Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 185: Ngạc nhiên vui mừng hay không 1



Xem ra trường học vẫn rất coi trọng đối với cô, Tô Tô liên tục gật đầu, sau đó đi vào.

Nói là khu gia đình thật ra chỉ có hai dãy phòng gạch, bên cạnh thì có nhà vệ sinh nam nữ, trước sau thông gió, nhìn rất sạch sẽ.

Hiện giờ trời tối, nhưng trong thành phố có điện nhìn không tối lắm.

Mở cửa tiến vào xong thì phát hiện là hai gian phòng vô cùng chỉnh tê, một gian phòng khách một gian phòng ngủ, còn có cả chỗ rửa mặt.

"Chỗ của cô có ấm nước, cô thích có thể rửa mặt ở nhà vệ sinh. Nhưng hiện giờ nhiều người sợ nhà có mùi chúng tôi không cho, mọi thứ trong phòng đã chuẩn bị xong cho cô, còn có chăn đều là phía trên phát xuống. Phích nước nóng thì ngày mai cô đi nhận, hôm nay muốn uống nước thì có nước máy trực tiếp dùng là được." Hiệu trưởng Quan dặn dò hết mọi việc xong, thì nói: "Nếu dạy ở trường tôi ba năm thì nhà này sẽ là của cô, còn nhà tôi ở sân sau, có chuyện gì cứ tới thẳng đó tìm tôi là được."

"Vâng, tôi biết rồi." Tô Tô ngàn ân vạn tạ, không ngờ tới mình sẽ được tiếp đãi nhiệt tình như thế.

Sau khi hiệu trưởng Quan nói xong thì rời đi, còn nói ngày mai cô nghỉ ngơi một chút ngày kia lại đến trường học báo danh.

Tô Tô đồng ý rồi vào nhà, sau đó phát hiện ký túc xá này đúng là có hương vị gia đình.

Chủ yếu là căn phòng rất ấm áp, hẳn là ấm áp của tập thể.

Hơn nữa trong phòng có một cái bàn và ghế dựa, trên bàn còn có một đèn bàn nhìn nửa cũ nửa mới.

Mở cửa phòng ngủ ra nhìn, một chiếc giường to những năm 70-80.

Một chiếc bàn nhỏ đặt bên cạnh, sau đó bên cạnh là tủ sắt to bốn cánh, sơn màu xanh lục.

Cô đặt ba lô của mình lên trên giường, sau đó lấy bình giữ nhiệt ra, mở tủ sắt to thì phát hiện một ngăn đặt chăn đệm và gối đầu.

Mới mở ra trải lên giường thì có người tới gõ cửa, người tới là một người phụ nữ cắt tóc ngắn khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn thấy cô cười nói:

"Đồng chí Tô đúng không? Tôi là Tống Ái Anh vợ của Quan Dư, làm công việc hậu cần quản lý trường học."

"Chào bà, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Tô Tô vội vàng nhường đường, người nào của trường học cũng có thể đắc tội, nhưng trăm ngàn lần đừng đắc tội nhân viên hậu cần.

Bởi vì, ăn dùng ở đều do người ta nắm trong tay.

Sau khi Tống Ái Anh tiến vào thì đặt đồ trong tay xuống, nói:

"Tôi tới đưa ấm nước và phích nước nóng cho cô, còn có khăn lông chậu rửa mặt chia cho các giáo viên. Tôi sợ lão Quan sơ ý, mấy thứ này đợi ngày mai cô mới nhận thì hôm nay dùng gì, cho nên tôi tới đưa cho cô."

"Thật sự cảm ơn, tôi đang cần mấy thứ này." Tô Tô cười cầm lấy đồ đặt lên bàn, sau đó nói: "Chủ nhiệm Tống đúng không, bà tới đúng lúc quá, tôi không biết dùng lo than này."

Cô thật sự chưa từng thấy, tuy bình thường chỉ cần cho than đá và nhóm lửa sài, nhưng dốt đặc cán mai.

Tống Ái Anh lập tức nói: "Chuyện này thì đơn giản."

Sau khi nói xong bà ấy làm mẫu một lần, Tô Tô thấy không khó thì gật đầu nói: "Như vậy thì ngày mai có thể tự làm."

"Thật ra hiện giờ đơn vị chúng ta chưa khai giảng cho nên phải tự mình làm, đợi thêm một thời gian nữa khai giảng nhà ăn sẽ mở, giữa trưa cô tới nhà ăn ăn là được. Cô là giáo viên cho nên tiền ăn đều miễn phí, như tôi thì mỗi tháng nộp chút tiền cũng không nhiều lắm." Tống Ái Anh nhìn rất thật thà, nói chuyện cũng rất lanh 1e.

Tô Tô nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm Tống."

"Vậy cô đi đun chút nước ấm tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày mua chút đồ thường dùng, tôi đi ve trước không quấy ray cô nghỉ ngơi nữa. Đúng rồi, buổi tối cô còn chưa ăn cơm đúng không? Xem tôi này, đều đã quên mất. Hay là cô đến nhà tôi ăn đi."

"Không cần, tôi đã ăn trứng gà và bánh kem ở trên xe lửa nên không đói bụng. Hơn nữa đói bụng còn có thể nấu trứng gà ăn, không sao đâu."

"Vậy được rồi." Sau khi Tống Ái Anh nói xong thì rời đi.