Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Bị đánh lén



Những người xung quanh bất ngờ trước cảnh tượng này, nữ nhân nhìn đám đông sợ hãi trước mặt. Nàng ra lệnh cho những người lính xung quanh: "Mau chóng đưa bá tánh xung quanh rời khỏi đây, dám đụng đến thánh vật ta sẽ chém hết tất cả các ngươi."

Nàng biết rằng không chỉ có một tên vừa nãy, nếu đã có định lấy cắp thánh vật thì chắc chắn nhiều hơn một tên. Không biết rõ tu vi của bọn họ như nào, chỉ mong gọi người đến nhanh trước khi nàng không cầm cự nổi.

Nữ nhân cầm lấy kiếm, lao đến đánh hắc y nhân kia. Hai người đấu qua đấu lại, khi hắc y nhân kia không chống cự nổi, một đám hắc y nhân khác không biết từ đâu tự nhiên xuất hiện, bao vây nàng.

Nàng nhìn qua thánh vật, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ thánh vật. Nàng chạy thật nhanh đến chỗ bệ thờ, hắc y nhân cũng chạy đến đó, còn dùng kiếm chém vào mạn sườn nàng một cái. Không kịp tránh nữ nhân bị chém một nhát, đau đớn khiến cơ thể không còn linh hoạt được như trước.

Nàng cắn chặt răng, dùng hết sức cố ôm lấy thánh vật vào người. Nhảy lên cao, chém một đường lưỡi liềm, những tên trúng chiêu bị thương nặng, mặt khác những tên có tu vi cao hơn dễ dàng né được chiêu của nàng.

Nàng chạy ra khỏi điện thần, mỗi bước chân đều đã đẫm máu, vết máu trải dài trên những bậc thang, nàng cố gắng chạy thoát vào dòng người. Nhưng bộ đồ nàng mặc lại cực kì gây chú ý, nữ nhân đổi hướng chạy ra một chỗ vắng vẻ. Dù không muốn nhưng nàng chỉ còn cách làm vậy, nếu dẫn đến nơi đông người sẽ gây nguy hiểm cho người dân.

Thật sự không còn cách nào sao? Nàng lo sợ chính mình sẽ bỏ mạng ngay tại đây ngày hôm nay, thánh vật là một thứ quyền năng, nếu giao vào tay kẻ xấu, chính nàng cũng chẳng thể lường được hậu quả. Vậy hôm nay dù có phải đổi mạng chính nàng cũng sẽ phải tuyệt đối bảo vệ thánh vật.

Nữ nhân cắn lấy máu ở ngón tay, viết thành những kí tự trên thanh kiếm, chiêu này nàng chưa dùng dám dùng nhưng hôm nay vì bảo vệ thánh vật, có chết cũng phải làm. Một phát chém nhẹ nhàng như vũ bão, tới tấp như gió lốc chém thẳng vào người hắc y nhân. (Thông cảm cho t cái, t không biết miêu tả đánh nhau)

Nữ nhân hộc máu miệng, không thể chịu được chiêu pháp này, nàng ngã gục xuống, chắc là mấy kẻ kia cũng phải chết rồi đúng không? Nàng ngước mắt nhìn lên, hắc y nhân không những không chết mà còn không chút xây xát đứng trước mặt nàng.

"Không thể nào...sao lại như vậy..." Cả thân thể nàng run rẩy, nếu đã dùng tới chiêu thức này còn không thể thắng nổi thì còn có thể làm gì được nữa.

Nữ nhân tuyệt vọng nhìn hắc y nhân, rơi nước mắt sợ hãi trước cái chết đang đến gần.

Một tiếng hét từ đâu vang lên, hắc y nhân không chú ý bị một kiếm đập thẳng vào mặt, vỏ kiếm vừa nặng vừa cứng đập vào mặt sẽ khiến cho kẻ thù choáng váng ngay tức khắc.

Cố Diễm lạnh lùng nhìn tên hắc y nhân kia, kiếm y lấy ra khỏi vỏ, kề lên cổ hắn. Còn chưa kịp nói gì hắc y nhân đã bốc một nắm đất ném vào mắt hắn, Cố Diễm mất tầm nhìn tạm thời, hắc y nhân đá vào chân hắn khiến hắn gục xuống.

Một loạt động tác nhanh chóng, hắc y nhân đánh vào toàn những chỗ hiểm, khiến toàn thân Cố Diễm đau nhức, không có sức lực.

Hắc y nhân cười nhạo một tiếng, hắn dẫm lên bụng Cố Diễm, nói: "Ha, một tên nhóc miệng còn hôi sữa mà dám đụng đến ta. Chờ thêm mười năm nữa đi có khi còn chạm được một chút."

Từ đằng xa Tiết Minh cùng Giản Triều Vân lúc này mới lao đến, Tiết Minh tức giận hét lên: "Tên ngốc kia, đã bảo đừng có manh động rồi mà."

Hắc y nhân thấy hai người kéo đến, rất tự nhiên nói: "Lại đến lại đến, xem ta đây giống đám con nít các ngươi à?"

Hắn phi một phát thẳng đến Tiết Minh, chủy thủy chém một đường ngang mặt hắn. Tiết Minh nhanh chóng đỡ được, hắn lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn hắc y nhân.

"Cũng khá đấy...nhưng mà vẫn chưa là gì đâu nhóc con."

Hắc y nhân đột ngột biến mất, Tiết Minh ngỡ ngàng tìm kiếm nhìn xung quanh, hắc y nhân từ phía sau đánh lén hắn, đến khi Tiết Minh phát hiện ra thì đã quá muộn, hắn không cản nổi một đao này.