Chương Hi đến trước sảnh chính của công ty, vẫn như mấy lần trước, đợi hít một hơi thật sâu, cô mới sải bước vào trong.
" Cho hỏi, Ngụy Tổng đi công tác về chưa ạ?"
Nhân viên lễ tân hình như nhận ra cô, chợt cầm lấy đơn xin nghỉ việc, đưa cho Chương Hi rồi nhẹ giọng:
" Vâng, chúng tôi định liên lạc với cô đây, vừa lúc cô đến. Mời cô lên tầng hai ạ."
" Vâng, làm phiền rồi." - Chương Hi đi theo nhân viên trực lên tầng hai, thực ra nếu một mình lên đó cũng được nhưng nếu lên cùng người khác chắc không gây sự chú ý hơn.
Đứng trước cửa phòng Giám đốc, cô nhân viên từ tốn gõ cửa rồi đứng nói từ bên ngoài.
"Ngụy Tổng, cô Chương tới rồi ạ."
" Cho vào." - Từ bên trong, một giọng nói nhạt nhẽo truyền ra một cách mờ nhạt.
Ngay tức khắc, người nhân viên tránh sang nhường cửa cho Chương Hi vào.
" Cảm ơn."
Lúc cô đẩy cửa vào thì đã thấy Ngụy Đình ngồi nghiêm nghị ở chỗ làm việc. Gương mặt anh vẫn như vậy, vẫn lạnh nhạt, vẫn có chút làm người khác sợ hãi. Chương Hi chậm rãi đi vào, đặt ngay đơn xin việc trước mặt Ngụy Đình, không hề có chút gì gọi là kiêng dè.
Ngụy Đình vẫn không ngầng đầu lên khỏi tập tài liệu nhưng dường như, Chương Hi nhìn thấy khoé miệng hắn có di chuyển.
" Vội vậy sao?"
" Phải, rất vội nữa là đằng khác. Làm phiền Ngụy Tổng kí vào đơn giúp tôi."
Ngụy Đình không nói gì, chỉ cảm thấy hai chữ "Ngụy Tổng" rất khó nghe.
Chương Hi vẫn đứng lặng người ở đó, đợi câu trả lời của Ngụy Đình.
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh như lúc nãy, nhưng ánh sáng dịu nhẹ của mùa thu vẫn có thể chiếu lọt qua những cửa kính, làm cho căn phòng sáng lên.
"Được, như em mong muốn."
" Cảm ơn Ngụy Tổng."
Ngụy Đình cầm lấy đơn nghỉ việc, nhanh chóng kí vào rồi gấp ngay ngắn bỏ vào túi tài liệu, thẳng tay đưa cho
Chương Hi.
Cô cũng tiền lền hai bước, toan cẩm lấy nhưng đột nhiền, cái chuồng điện thoại kêu thật đúng lúc. Chương Hi vội lấy chiếc điện thoại đang kêu liên hồi trong túi ra, người gọi là Tiếu Dư.
"Alo, sao vậy?"
"Xin chào, cô có phải người thân của cô Tiếu không ạ?" - Bên đầu dây là một giọng nam lạ hoắc.
" Vâng, cho hỏi anh là ai vậy?"
" Tôi đến từ Sở cảnh sát."
"A, vâng...nhưng sáng nay chúng tôi đã đến dự phiên tòa rồi mà..."
Chương Hi hơi khó hiểu, cảnh sát gọi làm gì chứ lại còn dùng số của Tiếu Dư....
"Không ạ, là chúng tôi nhặt được điện thoại của cô Tiếu ở gần Sở cảnh sát nên muốn trả lại nhưng đợi không thấy nên chỉ đành gọi cho cô."
"Rơi ạ?.. .Vâng, khoảng chừng 10 phút nữa tôi sẽ qua."
"Được, chào cô."
Tiếng ngắt điện thoại vang lên, Chương Hi hạ cánh tay xuống cầm lấy đơn nghỉ việc sớm đã được Ngụy Đình đặt xuống.
" Cảm ơn Ngụy Tổng đã chiếu cố trong thời gian qua. Tôi xin phép."
Ngụy Đình không nói gì chỉ im lặng nhìn cô rời đi. Đột nhiên đầu anh trở nên trống rồng....
Chương Hi trên đường về đã ghé vào Sở cảnh sát lấy điện thoại cho Tiếu Dư nhưng khi về đến nhà lại không thấy ai.
"Tiếu Tiếu, điện thoại của cậu này...Tiếu Tiếu....không ở nhà sao? Đi đâu nhỉ?"
Chương Hi nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn đi thẳng vào phòng Tiếu Dư nhưng trước mắt cô chỉ là căn phòng tối om không bóng người.
" Đi đâu vậy nhỉ? Cũng không biết mình mất điện thoại luôn."
Cô vẫn nghĩ Tiếu Dư chắc có hẹn với ai nên không báo với cô nhưng đến gần 1 giờ chiều, Chương Hi mới bắt đầu cảm thấy bất an.
Không nghĩ ngợi thêm, cô tiện tay với lấy cái áo khoác ở trên ghế, rồi lật đật chạy vào lấy túi, đi một mạch....
Cách Sở cảnh sát một đoạn đường, Chương Hi lấy hết sức để chạy, hình như cô cảm thấy có gì đó không ổn, linh cảm của cô...có khả năng Tiểu Dư gặp chuyện ....
"A..." - Chân của Chương Hi trẹo sang một bên, làm cô ngã nhào xuống bên vỉa hè. Hóá ra bị vấp trong khi dưới chân cô là một đồi giày cao gót.
Cô vội tháo giày cao gót ra, xoa bóp cổ chân, cổ nhìn ra xem mình vừa vấp phải cái gì.
" Ha, hoá ra là thỏi son. Má, ai lại làm rơi cả son môi vậy?"
Cô liếc quá thỏi son đã bị cô giẫm cho tách đôi mà không ngừng cảm thán lực chân của mình, đột nhiên cô khựng
lai.
" Thỏi son đó...trông quen thế...Sao giống cái mình đặt làm riêng cho Tiếu Dư vậy nhỉ?"
Theo phản ứng, Chương Hi đứng dậy, đi cà nhắc lại nhặt thỏi son lên. Không nhầm vào đâu được, dưới nắp son vẫn còn nguyên hai chữ "Tiếu Dư" được khắc thủ công.
Gương mặt Chương Hi bống trở nên vô hồn, chân tay cô tự nhiên cứng đờ lại. Ngay giây phút ấy, cô không biết bản thân đang ở đâu, đầu óc cô trở nên quay cuồng, sáo rống... Tay cô bổng siết chặt lấy thỏi son, đôi mắt chợt đảo quanh như cầu cứu. Không kịp nghĩ, cô chạy một mạch tới Sở cảnh sát, dù cho không đi giày, dù cho chân đã bị trẹo phải đi nhắc...nhưng có lẽ, trong tích tắc ấy, Chương Hi không còn để ý đến bản thân nữa, cô cứ chạy, chạy như người mất phương hướng rồi lao thẳng vào trong Sở cảnh sát.
" Toi muon bao cao...."
Giọng của Chương Hi yếu đi, chỉ đủ để thều thào. Nhịp thở của cô tăng lên nhưng trong đôi mắt ngọc trai trong sáng ấy lại ẩn chứa một nỗi lo âu không thể diễn tả được..