Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 35: Bắt cóc.



Trong lúc Chương Hi ngồi chờ tại sở cảnh sát, một đội cảnh sát đã bắt đầu điều tra khu vực quanh nơi cô tìm thấy thỏi son. Họ không hề biết rằng trong một căn nhà hoang sâu trong rừng, Tiếu Dư đang trong tình trạng nguy kich.

Tiếu Dư tỉnh dậy, cảm thấy đau đớn. Đầu óc cô choáng váng, ánh sáng mờ ảo khiến mắt cô không thể thích nghi.

Cô cố gắng cử động, nhưng tay chân bị trói chặt vào ghế. Tiếng thở khò khè vang lên bên tai, làm cô sợ hãi.

"Đừng cố gắng thoát." - Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối. " Cô chỉ khiến mọi chuyện tổi tệ hơn cho mình thôi.

Tiếu Dư nhìn về phía âm thanh, tim đập thình thịch. Trong bóng tối, một hình dáng mờ ảo tiến lại gần. Cô không thể thấy rõ mặt người đó, nhưng có thể cảm nhận được sự đe dọa toát ra từ họ.

" Bạn của cô sẽ không tìm thấy cô đâu"

Kẻ bắt cóc nói, đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn. "Chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi thú vị. Cô sẽ thấy điều này rất vui..."

Khi Tiếu Dư cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng cô dấy lên một quyết tâm mãnh liệt. Cô phải thoát khỏi đây và tìm cách liên lạc với Chương Hi. Cô biết rằng bạn mình sẽ không bao giờ từ bỏ tìm kiếm, nhưng cô cũng phải tìm cách sống sót trước khi điều đó xảy ra.

Trong khi đó, Chương Hi vẫn đang trong trạng thái lo lắng tại sở cảnh sát, không hề biết rằng Tiếu Dư đang phải đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn mình tưởng. Cô khẽ nắm chặt tay, ngồi đối diện với viên cảnh sát, lòng tràn ngập nồi lo lẳng. Viên cảnh sát đang hỏi cô những cầu hỏi liền quan đến Tiếu Dư, nhưng cô chỉ lơ đãng trả lời, tâm trí vẫn mơ màng, đầu óc cô như một mớ hỗn độn nghĩ về Tiếu Dư.

"Cô có nhớ lần cuối cùng Tiếu Dư nói chuyện với ai không? Có ai có thể biết được tình hình của cô ấy không?" viên cảnh sát hỏi.

" Vừa sáng nay, chúng tôi đến đây để dự phiên toà, nhưng sau đó, tôi có việc nên mới không về nhà..."

Chương Hi nói, nhưng giọng cô đã bắt đầu nghẹn lại.



"Tôi cảm thấy có điều gì không đúng. Tiếu Dư không bao giờ bỏ đi mà không nói với tôi."

Chưa kịp nói thêm, một cảnh sát khác bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng. " Chúng tôi vừa nhận được một báo cáo về một căn nhà hoang trong rừng. Có thể bạn cô đang ở đó."

Chương Hi cảm thấy như máu trong người chảy ngược. " Chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Cô đứng dậy, không quan tâm đến những quy định hay thủ tục. " Nếu không .... Tiếu Dư sẽ gặp nguy hiểm mất! "

Viên cảnh sát nhìn nhau, rồi gật đầu. " Được, mau thông báo xuống dưới."

"Vâng."

Trong khi đó, tại căn nhà hoang, Tiếu Dư cảm thấy sức lực của mình dần cạn kiệt. Những cơn đau nhức từ vết thương trên người khiến cô khó khăn để giữ tỉnh táo. Nhưng trong khoảnh khắc khó khăn nhất, một ý chí mạnh mẽ nổi lền trong cô. Cô biết mình phải tìm cách thoát ra.

Trong lúc kẻ bắt cóc quay lưng lại, Tiếu Dư lén lút nhìn quanh. Căn phòng tối tăm, bẩn thỉu với những mảnh ghế gỗ cũ kỹ và vài món đồ vật lăn lóc trên sàn. Cô cần một cách để thoát khỏi cái ghế đang giữ chặt mình.

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiếu Dư cố gắng di chuyển người về phía trước, lưng cọ vào thành ghế, dùng sức mạnh của cơ thể để tìm cách thoát khỏi dây trói. Đột nhiên, kẻ bắt cóc quay lại, và sự hoảng loạn hiện lên trong ánh mắt Tiếu Dư.

" Đừng có mà làm càn!" - Hắn gầm lên, hùng hổ bước về phía cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tiếu Dư không thể chần chừ. Cô dùng tất cả sức lực còn lại để húc người về phía trước, và ghế lật nhào xuống. Cô cảm thấy một cơn đau chói buốt, nhưng không có thời gian để nghĩ về nó. Cô phải chạy!

Khi vừa định vùng dậy, Tiếu Dư nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Liệu có phải là Chương Hi? Liệu có ai đó đang đến cứu cô? Cô cảm nhận được hi vọng le lói trong lòng, nhưng không thể lơi lỏng. Mọi thứ phụ thuộc vào việc cô có thể thoát khỏi đây hay không.

Cô nhìn thấy một cửa sổ gần đó. Nếu có thể đến đó, có thể cô sẽ tìm được lối thoát. Hít một hơi thật sâu, Tiếu Dư quyết định đánh cược mọi thứ cho một cơ hội sống sót.



Tiếng động bên ngoài càng lúc càng gần. Tiếu Dư cảm thấy từng nhịp tim mình đập mạnh mẽ, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì một tia hy vọng nhỏ bé đang bắt đầu hình thành. Cô không thể để bản thân gục ngã; trong khoảnh khắc này, cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Mặc dù bị trói, Tiếu Dư cảm nhận được sức mạnh của ý chí. Cô đã sống cùng Chương Hi quá lâu để biết rằng tình bạn của họ không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ mà còn là sự hỗ trợ vô điều kiện. Cô muốn bảo vệ người bạn của mình, và không thể để mình trở thành một nạn nhân dễ dàng.

Khi kẻ bắt cóc bước lại gần, ánh mắt hắn tràn đầy sự tàn nhẫn. Tiếu Dư cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Cô biết mình không còn nhiều thời gian. Sự đau đớn từ vết thương vẫn hiện hữu, nhưng ý chí sống còn mạnh mẽ hơn tất cả.

"Không! Không được!" Tiếu Dư thầm thì, gạt đi nỗi sợ. Cô đã không đầu hàng trong quá khứ, và lần này cũng vậy.

Với một động tác mạnh mẽ, cô gồng mình đẩy ghế, hy vọng sẽ phá vỡ dây trói.

Và rồi, như một phép màu, dây trói tuột ra một phần, cho phép cô có thể đứng dậy. Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ chạy về phía cửa sổ. Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chói chang như đang mời gọi cô thoát khỏi bóng tối.

Khi đến gần cửa sổ, Tiếu Dư cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp dâng trào trong lòng. Đó không chỉ là ánh sáng; đó là hy vọng, là hình ảnh của Chương Hi, là nụ cười và sự mạnh mẽ của bạn mình mà cô không thể quên. Cô muốn trở về, muốn ôm lấy người bạn ấy, muốn nói rằng họ vẫn sẽ bên nhau mãi mãi.

Tiếng bước chân của kẻ bắt cóc càng lúc càng gần, nhưng Tiếu Dư không dừng lại. Cô leo lên bậu cửa sổ, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Chỉ cần một cú nhảy, cô có thể thoát ra ngoài, có thể tự do.

Khi nhìn thấy khoảng không bên ngoài, một cơn sóng mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô không thể nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng sự sống đang ở ngay trước mắt. Hít một hơi thật sâu, cô nhảy ra ngoài.

Cảm giác rơi tự do làm cô choáng váng, nhưng chỉ trong giây lát, chân cô chạm đất. Cô lăn một vòng, và khi đứng dậy, không hề cảm thấy đau đớn. Cô phải chạy, chạy thật nhanh!

Đằng sau, tiếng gầm gừ của kẻ bắt cóc vang lên, nhưng Tiếu Dư không quay lại. Cô chạy vào rừng, nơi những tán cây rậm rạp có thể che giấu cô. Cô cảm thấy sự tự do đang đến gần, và trong lòng tràn ngập niềm hy vọng.

Đúng lúc đó, tiếng gọi tên vang lên giữa rừng sâu. "Tiếu Dư!" Giọng nói quen thuộc của Chương Hi như một nhạc điệu, khiến trái tim cô ấm lại. Cô không chỉ chạy để sống, mà còn chạy để trở về với người bạn thân nhất của mình. Cô phải tìm thấy Chương Hi.