Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 179: Sợ



Hành văn của cô không tệ, viết rất nhiều chữ, hơn nữa chữ rất đẹp, viết cũng rất sinh động.

Lận Sơn từ ngoài trở về thấy chị dâu nhà mình đã viết thư xong, thì nói: "Chị dâu, chị dâu hai tới, nói tìm chị có việc."

Chị dâu hai?

Ngẩn ra một lát Tô Tô biết là ai, vì thế nhìn thoáng qua bên ngoài, không phải là nữ chính sao.

Cô đặt thư sang một bên đứng dậy nói: "Cô có chuyện gì?"

"Tôi tới là muốn mượn cô một ít đồ." Tân Duyệt Duyệt thấy Lận Sơn chạy đi mới tiến vào nói một câu với Tô Tô, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Chỗ cô có giấy vệ sinh không?"

Thời đại này phần lớn mọi người dùng giấy vệ sinh xử lý đến tháng, nhưng mà Tô Tô không cần, cũng may lúc trước cô vì muốn đến WC mà mua một ít, vì thế cô cầm một cuộn nói: "Đủ không?"

"Đủ rồi, đợi thêm mấy ngày nữa tôi đến công xã mua trả lại cho cô."

"Đừng khách sáo, đây không phải là đồ quan trọng øì."

"Cô nói xem, vì sao tôi luôn như vậy... Luôn có máu chảy ra? Tôi thật sự rất sợ hãi, làm sao bây giờ."

"Đi khám bác sĩ đi, cô nói với tôi có ích lợi gì."

Tô Tô làm như không thấy cô ta tiếp tục nhét thư vào lá thư, thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt.

Tần Duyệt Duyệt nói: "Có phải là cô đang tức giận hay không, bởi chúng tôi khiến nhà cô phải ở chen chúc với nhau."

"Không có, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, nhưng thật ra cô đứng ở chỗ chúng tôi nói chuyện này không có vấn đề gì sao, không vội dùng giấy vệ sinh à?" Tô Tô thật sự không rõ nữ chính, rốt cuộc là cô ta còn muốn nói gì.

"Không vội, lần này tôi tới thật ra là muốn vay tiền cô. Tôi biết mỗi tháng cô đều có tiền lương, mà lúc trước khi các cô kết hôn còn có tiền lễ hỏi 100 tệ."

"Có ý gì, cô đang đếm tài sản giúp nhà tôi sao?"

"Không phải, không phải, tôi là muốn cầu xin cô giúp đỡ, bởi vì bảo Lận Đông Hà vay tiền tính tình đều thay đổi, không có cách nào chỉ có thể mượn cô."

"Rất xin lỗi, tuy tôi thật sự có tiền, nhưng mà cũng phải tính toán cho cuộc sống sau này. Cho nên rất xin lỗi, tôi không có khả năng cho cô mượn hết số tiên còn lại của tôi."

"Cô sợ chúng tôi không trả lại sao?"

"Đúng vậy, tôi vẫn luôn không rõ, cô thật sự không biết 300 tệ đại biểu cho cái gì sao? Vậy mà cô đưa hết số tiền đó cho nhà mẹ đẻ cô, sau này bọn họ còn tiếp tục đòi cô thêm. Như vậy cô còn muốn sống nữa hay không, có cái động không đáy đó, tôi chắc chắn sẽ không cho cô mượn tiền. Bởi vì cô không muốn sống thật tốt, người khác lại giúp cũng vô dụng."

"Được rồi, không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng."

"Ách, tôi đã nói thẳng mà.." Sau khi Tô Tô nói xong gương mặt Tần Duyệt Duyệt đỏ bừng lên, lập tức xoay người rời đi.

Nhưng mà khi cô ta mở cửa, thì thấy được Lận Đông Hà và Lận Sơn đứng ở bên ngoài.

"Sao hai người ở chỗ này, em đi về trước đây." Sau khi nói xong thì để giấy vệ sinh ở sau lưng, giả bộ như vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng mà cô ta cũng rất thấp thỏm, sợ Lận Đông Hà nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.

Thật ra anh ta đã nói với cô ta, Lận Xuyên và Tô Tô người ta đã giúp bọn họ quá nhiều, cho nên căn bản ngượng ngùng tới đây vay tiền tiếp.

Nhưng mà cô ta cảm thấy nếu bọn họ có tiền vì sao không vay nhà bọn họ, dù sao cũng là thân thích.

Vì thế cô ta đã mở miệng, không ngờ tới bị Tô Tô từ chối.

Cô ta chỉ có thể hốt hoảng trở về, kết quả không ngờ tới Lận Đông Hà đợi cô ta đi vệ sinh xong thì lạnh lùng nói:

"Anh đã nói rồi đừng vay tiền nhà bọn họ, người ta không nợ em cái gì, vì sao cứ thích tự đi tìm phiền phức."

"Không phải là em vì anh, 300 tệ kia nếu vay người khác bọn họ chắc chắn sẽ thu lãi, đến lúc đó anh trả kiểu gì?" Giọng điệu của Tần Duyệt Duyệt vẫn rất tốt nói.

Nhưng mà Lận Đông Hà lại chú ý tới một chuyện, cô ta nói 300 tệ kia anh ta trả như thế nào, mà không phải hai người cùng nhau trả.