Tiếu Dư chạy băng qua rừng, đôi chân không còn cảm giác đau đớn vì sợ hãi và quyết tâm đã lẩn át. Cô nghe rõ từng tiếng lá xào xạc dưới chân, từng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng âm thanh quen thuộc vang lên giữa khu rừng vắng mới thật sự dẫn lối cô - giọng nói của Chương Hi.
Cô tiếp tục chạy, đôi mắt căng ra giữa bóng tối lờ mờ, cố gắng xác định phương hướng. Chương Hi đâu rồi? Tiếu Dư không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng nếu dừng lại, tất cả sẽ kết thúc. Cô phải tìm thấy Chương Hi, người duy nhất có thể giúp cô vượt qua nỗi kinh hoàng này.
Nhưng rồi, một bóng người hiện ra lờ mờ, Tiếu Dư khựng lại. Là Chương Hi hay là kẻ bắt cóc? Cô nín thở, chăm chú nhìn vào ánh sáng ấy, đầu óc bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình treo lơ lửng trên lắn ranh mong manh của sự sống và cái chết.
Tiếng bước chân tới gần. Tim Tiếu Dư đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô muốn hét lên, gọi tên Chương Hi, nhưng nối sợ khiến cổ họng cô nghẹn cứng. Chỉ khi dáng người mảnh khảnh hiện ra ngày càng rõ, giọng nói quen thuộc mới vang lên:
"Tiếu Dư, là tớ đây!"
Là Chương Hi! Cô thở phào, đôi chân mềm nhũn vì mệt mỏi, nhưng cô vẫn lao tới, ôm chầm lấy người bạn thân.
"Tớ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa..." Giọng cô nghẹn ngào.
Chương Hi vố về Tiếu Dư, nhưng sự lo lắng trong mắt vẫn chưa tan biến.
"Chúng ta phải đi ngay, chắc tên bắt cóc vẫn còn ở gần đây. Nhanh lên!"
Cả hai người chạy, giờ đây không còn là nồi sợ hãi đơn thuần, mà là sự sống đang treo trên từng hơi thở.....
Gần chiều tối, chiếc xe cảnh sát lăn bánh trên con đường cao tốc, đưa Tiếu Dư và Chương Hi về nhà. Vài tiếng đồng hồ tích tắc, cuối cùng họ cũng nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh của thành phố phía trước. Cảm giác an toàn dần trở lại khi họ tiến gần hơn với những con đường đông đúc, nơi họ có thể ẩn mình giữa dòng người.
Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư 18 tầng, Chương Hi xuống trước, nhẹ nhàng mở cửa xe cho Tiếu Dư, đôi mắt cô không rời khỏi cô bạn thân dù chỉ một lúc.
"Cậu ổn chứ?" Chương Hi hỏi khẽ, lo lắng nhìn Tiếu Dư.
Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt vẫn còn chút ám ảnh.
"Tớ ổn rồi, cảm ơn cậu. Không có cậu, tớ không biết mình sẽ ra sao nữa."
Cả hai bước vào nhà, tiếng cửa đóng lại vang lên đầy bình yên giữa đêm tối. Tiếu Dư ngồi phịch xuống ghế, đôi chân cuối cùng cũng không còn chịu đựng được nữa. Chương Hi ngồi cạnh, cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng họ đã thực sự an toàn.
Tiếu Dư nhìn nhìn cô, lòng tràn ngập sự biết ơn. Cô biết mình không chỉ vừa thoát khỏi nguy hiểm, mà còn nhận ra được giá trị của người bạn thân luôn ở bên mình dù trong hoàn cảnh khốn khó nhất. Cô nắm lấy tay Chương Hi, cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay ấy lan tỏa, làm dịu đi nỗi sợ hãi đang âm ỉ trong cô.
"Chương Hi, tớ không biết phải nói sao để cảm ơn cậu đủ."
Chương Hi cười nhẹ, đồi mắt cô sáng lên dưới ánh đèn trong nhà.
" Cảm ơn gì chứ, bà cô này. Mau xử lí vết thương đi đã."
Trong căn nhà ấm áp ấy, giữa những ký ức kinh hoàng còn sót lại, Tiếu Dư biết rằng cô không còn phải đối mặt với nó một mình. Bên cạnh cô luôn có Chương Hi - người bạn không chỉ cứu cô khỏi nguy hiểm, mà còn đem lại cho cô sự bình yên trong tâm hồn.
Họ ngồi lại trong yên lặng, để những khoảnh khắc đáng sợ trôi dần vào quá khứ. Cả hai biết rằng dù cuộc sống có thể không còn như cũ, nhưng điều quan trọng nhất là họ vẫn còn có nhau.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa sổ, soi rọi căn phòng của Chương Hi. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm. Chương Hi nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt bỗng thoáng qua một tia nghiêm túc. Đó là Ngụy Đình, một cái tên mà cô không muốn nhìn thấy.
Chương Hi đứng dậy, rời khỏi phòng để không làm phiền Tiếu Dư. Cô bước ra ban công và nhận cuộc gọi.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa sổ, soi rọi căn phòng nơi Tiếu Dư và Chương Hi đã có một đêm yên bình sau bao hiểm nguy. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm.
Chương Hi nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt bồng thoáng qua một tia nghiêm túc. Đó là Ngụy Đình, một cái tên mà không ai trong giới kinh doanh không biết đến. Tổng tài lạnh lùng của tập đoàn quyền lực, người được mệnh danh là "Ông hoàng thương trường" vì sự sắc sảo và quyết đoán.
Chương Hi lười nhác đứng dậy, nằm ườn trên giường nghe máy.
"Alo." - Cô bắt máy, giọng bình tĩnh lạ thường.
" Sao vậy? Vừa nộp đơn nghỉ việc giờ định bơ luôn cả tôi sao?" - Giọng nói của Ngụy Đình trầm và uy quyền, nhưng đầy ẩn ý.
".Đúng vậy," Chương Hi trả lời ngắn gọn, không muốn dấn sâu vào cuộc trò chuyện mà cô đã không còn muốn nhắc tới.
" Tiếc thật, tôi lại cứ muốn làm phiền em đấy." Ngụy Đình tiếp tục, như thể đang thăm dò phản ứng của cô.
Chương Hi hơi cau mày, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự điềm tĩnh. "Tôi đã đưa ra quyết định của mình. Tôi không còn liên quan đến công ty nữa."
Bên kia đầu dây, một khoảng im lặng đáng ngờ xuất hiện. Rồi Ngụy Đình chậm rãi nói,
"Em nghĩ rằng có thể dễ dàng rời đi như vậy sao? Top.B không phải là nơi mà ai muốn vào thì vào, ai muốn ra thì ra."
Chương Hi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút
"Ngụy Tổng, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
"Tôi cũng không biết, chỉ là muốn nói vậy." Ngụy Đình cười lạnh.
"Nhưng hãy nhớ, dù em ở đâu, tôi luôn biết rõ."
Chương Hi siết chặt điện thoại trong tay, tâm trạng cô trở nên căng thẳng. "Anh định làm gì hả? Tôi với anh đâu có liên quan đến nhau"
"Mới một ngày không gặp mà sao giọng điệu hắn nghe xàm vậy nhỉ?" - Chương Hi tự nghĩ trong đầu.
Ngụy Đình không trả lời ngay, chỉ để lại một câu cuối cùng trước khi cúp máy:
"Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, Chương Hi."
Cuộc gọi kết thúc, để lại Chương Hi đứng lặng người trên ban công. Những lời của Ngụy Đình vẫn vang vọng trong tâm trí cô....
Cô trở lại trong nhà, tâm trạng đầy lo lắng. Tiếu Dư vẫn đang ngủ, không hay biết về cuộc gọi vừa rồi. Chương Hi đứng dậy, rời khỏi phòng, lòng ngồn ngang suy nghĩ.