Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 60: Cô Là Mẹ Kế Của Con Bé



Chương 60: Cô Là Mẹ Kế Của Con Bé

Hôm nay là ngày chủ nhật cuối tuần, thường thì vào ngày này, ban ngày sẽ ít người đi ăn hơn, nhưng vào buổi chiều tối sẽ luôn đông hơn bình thường rất nhiều lần, đặc biệt là ngày hôm qua mưa cả một buổi tối, cho nên ngày hôm nay sẽ đông khách hơn mọi khi rất là nhiều lần.

Sau khi ăn sáng xong thì lúc này người giao nguyên vật liệu cũng đã tới, mọi người cũng bắt tay vào công việc sơ chế nguyên vật liệu cho cửa hàng ngày hôm nay.

Mãi cho đến 9 giờ sáng Phạm Long cùng thằng nhân mới vác hết đồ vào trong bếp. mà lúc này trong bế bốn cô gái cùng hai bà thím đang không ngừng sơ chế nguyên vật liệu như, cắt hành tây, thái bắp cải, sơ chế hải sản, thái thịt bò. . . nói chung là đủ kiểu cả. Thế nhưng lúc này lại không thấy mẹ hắn đâu cả.

" Chị Tuyết! mẹ em chưa về à!" Phạm Long nhìn quanh một hồi rồi mới hướng chị Tuyết hỏi thăm.

" Vẫn chưa! Có chuyện gì vậy Long!" Chị Tuyết đôi mắt to tròn nhìn Phạm Long hỏi.

" Không có gì! Tại em có một chút chuyện muốn nói với mẹ thôi!" Phạm Long nhìn vào đồng hồ rồi vác chiếc Cub của mình chạy ra ngoài chợ mua nguyên liệu làm món trà mãng cầu. dù sao đi chăng nữa đây là một thức uống khá là mới lại, được rất nhiều thực khác order trong mấy ngày qua.

Tính ra từ lúc được Tường Khánh mở hàng vào buổi chiều thứ năm thì đến lúc này Phạm Long đã bán được khoảng 350 phần trà mãng cầu. lợi nhuận thu về ước tính khoảng 4 triệu đồng. con số này đã trừ đi toàn bộ tất cả các chi phí nguyên vật liệu. Và đương nhiên số tiền này toàn bộ đều chảy vào túi Phạm Long.

Hắn vừa mới dắt xe ra ngoài thì lập tức trước mắt hắn có một thân hình mập mạp béo ú đang hùng hục chạy xe đạp tới.

" Long! Long! Mày có thấy Khánh! Em gái tao không? Nó bỏ nhà ra đi từ tối hôm qua tới giờ!" Người đến không ai khác chính là tên Tường Minh anh của Tường Khánh. Nhưng mọi người thích gọi hắn bằng cái tên Minh Béo hơn.

" Em mày nó đi từ tối hôm qua tới giờ! Vậy mà mày giờ này mới đi tìm nó! Mày đúng là anh trai tốt!" Phạm Long trừng mắt nhìn Minh Béo.



" Cái này! cái này! mà mày có nhìn thấy nó không! tao chạy khắp cả cái Long Khánh này rồi! ta không tìm thấy nó! ở nơi này! anh em bọn tao chỉ quen duy mất có mình mày thôi đấy!" Minh Béo bộ dạng rất là gấp rút.

" Thôi! thôi! biết rồi! vào vào trong đi! Tối qua tao đi mua bánh bao ở khi đường rày thì nhìn thấy nó nên tao đưa nó về đây rồi!" Phạm Long tùy ý. .

" Ôi! Vậy thì may quá! nó đâu rồi!" Minh Béo tỏ ra thở phào một cách nhẹ nhõm.

" Ai biết! sáng nay mẹ tao mới nhận nó làm con nuôi! Rồi kêu tao gọi nó là chị kìa! Hai người kia kêu là đi chợ từ sớm! mà tao nghĩ mẹ tao với em gái mày mua hết cái chợ rồi!" Phạm Long trong lòng có chút hậm hực.

" Ha ha ha! Được! em trai! Anh nhận chú!" Minh Béo đột nhiên cười ha hả chạy tới vỗ vai Phạm Long một cái giống như ý muốn nói " Người anh em! Anh đây nhận người em như chú!"

" Biến! " Phạm Long hung hăng trừng mắt nhìn tên Minh Béo rồi rồ ga chạy ra ngoài.

Phạm Long vừa đi chừng 10 phút thì cuối cùng mẹ hắn cũng đã trở về, ngồi sau xe đương nhiên mà cô nàng xinh đẹp năng động và đáng yêu Nguyễn Tư Tường Khánh rồi.

Phạm Long nói không sai, hình như hai người này muốn mua hết cả cái chợ Long Khánh thì phải, có thể nói là tay xách nách mang, túi to, túi nhỏ cũng hơn chục cái.

" Tuyết! Mai! Như Ngọc! tụi con ra đây! Bác có mua cho tụi con mấy bộ quần áo này!" Mẹ hắn vừa về đến cửa hàng ngay lập tức lên tiếng.

Bốn cô gái nghe tiếng gọi liền chạy ra ngoài, nhìn thấy trên tay bà chủ là vô số túi lớn, túi nhỏ, liền kích động.



" Đáng lẽ ra là dì phải dẫn các con đi mua! Nhưng thời gian không có nhiều! nên dì chọn đại! các con vào phòng thử đi! Nếu cái nào thấy không hợp thì để dì đổi lại! chổ này dì quen nên cũng không có vấn đề gì!"

Tuy miệng nói là chọn đại thế thôi, nhưng mẹ hắn nào có chọn đại mà chính là dựa theo vóc dáng cùng sở thích của từng người mà chọn lấy. Mỗi người một bộ, còn về phần Tường Khánh, bà mua hẳn một lần 4 bộ.

Lúc này Minh Béo cũng đi ra.

" Khánh! Em đi đâu vậy! ở nhà lo lắng cho em lắm đấy!"

" Anh không thấy à! Em đang ở đây! Và sau này cũng thế! Em không về căn nhà địa ngục đó nữa đâu!" Tường Khánh đối diện với anh trai mình một cách cứng rắn.

" Tối qua! Em đi không lâu thì ba cũng ra ngoài tìm em! Ba. . ." Tường Minh nói đến đây thì ngay lập tức bị Tường Khánh ngăn lại.

" Thế rồi giờ này ông ta đâu? Anh Minh! đây cũng không phải là lần đầu tiên! Có phải ông ta lại đi công tác rồi phải không? Ông ta không có ở nhà rồi anh mới dám ra ngoài tìm em! Anh Minh! em nói rồi! lần này em đi! Là một đi không trở lại! ông ta muốn sống muốn c·hết! với con đàn bà kia! Thì mặc xác ông ta! Em và ông ta cũng không còn liên quan gì cả!" Tường Khánh lúc này tỏ ra là một người cực kỳ quận cường cùng cứng rắn.

" Khánh! Emmm!" Tường Minh định nói cái gì nhưng lại thôi.

Tường Khánh lúc này cũng không thèm quan tâm đến anh trai mình nữa mà đã đi vào bên trong còn đám chị em gái làm quen cùng thử quần áo.

" Con là anh trai của con bé à! Thôi được rồi! cháu cứ về nói với người nhà đến đây gặp dì một chút!" Lúc này mẹ Phạm Long mới đi ra hướng Tường Minh nói chuyện.



" Dạ! Ba cháu không có ở nhà! sáng nay ông ta mới chạy lên tỉnh họp gấp!" Tường Minh có chút xấu hổ nói.

" Vậy còn. . . à không hiện tại nhà cháu còn có ai?" Mẹ hắn định hỏi mẹ cháu đâu. Nhưng chợt nhận ra mẹ của hai đứa trẻ này đã mất sớm nên đổi lại câu hỏi.

" Còn dì Mai!" Minh Béo nhỏ giọng trả lời.

" Vậy con về kêu dì Mai của con đến đây! Bác có chuyện cần trao đổi!" Mẹ hắn giọng nghiêm túc.

Mẹ hắn vừa dứt lời thì biên ngoài bước vào một cô gái đoan trang, xinh đẹp, trên người cô gái này mặc chiếc váy ngang đầu gối, mang theo một phong cách nhẹ nhàng. Trên người không có bất kỳ một món trang sức nào cả. thế như từ phong thái cho đến phong cách ăn mặc là chứng tỏ người phụ nữ là một người có học thức, có lễ nghĩa, và biết cách đối nhân xử thế.

" Chào chị! tôi là Mai! Chúng ta có thể ra ngoài kia nói chuyện được không?" Dì Mai thật không ngờ lại có mặt tại nơi này khiến cho tên Minh Béo kia sợ hãi một hồi thật lâu.

Mẹ Phạm long nhìn người phụ nữ trước mắt thì cũng có chút ngẩn người, ngay sau đó hai người phụ nữ cùng nhau đi ra ngoài. Bên ngoài từ sớm đã đậu một chiếc Mec màu đen. Thậm chí biển chiếc xe này còn là biển số 60A màu xanh.

" Cô là mẹ kế của con bé?" Vừa lên xe thì ngay lập tức mẹ hắn liền cường thế hỏi phủ đầu.

" Chị chắc hẳn đã có hiểu lầm gì rồi! em là Mai đồng thời là trợ lý cho anh Long! Hiện tại em đang chú anh ấy quán xuyến chuyện nhà cửa cùng hai đứa trẻ!" Dì Mai rất là bình thản nhỏ nhẹ trả lời.

Vào những năm này mấy cái cụm từ như là nữ thư ký, nữ trợ lý thường hay bị mọi người gắn với mấy cái mác đại loại như tình nhân, tiểu tam của mấy ông giám đốc bụng bệ tham lam nào đó.

Cho nên mẹ hắn sau khi nghe người phụ nữ đoan trang xinh đẹp trước mắt này lại là trợ lý ngay lập tức lộ ra ánh mắt khác thường.

Nếu người phụ nữ này là mẹ kế thì cũng chẳng có gì đáng đó, điều đó hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của bà, và cũng hợp tình hợp lý lý giải việc hai má Tường Khánh b·ị đ·ánh sưng vù như thế kia. Nhưng đằng này người phụ nữ này chỉ mới là trợ lý, một con hồ ly tinh mà thôi.