Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 183: Đồng chí Tô cô làm sao vậy



"Duyệt Duyệt cũng sắp khai giảng, tôi cùng cô ấy đến huyện thành khám bệnh lấy ít thuốc trước lại đi" Sau khi Lận Đông Hà nói xong nhìn Tần Duyệt Duyệt một lát, sau đó nói: "Cô ra cửa cẩn thận một chút."

"Ừm, tôi không có việc gì đâu." Tô Tô ra hiệu cho anh ta trở về ngồi, sau đó mình bình tĩnh ngồi ở vị trí ban đầu lấy một miếng chocolate ra ăn.

Cô đi bộ quá lâu, cảm thấy chân mình sắp bị đứt.

Ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, không ngờ tới cô nghiêng người qua một bên ngủ mất.

Có mệt như vậy sao, vậy mà đi một lát đã ngủ mất?

Đúng là mệt như vậy, khi xuống xe cô cảm thấy eo mình sắp gãy tới nơi, một lúc lâu sau mới đi được một bước.

"Đồng chí Tô cô làm sao vậy?" Lận Đông Hà lễ phép hỏi một câu.

"Không có việc gì, tôi chỉ hơi mệt mà thôi." Dù sao không phải là người sinh sống trong núi, mệt là chuyện rất bình thường.

Lận Đông Hà có chút không yên tâm rời đi theo Tần Duyệt Duyệt, Tô Tô đến nhà ga mua vé, chẳng qua hiện giờ không có thư giới thiệu của bộ môn liên quan chỉ có thể ngồi ghế cứng.

Khoảng cách xa như vậy cô cảm thấy có khả năng mình sẽ không chịu đựng nổi, đặc biệt là hiện giờ xe lửa siêu cấp nhiều người.

Đột nhiên cô thấy ở cửa trạm xe lửa có một tấm biển, phía trên viết đồng chí Tô mời đến nơi này nhận vé xe.

?

Tô Tô đi qua tìm hỏi một lát, nhân viên công tác ở đó lập tức nói: "Cô là đồng chí Tô Tô đúng không, đây là vét giường nằm đã chuẩn bị sẵn cho cô, mời cô nhận lấy."

"Vé này do ai chuẩn bị thế?"

"Là cục giáo dục của thành phố X."

"Ồ, vậy thì cảm ơn, tôi có thể trả lại vé đã mua được không?" Tô Tô không ngờ tới vận mệnh chú định sắp xếp tốt như thế, vậy mà chuẩn bị cả vé giường nằm cho cô luôn.

Đúng là vô cùng cảm ơn, nếu không đi một chuyến xe lửa này cô cảm thấy mình có khả năng sẽ hi sinh.

Ngồi trong phòng chờ đợi khoảng gần một tiếng, trong khoảng thời gian này thật sự quá gian nan.

Cô cầm lấy cốc giữ ấm của mình rót một cốc nước ấm, sau đó ngồi ở chỗ đó vừa uống nước ấm vừa đợi, vất vả lắm mới đợi được tới lúc lên xe, khi cô đi đường chân đều như bay.

Người ở đây đúng là nhiều, cô vất vả lắm mới tìm được vị trí của mình ngồi lên.

Giường nằm vẫn đơn sơ như trước, nhưng cũng may là giường dưới cho nên ngồi lên vô cùng dễ dàng, ít nhất không cần trèo lên trên.

Hiện giờ Tô Tô cảm thấy mình giống như một con búp bê rách nát không có một chút sức lực nào, trực tiếp mặc kệ hình tượng gì đó ngã xuống giường nằm.

Sau đó lười không đứng dậy lấy kéo trong ba lô ra để ở một bên, sau đó kéo chăn ngủ mất.

Có trời mới biết vì sao cô có thể ngủ như vậy, một giấc này suýt chút nữa ngủ tới trạm.

Rõ ràng xung quanh rất ầm T, vậy mà cô có thể ngủ say như chết.

Cũng may trước khi ngủ ngon đã đeo ba lô để trong lòng mình, như vậy sẽ không có người có thể trộm đi mất.

Thấy sắp tới trạm Tô Tô đi rửa mặt thu dọn một chút, không biết có người tới đây đón cô hay không.

Nghe nói đại học X là một trường học không phải quá tốt, cũng chính là một trường học rất bình thường.

Nhưng mà có thể đến bên đó làm giáo viên đại học, thật sự đã xem như rất lợi hại. Vào thời điểm này cả nước đang chú trọng đến giáo dục cả nước, cũng có rất nhiều sinh viên đại học, họ là lực lượng mới cho công cuộc đổi mới và mở cửa của đất nước trong tương lai nên vẫn luôn rất để ý tới các giáo viên.

Nhưng mà mình nhỏ tuổi, còn nhỏ tuổi hơn một số sinh viên đúng không?

Ví dụ như, nhỏ tuổi hơn nữ chính.

Cuối cùng cũng đến trạm, cô mặc một chiếc áo bông nhỏ đi xuống xe.

Hiện giờ thời tiết đã ấm áp, nhưng mà vì mặt trời xuống núi vẫn có chút hơi lạnh.

Sau khi xuống xe thì thấy ở sân ga, quả nhiên là có người đang giơ bảng đón cô, phía trên còn viết rất lễ phép.