Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 182: Bảo Xuyên Tử đi đón con



Hạt giống ở thời đại này đều cần chọn lựa từng chút một, Tô Tô cũng muốn đi, nhưng mẹ Lận cảm thấy cô sẽ cảm thấy phiền, vẫn nên ở yên trong nhà thì hơn.

Nhưng mà đúng lúc này, liên tục hơn mười ngày không có người gửi thư tới.

Nhưng mà Tô Tô nhận được một bức thư điều lệnh.

Phía trên viết điều cô đến đại học X làm giáo viên, bởi vì điều kiện giáo viên ở nơi đó tương đối lạc hậu, cần một người đủ sức lực như cô đến bổ sung sức chiến đấu?

Cả người Tô Tô đều ngây ngốc, đây là điều lệnh từ đâu ra, hơn nữa thành phố X còn không phải là chỗ bộ đội Lận Xuyên phục dịch?

Hơn nữa, trường đại học này còn là trường đại học X.

Cho nên cô thành giáo viên một cách khó hiểu, còn có khả năng là giáo viên của nữ chính?

Sao ví dụ này lại khiến người ta có cảm xúc như thế, cần phải đi.

Nhưng cũng không thể để lộ ra, phải cho Lận Xuyên một ngạc nhiên vui mừng thật lớn. Nghĩ tới đây Tô Tô đợi cha Lan me Lan trở vê nói chuyện điều lệnh ra, nhưng cô không nói là đến đại học X dạy học, chỉ nói là mình đến trường học ở thành phố X làm giáo viên.

Mẹ Lận nghe xong đương nhiên vui vẻ, bởi vì con dâu của mình lập tức phải đi làm, còn làm giáo viên nhân dân.

Hiện giờ, làm giáo viên nhân dân là công việc tương đối khiến người ta tôn kính.

Tô Tô nói: "Điều lệnh bảo con lập tức xuất phát, bởi vì trường học cũng sắp phải khai giảng."

"Được được, con đi đi, đến đó bảo Xuyên Tử đi đón con."

"Con phải cho anh ấy một ngạc nhiên vui mừng, mọi người đừng gọi điện thoại cũng đừng viết thư cho anh ấy, con chắc chắn sẽ dọa anh ấy."

Nhìn thấy Tô Tô hưng phấn như vậy mẹ Lận lập tức cười nói: "Sao con lại hư hỏng như thế?"

"Con chính là hư hỏng như vậy, đến lúc đó phản ứng của anh ấy nhất định rất thú vị." Tô Tô vừa nói như thế Lận Hải ở bên cạnh đều cười, cậu cảm thấy đến lúc đó anh cả của mình nhất định sẽ bị dọa hỏng mất?

"Em đồng ý với cách làm này của chị dâu, cho nên bọn em sẽ không nói cho anh cả, chị cứ yên tâm tới đó. Nhưng mà đường núi không dễ đi, chỉ có thể đi bộ, chị dâu chị có thể đi được không?"

"Có thể, đi chậm một chút không sao đâu." Tô Tô tưởng tượng tới đi gặp Lan Xuyên, thì vui vẻ không chịu được.

Cứ thế, ngày hôm sau Tô Tô nói một tiếng với bí thư chi bộ, sau đó thu dọn ba lô to đi ng đi mưa cùng đến công xã với Lận Hải.

Bọn họ đều quyết tâm đi hai ba tiếng đồng hồ, ngay cả ấm nước quân dụng đều để trên lưng.

Mà trong túi của Tô Tô còn có bánh kem, cho nên không sợ chết đói ở trên đường.

Sau đó phát hiện còn có người đi cùng với bọn họ, hóa ra là Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt.

Nhưng mà phương pháp bọn họ đi đường là Lận Đông Hà cõng Tần Duyệt Duyệt chậm rãi đi về phía trước, thái độ thật sự là rất tốt.

Tô Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm thấy đúng là nam chính và nữ chính, cách làm này không phải đàn ông và phụ nữ hiện đại có thể làm.

Cô đột nhiên nghĩ tới mình là được Lận Xuyên cõng trở về, dường như khi đó đường núi cũng không quá dễ đi.

Nhưng mà anh cõng cô đi rất nhẹ nhàng, mà nam chính cũng không tệ lắm, cho nên anh ta cõng nhìn có vẻ như hơi trượt chân vẫn đi vững vàng.

Ở phía xa nhìn thì là một đôi vô cùng ấm áp, cho nên có đôi khi bề ngoài mà mọi người nhìn thấy có lẽ không phải sự thật, chỉ có hai vợ chồng bọn họ mới biết đây có phải là ân ái chân chính hay không. Cứ thế, bốn bọn họ một trước một sau tới công xã.

Sau đó Tô Tô lên ô tô, nhưng mà không ngờ tới nam chính và nữ chính cũng lên ô tô.

Chuyện này đúng là kỳ lạ, theo lý thuyết nữ chính còn cần một thời gian nữa mới khai giảng, cô ta muốn đến trước sao?

Nhưng mà cô không có ý muốn đi tới nói vài câu, đổi thành Lận Đông Hà đi tới nói một câu: "Chúc mừng cô đồng chí Tô, cô định đi báo cáo à?"

"Đúng vậy." Tô Tô cười nói: "Vậy hai người thì sao?"