảnh cáo. Trong tích tắc, anh nhanh chóng cúi mặt xuống, chậm rãi đáp lại.
" Vâng, tôi biết rồi. Toi xin phép." - Rồi từ từ đi lùi ra phía sau, vội phóng bay ra ngoài.
Ngụy Đình thu lại ánh mắt, hạ mắt xuống tập tài liệu, tay vẫn cầm bút, tiếng xoẹt xoẹt trên giấy vẫn lọt giữa không gian im ắng của căn phòng...
Cuối tuần - Thứ 7.
"Tiếu Dư, nhanh lên, sắp đến giờ rồi." - Giọng Chương Hi vang lên tỏ vẻ thúc giục.
" Sắp xong rồi." - Còn Tiếu Dư thì với dáng vẻ lật đật, hấp tấp chạy ra.
" Đi thôi."
Hôm nay là ngày tên đàn ông kia bị xét xử nên cả Chương Hi và Tiếu Dư càng không thể vắng mặt để làm nhân chứng. Cũng không biết sao hắn lại bị kiện nặng đến vậy, cô chỉ biết có người đã đem tất cả các bằng chứng nói rõ tội củ hắn từ trước đến giờ. " Cũng không biết là ai mà giỏi vậy nhỉ?" - Chương Hi tự nghĩ trong đầu.
Khi đến trước tòà án, hai người đều được cảnh sát đưa vào và sắp xếp chỗ ngồi. Vừa lúc khi hai người đến thì phiên tòà vừa mới bắt đầu. Chương Hi ngó liếc xung quanh rồi quay sang thì thào với Tiếu Dư:
"Hình như cũng không nhiều lắm nhỉ?"
" Ừ, chắc vụ này ít người bị, mỗi hai ta ngu ngốc..."
•**•
Sau 1 tiếng xét xử, tiếng Chủ toạ vang lên.
"...Bị cáo bi phạt 3 tháng tù cải tạo và phải trả khoản tiền bồi thường cho các nạn nhân...."
Dù thời gian giam dữ không nhiều nhưng Chương Hi vẫn không phản đối vì dù gì hắn cũng phải nộp tiền bồi thường, với cả nghe nói, nhà hắn còn có mẹ hay bệnh nên vẫn cần hắn chăm sóc.
Lúc cô kéo tay Tiếu Dư đứng dậy, chợt thấy bóng lưng quen quen, tính chạy lại xem ai ngờ lại kéo nhanh quá làm
"A...tớ thấy có người nhìn quen quá nên định chạy theo...ai ngờ.."
" Vậy hả?"
" T6 xin Ioi..."
Tiếu Dư đứng thẳng người dậy, mỉm cười lắc đầu.
" Về thôi."
"Ừ."
Ngay khi vừa ra khỏi cổng Tòà, Chương Hi đột nhiên đứng khựng lại.
" Sao thế?"
"Tớ chợt nhớ ra hôm nay tớ phải đến nộp đơn nghỉ việc..Hay cậu về trước nhé."
Tiếu Dư bĩu môi nhưng cũng đồng ý, hai người đi hai hướng ngược nhau, cứ thể cách xa nhau dần...
Nhưng không biết tại sao Chương Hi luôn cảm thấy bất an, liền quay đầu lại nhìn Tiếu Dư vẫn đang chậm rãi đi về, cô do dự nhìn cô bạn thân một lúc rồi mới quay lưng đi: " Chắc mình nhạy cảm quá...