" Tụi mày đi đâu mà giờ mới về! được một bữa nghỉ là đi chơi tới sáng luôn. . . !" Phạm Long vừa mới về đến cửa tiệm, hắn chỉ vừa mới dừng xe xuống thôi thì đã nghe giọng cha hắn lèm bèm bên trong. Tuy làu bàu một chút, nhưng vẫn mở cửa cho thằng con trai độc nhất vào.
Nhưng lão ta chưa kịp nói hết câu thì ngay lập tức nhìn thấy phía sau Phạm Long là một cô gái tóc dài, đang dùng tay ôm chặt lấy eo Phạm Long, thậm chí cả thần hình đều dán chặt và lưng coi trai. Lão ta bộ dạng cũng kinh hãi không khác gì bộ dạng thằng Trọng Nhân khi nãy.
" Long! Đây! Đây! Mày đã làm gì con gái nhà người ta!" Cha hắn tức giận quát lên.
" Con có làm gì đâu! Ba cứ mở cửa đi! Con sẽ giải thích sau! Con còn phải rước thằng Nhân nữa!" Phạm Long lúc này biết có giải thích cũng không ai tin, cho nên ngay lập tức cường thế chạy xe vào.
Mà mẹ hắn đang ngủ bên trong, khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền mặc áo khoác chạy ra bên ngoài. Khì nhìn thấy bộ dạng của cô gái, toàn thân trên dưới đều đã ướt sũng, thậm chí viền áo ngực cũng đã ẩn ẩn hiện ra bên ngoài.
Toàn thân cô gái lạnh đến mức rung lên cầm cập, vì mái tóc dài phủ xuống hai má cho nên mọi người cũng không nhìn ra dung mạo của cô gái này ra sao. Nhưng nhìn vào đôi tay trắng mịn, thon dài thế kia thì chắc hẳn cũng là coi cái nhà có điều kiện khá giả.
" Long! Cô gái này là ai?" Mẹ hắn giọng có chút lạnh lùng hỏi.
Phạm Long biết lúc này hắn cũng không thể nào lấp liếm cho qua chuyện được cho nên hắn liền bước đến bên mẹ hắn nhỏ giọng.
" Đây là bạn của con! Nó mới bị ba nó đánh! Mẹ nó mất sớm! rồi ba nó hôm nay mang mẹ kế về! có lẻ nó không chấp nhận được liền có chút xung đột! nên mới bị ba nó đánh! Mặt sưng hết rồi! khi nãy con với thằng Nhân đi ngang công viên! Thấy nó một mình khóc ở đó! Nên con mới mang nó về!"
" Mẹ qua mượn chị Tuyết bộ quần áo đi! Rồi cho nó đi tắm! nếu không mai nó bệnh nữa thì phiền lắm!" Phạm Long tạm thời giảng sơ lược cho mẹ hắn hiểu. Dù sao ở căn nhà này ai là nóc nhà, ai năm quyền trong cái nhà này thì hắn cũng thừa biết. chỉ cần mẹ hắn thông qua thì mọi chuyển sẽ suông sẽ ngay thôi.
Mẹ hắn trợn mắt có chút không tin vào những lời Phạm Long nói, nhưng khi nàng nhìn kỹ thì thấy hai bên má con bé sưng húp lên, thậm chí lúc này trên khuôn mặt trắng ngần kia còn hiện lên hai dấu tay rất lớn.
" Khốn kiếp! đúng là lũ đàn ông khốn nạn!" Mẹ hắn nhìn bộ dạng Tường Khánh như thế trong lòng không nhịn được mà mắng chửi thật lớn.
" Thôi con! Chuyện đã qua rồi! thôi con cứ vào nhà dì đi! Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!" ông còn đứng đó làm gì! Bắt cho con bé ấm nước nóng!" Mẹ hắn đôi mắt lạnh lẽo lườm ba hắn một cái.
" Ba! Tiện thể nấu luôn cho con một ấm!" Phạm Long nói xong cũng vội chạy xe ra bên ngoài ngoài đi rước thằng bạn nối khố! Nếu không thì ngày mai tất sẽ không xong với thằng kia đâu.
Trong lúc Phạm Long đi thì mẹ hắn cũng mang Tường Khánh vào phòng của mình, vào trong nhà dưới ánh đèn sáng trưng bà lúc này đã toàn toàn nhìn rõ diện mạo của cô gái mà thằng con trai của bà vừa mới mang về.
Đôi mắt đỏ ngầu cùng hai bên gò má sưng lên, trương đỏ, thậm chí còn có chút tìm tái. Lòng bà đã không nhịn được mà ôm cô gái vào lòng.
" Thôi được rồi con gái! Đừng khóc nữa! mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi! con vào nhà tắm trước đi, một lát nữa dì mang nước nóng cho con! Mà con ăn gì chưa!" Mẹ hắn không ngừng ân cần hỏi thăm.
Lúc này đám người Tuyết, Mai cũng lục tục chạy ra.
" Tuyết! con có vóc người cũng tương tự con bé này! con cho nó muộn trước bộ đồ đi!" Mẹ Phạm Long hướng chị Tuyết nói.
" Ách! Dạ!"
Ngày hôm trước là người bưng thức ăn lên cho đám người Tường Khánh, cho nên nàng rất là ấn tượng về cô gái xinh đẹp này, thế nhưng lúc này nhìn vào bộ dạng kia chắn hắn là vừa mới bị người đánh. Nhưng nàng cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, vì sẽ có người thay nàng giải thích tất cả.
Tuyết có dáng người khá cao, thậm chí ngoại hình ( ý nói là bộ ngực) cũng có chút tương tự, cho nên nàng đành phải lấy tạm một bộ đồ của mình cho con bé trước mắt. Nàng cũng chẳng có quá nhiều quần áo, cho nên cũng không quá nhiều sự lựa chọn. Sau một lúc nàng mới mang ra một chiếc quần đùi cùng một chiếc áo phông màu trắng.
Lúc này cũng vừa vặn Phạm Long cùng Trọng Nhân chỡ về, trên tay còn một đống lớn hộp bánh bao.
" Long! Có chuyện gì vậy! con bé kia sao lại có bộ dạng như vậy!" Chị Tuyết vừa nhìn thấy Phạm Long thì ngay lập tức hỏi thăm sự tình.
" Em cũng không quá rõ ràng! Có lẽ b·ị b·ạo h·ành gia đình đi! Thôi lạnh quá! em đi tắm trước đây!" Phạm Long cũng không muốn nói thêm về chuyện này nên đành lấy cớ cho qua.
Tường Khánh khi tắm xong cũng đã gần 12 giờ rồi, vì tóc nàng khá là dài và dày, cho nên khi bước ra ngoài tóc vẫn còn rất là ướt.
Trên người nàng lúc này đang mặc chính là bộ quần áo mới mua nhất của chị Tuyết, với chiếc quần đùi ngắn kết hợp cùng với chiếc áo phông rộng thùng thình che phủ xuống bờ mông. Ban đầu nhìn vào kiểu giống như nàng chỉ mặc áo chứ không có mặc quần.
" Con tên Khánh phải không! Con ăn gì chưa! Ăn chút mỳ cho nóng! Con lại đây! Để dì lau tóc cho!" Mẹ Phạm Long vào bộ dạng của Tường Khánh khiến cho bà rất là đau lòng cùng thương cảm.
Tường Khánh ban đầu có đôi chút ngại ngùng, dù sao người phụ nữ trước mắt vẫn là một người phụ nữ xa lạ. nhưng với sự tận tình quan tâm chăm sóc, cùng ánh mắt yêu thương, cùng đau xót kia nàng cũng đã có một chút buôn lỏng sự phọn bị.
Nàng có chúng ngượng ngùng ngồi xuống lúc này mẹ Phạm Long dùng khăn lông lớn lau tóc cho nàng. Vì đây là những năm 2009 cho nên không phải bất kỳ ngôi nhà nào cũng được trang bị mấy sấy tóc cả, phụ nữ vào thời gian này thường dùng khăn lông cùng quạt để thổi khô tóc.
Lúc này ba hắn bước vào phòng, trên tay còn một phần mỳ cay đặc biệt cấp độ 0, nói hổi.
" Cháu ăn một chút cho ấm người!" Ba hắn cân cần nói.
" Thôi được rồi! ông đi ra đi! Ông tranh thủ ra ngoài tiệm thuốc mua cho con bé thuốc bôi tiêu viêm! Nếu không sớm bôi thuốc ngày mai làm sao con bé có thể ra đường gặp ai."
" Giờ này cũng 12 giờ rồi! tiệm thuốc nào mở nữa!" Ba hắn có chút lèm bèm.
" Không mở thì gọi người ta dậy!" Mẹ hắn lườm ba bắn một cái rồi tiếp tục dùng khăn lau tóc cho Tường Khánh.
" Thôi được rồi bác ơi! Hôm nay con làm phiền hai bác quá!" Tường Khánh có chút ngượng ngùng.
" Không sao đâu con! Con cứ coi đây là nhà của mình! Nếu con cảm thấy nhà còn khó sống quá thì cứ đến nhà bác mà ở! Nhà bác cũng không có gì nhiều nhưng chỗ ăn, chỗ ngủ thì vẫn có!" Mẹ hắn tận tình quan tâm nói.
" Bác! Chuyện này có được không?" Tường Khánh có chút không tin, thậm chí nàng còn cho rằng hôm nay mình đã rơi vào tay bọn buôn người, vì theo nhận thức của nàng không có bất kỳ ai mà không vì lợi ích lại có thể quan tâm, cứu giúp người khác như thế.
" Có gì đâu con! Ngày xưa dì cũng trải qua hoàn cảnh giống như con! Cái cảnh mẹ ghẻ con chồng! ba không thương mẹ không xót! Đau khổ lắm con!" Mẹ hắn đôi mắt sâu lắng dường như nhớ lại những ký ức không được cho lắm.
" Dì! Dì cũng như con!" Tường Khánh quay đầu trợn mắt có chút không tin nhìn lấy mẹ Phạm Long.
" Ừm! mẹ của bác mất sớm! mấy năm sau thì bố bác đi thêm bước nữa! thôi đứng nhắc mấy chuyện đó thêm buồn lòng!"