Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 186: Ngạc nhiên vui mừng hay không 2



Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, đợi lò than đun sôi nước cô dùng nước ấm rửa một lát, sau đó thu dọn nhà mới này một lát mới lên giường nghỉ ngơi.

Ngày mai, cô phải đến gặp Lận Xuyên cho anh ngạc nhiên vui mừng.

Nhưng mà trước khi ngạc nhiên vui mừng cô cần mua rất nhiều thứ, cũng làm quen với xung quanh trường đại học này nữa.

Ngày hôm sau, cô hỏi lão Vương canh cửa đi tới chợ, sau đó mua rất nhiều đồ dùng trong nhà dùng xe ba gác vận chuyển về.

Đặt đồ vật trong nhà không thu dọn, trực tiếp hỏi bác tài xe ba gác quân khu X ở đâu, có thể đưa cô qua đó hay không.

Đương nhiên là bác tài xe ba gác biết, nhưng chỗ đó hơi xa ông ta muốn một tệ.

Đương nhiên là Tô Tô đồng ý, cô thay một chiếc áo khoác lông thời trang mùa xuân rồi lên xe.

Đương nhiên, trên đường đi còn mua Ít kẹo cho vào túi dự phòng.

Dù sao tới đó có khả năng gặp được chiến hữu của Lận Xuyên, kẹo này chắc chắn có thể sử dụng.

Kết quả không ngờ tới cô xóc nảy một lúc lâu cuối cùng cũng tới cửa bộ đội, mới xuống xe thì thấy quân nhân mặc đồ ngụy trang đang chạy về bên này.

Khu...

Có lẽ là bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ gì đó, bọn họ đều như mới chui từ trong bùn ra.

Tô Tô không để ý lắm, đang định tới chỗ lính gác hỏi một câu, đâu biết một người vốn chạy giữa đội ngũ đang chạy về trước đột nhiên đứng lại, còn quay mặt về phía cô.

Dường như có chút không chắc chắn lắm, cho nên đang chần chừ.

Lúc này Tô Tô mới nhìn thật kỹ anh, sau đó ngoài ý muốn nhận ra.

Trong lòng vô cùng kích động, vừa chạy vừa vẫy tay nói: "Lận Xuyên."

Mà lúc này Lận Xuyên "mặt xám mày tro" cuối cùng cũng xác định được, cô gái mình nhìn có chút quen mắt là nàng dâu của mình.

Đúng lúc này có người ở phía sau nói:

"Ồ, có phải cô gái xinh đẹp kia mới gọi tên doanh trưởng của chúng ta hay không? Tôi nghe lầm đúng không, như vậy cũng có thể nhận ra được à?"

Lận Xuyên thúc khuỷu tay vào bụng anh ta một cái, sau đó nhanh chóng chạy lên đón.

Tô Tô vì vui sướng lập tức tiến lên ôm lấy Lận Xuyên, kết quả nhanh chóng bị một bàn tay to an đầu đẩy ra.

Cô vốn lùn, tay cũng ngắn, muốn vươn tay ôm lấy Lận Xuyên nhưng vươn ra kiểu gì cũng không ôm được.

Dưới cái nhìn của người ngoài, lúc này Lận Xuyên giống như đang chơi với một con mèo nhỏ, đáng vẻ vô cùng thú vị.

"Anh làm gì thế?" Tô Tô không vui lùi một bước, vì sao muốn cho anh một ngạc nhiên vui mừng, kết quả anh lại cho mình một ngoài ý muốn.

"Trên người anh rất bẩn."

Sau khi Lận Xuyên nói xong mới nhìn cô, nói: "Em... Sao em lại ở đây?"

"Em tới thăm anh, ngạc nhiên vui mừng, bất ngờ không?" Tô Tô nâng gương mặt nhỏ cười nói.

Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ cô vui mừng tim của mình sẽ đập nhanh tới mức này.

Chưa từng nghĩ tới, mình cũng có lúc khẩn trương như vậy.

Lúc này anh ngay cả tay mình cũng không biết nên để đâu, chỉ có thể nói: "Đi vào cùng anh trước, anh đi tắm rửa lại nói chuyện với em."

"Vâng." Dáng vẻ này của anh thật sự nên tắm, thiếu chút nữa không nhận ra.

Lận Xuyên dẫn theo Tô Tô đi vào trong, nhưng mà các chiến sĩ ở một bên không định buông tha cho anh.

Bọn họ ở một bên nói: "Doanh trưởng, cô gái này là em gái của anh sao?"

"Không đúng, em gái cái gì? Nhất định là cháu gái gì đó."

"Cháu gái cái gì, đây là chị dâu, tôi từng thấy ảnh chụp."

"Cái gì?"

"Là chị dâu ư?"

"Đúng vậy đúng vậy, nói cho chúng tôi biết đây là chị dâu sao?”

Lận Xuyên vừa dẫn theo Tô Tô đi vào trong vừa nói: "Thường Dược Tiến, dẫn bọn họ chạy một vòng quanh bộ đội, chưa tới giờ ăn cơm thì không được trở về. "

"A..." Tiếng kêu rên vang lên.

Tô Tô có chút ngượng ngùng hỏi: "Như vậy có ổn không?"

"Không sao, em đến ký túc xá của anh đợi một lát đi." Lận Xuyên dẫn người tới ký túc xá của mình, nhưng mà vì dẫn theo cô đi hơn nửa bộ đội, chỉ một lát gần như mọi người đều biết nàng dâu của anh tới thăm người thân.