Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 61: Về Chung Một Nhà



Chương 61: Về Chung Một Nhà

" Chắc hẳn tối qua con bé nó đã kể chuyện mẹ con bé mất sớm! rồi ba nó không quan tâm chăm sóc nên mới dẫn đến sự ra đi của mẹ con bé!"

" Nhưng sự thật bên trong hoàn toàn không phải như thế! Vợ anh Long năm đó mắc phải căn bệnh Viêm gan B thời kỳ cuối, và đã chuyển sang giai đoạn u·ng t·hư. Vào thời điểm đó với nền y học trong nước không thể cứu được mẹ con bé."

" Mà lúc đó anh Long phải đi công tác ngoài Vũng Tàu hơn nữa còn phải theo đoàn khảo sát, thăm dò ngoài biển! nhưng năm đó chị cũng biết tình hình nước ta khó khăn như thế nào mà! Đừng nói là gọi điện trong đất liền còn khó chứ nói gì đến ngoài khơi cách đất liền cả trăm hải lý! Khi anh Long trở về thì chị ấy đã an nghỉ rồi!"

" Như vậy cũng không có khả năng đánh con bé một cách tàn nhẫn đến như thế! Cô có biết ngày hôm qua tình trạng con bé như thế nào không? nữa đêm một mình nó ngồi ngoài công viên, ngoài trời thì mưa tầm tã. hai má lại sưng vù! Tôi thật sự chưa từng thấy trên đời này lại có một người cha nào tàn nhẫn đến như thế!" Mẹ Phạm Long lúc này tức giận vô cùng.

Dì Mai hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp.

" Kể từ lúc mẹ con bé ra đi thì mối quan hệ giữa hai cha con càng lúc càng trở nên căng thẳng, vì bọn chúng cho rằng c·ái c·hết của mẹ nó là vì anh Long gây ra! Nên ngay từ đầu chuyện giữa ba cha con bọn họ cũng đã không hòa hợp rồi!"

" Chuyện tối ngày hôm qua! Việc anh Long đánh con bé là một hành động vô cùng sai trái! Nhưng thái độ của con bé ngày hôm qua cũng không phải là chuyện đúng gì?"

" Hai đứa nó đi chơi cùng con trai của chị đến tận 11 giờ đêm mới về! chị thử nghĩ mà xem! vào trường hợp đó chị có dạy bảo con trai của mình không?" Dì Mai có trước có sau nhẹ giọng nói chuyện. chính cái sự nhẹ nhàng, lý trí và bình tĩnh xử lý này khiến cho trong bụng mẹ hắn có muôn vàng lời muốn mắng chửi nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ một lời.

" Mà chắc hẳn chị cũng không biết được anh Long hiện tại chính là tân bí thư thị ủy thị trấn Long Khánh! Áp lực công việc hiện tại rất là lớn!" Dì Mai lại tiếp tục nói.

" Bí thư thị ủy là chức gì? Có lớn không?" Mẹ Phạm Long tò mò hỏi. đương nhiên với một người phụ nữ như mẹ hắn vì việc các chức vụ, vai trò trong hệ thống cơ quan nhà nước hầu như không có một chút nhận thức nào cả.



" Là người đứng đầu của thị trấn Long Khánh! Chị nói xem! người ngồi trên cương vị này áp lực sẽ lớn bao nhiêu!"

" Ngày hôm qua! Sau khi con bé rời đi không lâu thì anh Long cũng ngay lập tức chạy ra ngoài tìm con bé! Nhưng anh ấy tìm đến tận sáng cũng không thấy tăm tích con bé đâu! Một đêm lo lắng không ngủ như thế! Nhưng sáng hôm nay anh ấy lại phải lên tỉnh họp! đây là một cuộc họp cực kỳ quan trọng đến sự phát triển sau này của hơn 300. 000 dân cư tại thị trấn. !" Dì Mai có chút thở dài nói.

" Cái này! chức bự như thế à?" Mẹ Phạm Long trợn mắt kinh hô.

" Người giữ chức vị càng cao, thì trách nhiệm càng lớn! Dì không biết được đâu, mấy này qua thị trấn cũng náo động không nhỏ, cũng có không ít người b·ị b·ắt mang đi. . . !" Dì Mai có chút thở dài nói.

" Nhưng cho dù như vậy! cũng không thể tàn nhẫn với con bé như thế! Nó còn quá nhỏ, lý trí của nó vẫn chưa đủ thành thục để phân định đúng sai!" Mẹ Phạm Long vẫn rất không đồng tình với cách xử lý này của bố Tường Khánh, trong mắt bà những lời giải thích của người phụ nữ trước mắt này chỉ là những lời ngụy biện cho sự bất lực của một người cha mà thôi.

" Thật ra! Đáng lẻ giờ phút này! em phải cùng anh Long lên tỉnh! Nhưng vì chuyện hai đứa trẻ! Nên em vẫn chưa thể đi được! kỳ thực trước khi ba con bé đi! Anh ấy đã nhận được tin tức con bé đêm quả ở nhà chị rồi! nên giờ phút này em mới đến đây gặp chị!" Mai chậm rãi nói ra.

" Rồi làm sao! Cô muốn mang con bé về rồi để nó tiếp tục b·ị đ·ánh!" Mẹ Phạm Long lúc này như một con gà mái mẹ đang bảo vệ đàn con của mình trước một con diều hâu hung ác.

" Không phải như thế! Tường Khánh nó là một đứa trẻ tự lập từ nhỏ. Nhưng lại có một chút về vấn đề tâm lý! Nếu cứ để nó tiếp tục phát triển theo chiều hướng này. rất có thể sau này con bé sẽ bị trầm cảm mất!" Mai có chút lo lắng nói.

" Vậy ý của ba nó là để con bé ở nhà tôi?" Mẹ hắn nghị hoặc.



" Như vậy không biết có quá phiền hà gia định chị quá không?" Dì Mai nhỏ giọng dò xét.

" Nếu con bé ở nhà tôi! Thì việc học hành của con bé ra sao? Còn anh trai của nó nửa" Mẹ hắn tiếp tục truy vấn.

" Nếu chị không phiền! thi em mong chị có thể cho hai anh em chúng nó đến nhà chị! chị yên tâm về phần chi phí sinh hoạt của chúng nó! Em sẽ phụ cấp hằng tháng!" Dì Mai nhỏ giọng ngỏ lời.

" Ở thì nhiều! chứ ăn thì có bao nhiêu! Chuyện tiền nong thì không cần phải bàn! Nhưng quan trọng hơn đó chính là chuyện học hành của chùng nó!" Mẹ hắn lại tiếp tục đặt ra câu hỏi mà bà quan tâm nhất.

" Đã sắp xếp ổn thỏa, ngay mai là có thể đến trường nhận lớp!" Dì Mai giọng cũng có chút bình thản xem ra đã giải quyết được một vấn đề cực kỳ khó khăn rồi.

" Tốt! cứ như thế đi! Nếu không còn việc gì khác thì tôi vào trong trước đây!" Không đợi Dì Mai trả lời, mẹ hắn đã bước xuống xe.

Nhìn người phụ nữ rời đi trong lòng của nàng cũng có một chút buông lỏng, ngay lập tức nàng nhìn vào đồng hồ nhắm chừng một chút thời gian rồi nói với tài xế phía trên.

" Chở tôi về nhà! cần chuẩn bị quần áo cùng đồ dùng cho hai đứa nó!" Nàng nhỏ giọng với tài xế.

Tài xế hiểu ý liền vội lái xe rời đi.

" Dì! Mụ ta vừa nói gì với dì vậy?" Minh Béo từ nãy đến giờ đứng bên ngoài, khi nhìn thấy mẹ Phạm Long bước ra thì liền đến hỏi.

" Không có gì! Từ hôm nay cháu cùng em gái cháu cứ ở tại nhà dì! Lát nữa đợi thằng Long trở về cháu cùng nó đi mang quần áo cùng vật dụng cá nhân đến đây!" Mẹ hắn ân cần nói.



" Ahhh! Vậy thì tốt quá!" Minh Béo mập mạp nhảy tưng tưng lên như vừa mới trúng số vậy.

. . .

Vì có thêm Tường Khánh lẫn Tường Minh đế ở cho nên nếu tiếp tục nhét người vào trong hai căn phòng chật hẹp kia cũng có chút không ổn. cho nên mẹ hắn đã quyết định buổi sáng hôm nay tập trung lực lượng dọn dẹp cái nhà kho còn trống. rồi chỉnh chu, sửa sang thành một cái phòng ngủ lớn dành cho 5 cô gái. Còn phòng ngủ trước kia của bọn họ sẽ được mở rộng ra kết nối với phòng ngủ của Phạm Long tạo thành một phòng lớn cho bọn con trai ở.

Nói thì nhanh, nhưng đến lúc vận hành cùng sửa chữa thì đó lại là một vấn đề rất lớn, nhân thủ có chút không đủ, cho nên Phạm Long chỉ đành có thể gọi người đang thi công sửa sang bên cửa tiệm của hắn sang trợ giúp nếu không tối nay rất có khả năng hắn cùng đồng bọn sẽ ngủ dưới sàn mất.

Rất may đội ngũ thi công bên quan bún đậu cũng mang theo rất nhiều vật liệu như giấy dán tường, tấm gỗ dùng để dừng vách tường, súng bắn đinh, súng bắn keo cùng rất nhiều vật liệu decor trang trí khác.

Cho nên chỉ trong vòng một ngày căn phòng nhỏ được cải tạo từ căn nhà kho cũ kỹ, chật chội đã trở thành một căn phòng 6 giường cho tất các cô gái.

Căn phòng được thiết kế theo dạng phòng ngủ của ký túc xá, với tất cả 3 chiếc giường đôi. ở chính giữa là khu vực sinh hoạt chung được đạt một chiếc bàn rất lớn đủ để cho 5 cô gái cùng nhau học tập và làm việc cùng một lúc.

Trên trần nhà được lắp một cái quạt trần cùng 2 bóng đèn huỳnh quang công suất lớn. ngoài ra mẹ hắn còn chơi lớn mua luôn cả một cái máy sấy tóc, dành riêng cho các cô gái. Quả nhiên người đối với người thật tức c·hết người mà.

p/s: Câu chuyện của Tường Khánh là một câu chuyện mình lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật. đó chính là cậu bé kia là con trai của giám đốc trung tâm phát triển quỹ đất. vì quá áp lực với việc học và áp lực từ gia đình nên cậu bé này đã bỏ nhà ra đi. Gia đình tìm suốt một tháng vẫn không thấy một chút tăm tích nào cả.

Nhưng thật không ngờ cậu bé này lại lưu lạc đến thành phố Vũng Tàu, sau khi du lịch và tiêu sạch tiền trong người thì cậu ta xin vào làm việc ở một nhà hàng tại địa phương. Vì cậu bé này thành thật chăm chỉ nên chủ tiệm quyết nhận luôn cậu bé vào làm chính thức. sau đó đi đến phường để đăng ký tạm trú cho cậu bé.

Mà cũng vì việc đăng ký tạm trú này mà người nhà mới có thể tìm thấy và mang cậu bé kia về nhà.