Mấy ngày sau khi quay về kinh đô, ông hoàng Uy Hóa bận đến chân không chạm đất. Ngoài việc phải báo cáo lại tình hình thí điểm trồng hoa anh túc và tình hình các xưởng đóng thuyền ở thành Phượng cùng hoàng đế, còn phải và các đại thần bàn bạc quân cơ đại sự, bố trí những chốt bảo vệ mới ở những tỉnh thành ven biển phía Đông, sắp xếp hải quân liên tục tuần du đường biển tránh tàu nước ngoài đến cướp phá quấy nhiễu ngư dân và tàu buôn của thương nhân. Lượng công việc dồn lại vào hai tuần chàng bị lạc trên đảo Yến đúng là nhiều không kể xiết. Mỗi đêm cũng chỉ có thể ngủ được hai canh giờ.
Hôm nay sau buổi thường triều, chàng vừa bước chân xuống bậc thang ngoài điện Cần Chính thì bị Đông Cung gọi lại. Hai tuần nay Đông Cung bị cấm túc ở điện Quang Minh, nơi ở của ngài trong hoàng cung, nguyên nhân là do hoàng đế tức giận vì ngài không kịp thời bảo vệ để em trai rơi xuống biển không rõ sống chết, đã vậy còn thất trách không phái người đi tìm kiếm cứu hộ.
Cũng vì chuyện này mà tam giác mùa hè trong cung, bao gồm hoàng đế, hoàng hậu và Trần quý phi nháo một trận đến long trời lở đất.
Ngày ông hoàng Uy Hóa trở về, Đông Cung mới được thả ra. Hôm nay chính là ngày đầu tiên ngài được quay lại tham dự buổi chầu sớm. Đông Cung vừa ra khỏi điện Cần Chính đã vội vã hỏi ông hoàng Uy Hóa về tung tích của An Nhiên.
“An An thế nào, cô ấy không sao chứ?”
Ông hoàng Uy Hóa không thích Đông Cung gọi An Nhiên như vậy, cách gọi quá thân mật với người phụ nữ của chàng khiến chàng cảm thấy không thoải mái.
Chàng quét ánh mắt đen như mực về phía Đông Cung, tuy Đông Cung cao hơn chàng nửa cái đầu nhưng không vì vậy mà khí thế của chàng bị giảm sút. Khóe môi của ông hoàng trễ xuống, lạnh nhạt chắp tay phía sau lưng, dường như không quá nể mặt vị Đông Cung trước mắt, “An Nhiên sống cực kì tốt, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, vô cùng sảng khoái.”
Đông Cung không mấy chú ý đến nghĩa bóng trong lời nói của em trai, ngài sống ở phương tây nhiều năm, nói gì cũng đều thẳng thắn, quanh co khúc chiết trong lời nói ngài không mấy hiểu. Hiện tại ngài chỉ cảm thấy mừng rỡ vì An Nhiên không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Ngài hỏi: “Vậy An An hiện giờ ở đâu? Ta sẽ đi đón cô ấy về ngay bây giờ.”
Đón về đâu? Về điện Quang Minh ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. An Nhiên thích chàng nhưng còn không chịu theo chàng về cung nữa kia kìa. Ông hoàng không cho Đông Cung sắc mặt tốt, “Không biết.”
Đông Cung nhíu mày, “Sao lại không biết, không phải An An cùng ngươi về Nam Đô ư?”
“Ta nói, không biết anh cả thật không hiểu hay cố tình không hiểu, An Nhiên sớm chiều bên ta bao nhiêu ngày như vậy, anh cả còn muốn rước cô ấy về?” Hai chữ anh cả được phi thường nhấn mạnh.
Đông Cung sa sầm mặt, có chút bất mãn: “Ngươi có ý gì? An Nhiên không phải người Nam Quốc, ở cùng ngươi vài ngày thì có làm sao? Ta cũng không loại người cổ hủ xem trọng danh tiết như vậy.”
“Vậy thì mời Đông Cung cứ tự nhiên tìm người.” Nói rồi chàng đạp bậc thềm, không vui bỏ đi.
Một vị quan đại thần bên người Đông Cung nghe trọn vẹn cuộc đối thoại giữa hai ông hoàng, vốn luôn mang suy nghĩ bài xích ngoại quốc, bèn gợi ý: “Ông hoàng Uy Hóa nói vậy, nghĩa là hai người bọn họ gạo nấu thành cơm rồi. Đông Cung chớ nên suy nghĩ về cô gái ngoại quốc đó nữa.”
Đông Cung bóp nắm tay răng rắc, không muốn tin những lời vô sỉ đó, “Không thể nào, bọn họ không thân không quen sao có thể làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ hắn cường bạo An An, không được, ta phải nhanh chóng tìm ra cô ấy, chỉ sợ chậm ngày nào An An phải chịu khổ ngày ấy.”
Không biết có ai tung tin trong hoàng thành, nói ông hoàng Uy Hóa gian dâm vô độ, đã duyệt qua vô số mỹ nhân, từ con gái nhà quan đến nữ nô trong nhà đều không tha. Còn có sự tích một đêm bảy người cũng đã lan truyền khắp thành Nam Đô, trong nhà ngoài ngõ đều râm ran bàn tán.
Đông Cung nghĩ đến chuyện này càng nghĩ càng sợ, lại càng muốn tìm An Nhiên sớm hơn một chút, nghĩ đến cô gái nhỏ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt để chờ ngài đến cứu, ngài liền đau lòng áy náy không thôi.
Cô gái mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt mà Đông Cung suy nghĩ, hiện tại đang sung sướng ngồi nói chuyện phiếm ở quán sữa đậu. Quán nhỏ nằm bên cạnh một con kênh lớn, nước trong xanh in bóng mây trời và hàng liễu rũ. Lúc hợp chợ, người đến người đi nhộn nhịp, nhiều người tứ xứ hay ghé vào uống một cốc nước giải khát. Từ lúc An Nhiên gợi ý bán thêm nước trà đường ướp lạnh, các món ăn vặt đơn giản như đậu phộng luộc, đậu phộng rang, công việc làm ăn cũng tốt hơn một chút, mỗi đêm chị chủ Cát Tường bận đếm tiền đến cười không khép miệng.
“Tôi đã nói rồi mà An Thành tướng quân là người tốt, sao có thể dâng thành bán nước cho được?”
An Nhiên nghe hai người đàn ông trung niên nói chuyện với nhau, lúc nghe hai chữ An Thành, hai lỗ tai cô đều dựng cả lên. Cô bèn đem ít đậu phộng luộc đến bàn của họ, “Chú nói tướng quân An Thành ở Định thành à?”
“Cô gái, chúng tôi không gọi cái này.”
An Nhiên cười đáp, “Hôm nay quán tặng thêm cho khách thứ một trăm ạ.”
Cát Tường nghe được liền trợn mắt, dạo gần đây hai mẹ con cô kiếm thêm tiền nhờ An Nhiên, thêm vào hai người tính tình cũng quyết liệt quả đoán giống nhau, nên họ thân nhau cũng khá nhanh.
Ông chú trung niên kia vuốt râu, lúc cười còn lòi ra hàng tiền đạo sún một chiếc răng cửa, “Đúng vậy, tướng quân An Thành tương kế tựu kế, giả bộ hàng để dụ tướng giặc vào thành, sau đó dùng chiêu bắt ba ba trong rọ.” Sau đó còn hăng say kể chuyện đến nước miếng tung bay, ông chú khác ngồi đối diện lâu lâu lại lấy khăn lau mặt, lúc thì vỗ đùi, khen một chiêu lấy lùi làm tiến thật hay.
An Nhiên lùi lại hai bước, cũng không cần nghe râu ria, chỉ muốn biết trọng tâm: “Vậy người tên An Thành kia hiện giờ ở đâu?”
A!
Ở đâu ai mà biết, bọn họ là dân đen thấp cổ bé họng, làm sao biết mấy vị đại quan ở chỗ nào.
Lãng phí một đĩa đậu phộng nhưng cũng không hề gì. Chỉ cần biết người tên An Thành kia không bị nguy hiểm nữa là cô đã giảm bớt một nửa gánh nặng trong lòng. Chuyện phu nhân An tướng quân sẽ có người ở trong cung giúp cô tìm hiểu, cô chỉ cần đợi ở đây là được. Chỉ là không biết sao đã hơn một tuần, cũng không thấy Việt Bân hay Việt Trạch liên lạc với cô.
“Bà chủ, cho ba cốc sữa đậu nành, hai cốc trà đường lạnh, một đĩa đậu phộng rang.”
“Có liền đây khách ơi.”
An Nhiên nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ, quay sang giúp đỡ cho Cát Tường, hôm nay Tây Thi đã được gửi đi học chữ. Vốn Cát Tường chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cho con gái đi học chữ vì thời này con gái không tài là đức. Vả lại với gia cảnh nhà mình cô biết cả cuộc đời cũng sẽ không bao giờ có thể kiếm đủ tiền cho con gái đi học vỡ lòng, nên có được ngày hôm nay An Nhiên đúng là ân nhân lớn trong cuộc đời của hai mẹ con cô. Vừa đến mấy ngày đã giúp cuộc sống của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Đám người cho vay một tuần nay đều không quay lại, nhưng hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt như mọi ngày, có chút thích hợp làm chuyện xấu. Đám đàn ông bặm trợn kia lại muốn chạy ra bờ kênh ngồi hóng gió, uống một ly sữa đậu hoặc trà đường lạnh, lại gọi thêm một đĩa đậu phộng rang, vừa ngồi ăn uống vừa ngắm gái xinh qua lại thì còn gì bằng.
Nhìn thấy mấy người lúc trước đã gây sự đến, Cát Tường mặt mày tái xanh, quơ lấy đòn gánh cầm chặt trong tay.
An Nhiên nhíu mày, hôm nay cô không mang theo súng, cây súng đó là do ông hoàng Uy Hóa tặng cô để phòng thân, nhưng cô cũng không thể mang trong mình mãi được. An Nhiên chợt nhớ đến điều gì, nhìn quanh quất xung quanh, thấy được một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang ngồi quay lưng lại ở quán ăn đối diện. Cô thoáng yên tâm, nhẹ gật đầu với Cát Tường, chỉ cần bọn họ không quấy rối thì người nào đến cũng là khách.
“Nhanh nhanh chút đi, khát muốn chết người rồi đây.”
An Nhiên nâng mâm gỗ mang thức ăn và nước uống ra cho họ, bon họ thấy cô đi đến, mấy tên đàn em hơi giật mình, gã cầm đầu gãi đầu, lớn tiếng nói: “Tụi bây còn không mau phụ cô nương ngoại quốc cầm cốc, còn muốn được đút cho uống hả?”
Đám đàn em đều cười ồ lên, dường như thấy cô không mang súng tây dương nên cũng không còn sợ như trước, có tên không biết xấu hổ còn nhại giọng mút chuột đến dâm đãng.
“Muốn ăn uống đàng hoàng thì ngồi, không thì biến.” An Nhiên đó giờ cũng không phải là thiếu nữ e dè gì.
Gã cầm đầu nheo mắt: “Có phục dịch nào như cô không? Bà chủ, bà chủ đâu rồi?”
Cát Tường vẫn theo dõi tình hình bên này, khi nghe gã lớn tiếng gọi thì cầm đòn gánh chạy đến, ra vẻ đã sẵn sàng nghênh chiến.
Chủ quán và An Nhiên hùng hổ đứng chống nạnh nhìn bọn họ, gã cầm đầu thấy vậy liền sặc nước trà, làm gì có quán nào đối xử với khách hàng như vậy. Hắn lại nổi xung thiên lên định đập cái chén trên tay nhưng vừa giơ lên cao, An Nhiên đã cảnh cáo: “Mỗi cái chén một đồng tiền lớn, muốn đập bao nhiêu đền bấy nhiêu.”
Chén có dát vàng sao, còn có thể mắc đến như vậy. Trong phút chốc cái chén trên tay cứ ở nguyên vị trí trên cao, chưa hạ xuống được.
“An An, An An!”
Giọng nói người nọ ấm áp xen lẫn vui mừng, An Nhiên quay đầu lại thì thấy Đông Cung vội vàng đi đến. Hôm nay ngài mặc áo sa kép màu đen có thêu rồng bốn móng, đầu đội khăn xếp đen. Đã một thời gian không gặp, ngài có vẻ tiều tụy, khiến An Nhiên chợt nghĩ đến Đăng Khôi, lúc cô quay lưng chạy đi, gương mặt anh cũng buồn khổ không nói nên lời.
An Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ gọi một tiếng: “Đông Cung.”
Chu cha mạ ơi!
Thì ra người chống lưng cho cô gái người nước ngoài đã tới.
Giữa trưa trời nóng nực mà đám du côn đều chảy một thân mồ hôi lạnh. Nếu hôm nay lại gây sự cùng cô gái này, không chừng bọn họ đều vô ngồi ăn cơm tù cả rồi, sợ là cả mạng cũng không giữ nổi.