Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 170: Luyến tiếc



Lan Xuyên chỉ do dự ba giây, khi Tô Tô hữu khí vô lực mở mắt ra anh run rẩy một cái lập tức đi tới giường đất ngồi xuống, nâng chân nhỏ của cô lên xoa bóp, lực xoa bóp còn không dám quá mạnh.

"Cách tất không cảm nhận được gì." Tô Tô nâng chân đong đưa trái phải một lát, sau đó Lận Xuyên cởi tất cô ra.

Sau đó cả người anh ngẩn ra, sao chân của nàng dâu nhà mình lại nhỏ như thế, làn da còn tốt như vậy, sao ngón chân đáng yêu như thế.

Tóm lại, trong lòng anh kinh ngạc cảm thán đùa nghịch trước sau cũng không mát xa, trêu đùa từng ngón chân.

Cuối cùng, chơi đến Tô Tô ngủ mất.

Nhưng mà ngày hôm sau, Lận Xuyên bắt đầu chuẩn bị đủ loại đồ ở nhà cho nàng dâu của mình.

Nghĩ tới chuyện sắp tách ra tâm trạng của hai người đều không được tốt, dù sao mới trở thành vợ chồng chân chính không được bao lâu.

Lận Xuyên còn nghĩ ra được một chủ ý, nói: "Hay là, em trực tiếp đến thăm người thân đi."

Kết quả vừa mới nói xong, đã bị Tô Tô đánh cho.

Người này vừa mới trở về công tác mình lập tức mặt dày mày dạn đi theo anh thăm người thân, như vậy không khỏi quá dính người.

Cô không quen chuyện này lắm, muốn dính cũng phải đợi nhớ rồi hãy dính.

Nhưng mà nói thật, đúng là rất luyến tiếc.

Đặc biệt là ngày cuối cùng người ta không quấy không nháo, chỉ ôm cô dặn dò, sau đó hai người im lặng đi ngủ.

Cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bởi vì cuối cùng Lận Xuyên cũng làm việc đứng đắn, không trước khi lên xe làm cô cả đêm, đến lúc đó chân mềm nhũn không thể đi được đường.

Nhưng mà không ngờ tới, buổi tối tên này không có động tĩnh gì là kìm nén ra chủ ý hư hỏng, bốn năm giờ sáng ngày hôm sau anh đánh thức cô tỉnh dậy, sau đó nhào lên người cô làm một trận.

Tô Tô vừa không nói gì vừa bất đắc dĩ, khi trời đã sáng cô mới được buông tha ngủ một giấc.

Mà Lận Xuyên xử lý xong giúp cô thì khoác ba lô đi ra cửa, đến sân trước nói một tiếng với cha mẹ và các em rồi trực tiếp rời đi.

Anh làm như vậy là không muốn để vợ tiễn mình, nếu không thì anh có chút không nỡ rời đi.

Khi Tô Tô tỉnh dậy suýt chút nữa bị anh làm cho tức phát khóc, quyết định một tháng không viết thư cho anh, nghẹn chết anh đi.

Chưa tới hai ngày Tần Duyệt Duyệt được ra viện, cô ta được sắp xếp nghỉ ngơi ở nhà bác cả Lận, bởi vì dù sao đã đồng ý làm con dâu nhà bọn họ rồi.

Sau đó trong thôn cũng truyền ra một câu nói, chính là Tần Duyệt Duyệt bị viêm ruột thừa được Lận Đông Hà cứu giúp, còn thanh toán phí nằm viện, cho nên vì cảm ơn mà gả cho anh ta.

Mọi người còn rất hâm mộ, không rõ sao Lận gia có thể cưới được sinh viên đại học nữ.

Còn là loại mang ơn, đúng là quá giỏi cứu người.

Tô Tô người ta chân trước gả vào là gương tốt, tính cách tốt, đối xử tốt với người trong nhà, mỗi tháng đều có tiền lương, cuộc sống trong nhà chính là phong thanh thủy khởi.

Đảo mắt một cái, không khác biệt lắm thành nhà có tiền nhất trong thôn.

Thanh niên trí thức Tần này trông cũng xinh đẹp, tính cách thì dịu dàng, chỉ sợ sau này nhà bác cả Lận cũng sẽ phất lên.

Nhưng mà Tô Tô lại cảm thấy Tần Duyệt Duyệt không vui vẻ, Lận Đông Hà cũng giống như vậy, anh ta thậm chí đều không có tinh thần như khi ở bệnh viện.

Rõ ràng hỈ sự lâm môn, anh ta lại giống như mất đi người thân gương mặt vẫn luôn buồn bực.

Không phải giống như mình nghĩ đấy chứ?

Tô Tô cũng không hỏi, dù sao đó là chuyện của nhà người khác. Nhưng mà tối hôm nay bác gái cả có chút buôn bực tới đây bàn chuyện với mẹ Lận, cho nên cô mới biết nữ chính này còn rất thích kiếm chuyện.

"Nói ra thì hơi tức giận nhưng mà thật sự không có biện pháp, đứa bé Duyệt Duyệt kia muốn một chiếc đồng hồ. Người gả đi muốn một chiếc đồng hồ cũng không có gì, nhưng mà bọn họ lại muốn bọn tôi đưa 300 tệ tiền lễ hỏi."

"Cái gì? Đây là bán con gái à? Xung quanh đây còn chưa có cái gì đó đâu."

Mẹ Lận sợ ngây người, không ngờ tới Tần Duyệt Duyệt kia đòi nhà bọn họ nhiều tiền như vậy.