Hàn Úy Đông đẩy một chiếc USB nhỏ đến trước mặt Phó Hành: "Đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho chị ấy."
Anh ta đứng dậy đội lại mũ và khẩu trang, lúc cúi đầu xuống đôi mắt dường như hơi đỏ.
"Tôi sắp phải đến thủ đô làm học sinh trao đổi, sợ rằng sau này sẽ không thể bảo vệ cô ấy nữa, mong ngài có thể giúp tôi nói với cô ấy rằng: Cảm ơn rất nhiều."
"Ừ." Phó Hành gật đầu đồng ý.
Anh đưa cho đối phương một tờ chi phiếu mà không cho từ chối: "Đừng từ chối, đây là thứ cậu xứng đáng có được."
Nói xong anh lập tức đứng dậy, đặt tờ tiền lên mặt bàn rồi nhanh chóng rời đi.
"Phó tiên sinh!"
Hàn Úy Đông chưa kịp phản ứng đã bị Phó Hành nhét tờ chi phiếu vào người. Đến khi hắn hoàn hồn đuổi theo thì bị bà chủ quán giữ lại.
"Chàng trai à, dì còn chưa trả tiền thừa cho cậu đâu, chạy nhanh vậy làm gì chứ? Sao mấy người trẻ các cậu không biết quý trọng tiền bạc vậy hả? Chủ quan như thế là không được..."
Bà chủ quán không ngừng lải nhải, Hàn Úy Đông muốn thoát khỏi bà ấy nhưng không thành vì anh ta không dám dùng vũ lực.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của Phó Hành biến mất khỏi tầm mắt.
Hàn Úy Đông chán nản vò đầu, không ngừng khinh bỉ bản thân.
Rò ràng anh ta đến đây để hỗ trợ, sao có thể nhận tiền của người ta?
Nhưng...
Nhìn tấm chi phiếu trong tay, sắc mặt anh ta thay đổi mấy lần, cuối cùng là tràn đầy cảm kích.
Đối với một đứa trẻ mồ côi chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm để duy trì việc học và trang trải cuộc sống mà nói...
Số tiền này giống như một cơn mưa rào đúng lúc vào thời điểm cấp thiết này.
Hàn Úy Đông nắm chặt tờ chi phiếu, sau một lúc đấu tranh nội tâm mới chậm rãi nhét tờ giấy mỏng này vào túi.
Số tiền này coi như anh ta mượn họ. Sau này có tiền, anh ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
***
"Tinh Tinh, bên này." Một cánh tay giơ cao không ngừng đung đưa.
"Lam Lam." Lúc này Tinh Tinh mới nhìn thấy Hàn Vi Lam, cô mỉm cười bước nhanh tới.
Trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn ngon, Tinh Tinh thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Hàn Vi Lam, tầm mắt cũng dời sang cậu bé đang ngồi bên cạnh cô ấy.
"Hàn Cẩm Trình, chào hỏi."
Hàn Vi Lam thấy cậu bé im lặng, lập tức nhăn mặt nói: "Con có biết lễ phép là gì không?"
"Không phải con không lễ phép. Con chỉ đang nghĩ xem nên gọi người ta là chị hay là dì." Trước kia Hàn Cẩm Trình đã quen nói chuyện với Hàn Vy Lam như thế, người từng là chị bây giờ lại biến thành mẹ ruột nên chẳng có chút uy tín nào trong lòng cậu cả.
Nếu chiếu theo thân phận em trai Hàn trước kia, dù tuổi tác chênh lệch lớn thì Hàn Cẩm Trình vẫn phải gọi Tinh Tinh là chị.
Nhưng bây giờ chị gái đã trở thành mẹ, vai vế của cậu cũng giảm xuống nên phải gọi là dì mới đúng.
Hàn Vi Lam bị con trai làm cho nghẹn họng, chưa kịp lấy lại bình tĩnh tiếp tục lập uy thì Hàn Cẩm Trình lại giáng cho cô ấy một đòn nữa.
"Còn nữa, mẹ lại quên bây giờ con tên là Văn Cẩm Trình, không phải họ Hàn nữa."
Trước ánh mắt như nhìn cá vàng của con trai, Hàn Vi Lam sờ mũi cười chột dạ: "Mẹ quên hả."
Không phải thằng nhóc này không biết trí nhớ tồi tệ của cô ấy.
"Thôi được rồi, con cũng chẳng trông cậy mẹ có thể làm chuyện gì nghiêm túc, cứ để cho chị xinh đẹp đối diện mẹ quyết định xem chị ấy muốn được gọi thế nào đi."
Văn Gấm Trình thở dài như ông cụ non, cậu thường có ảo giác rằng mình đang trông mẹ chứ không phải mẹ trông mình nữa.
Trông người lớn khó quá đi.
"Ha ha ha ha... con trai em thật đáng yêu."
Tinh Tinh bị biểu cảm phong phú hài bước của cậu nhóc làm cho cười đau bụng.
"Đừng cười nữa, vấn đề xưng hô còn chưa giải quyết xong đâu."
Hàn Vi Lam không khách khí liếc mắt nhìn Tinh Tinh, nhưng ánh mắt quá quyến rũ khiến cái liếc mắt này giống như liếc mắt đưa tình.
Nam sinh ở bàn bên cạnh còn cố tình quay sang nhìn cô ấy mấy lần.
"Gọi là chị nha cậu bé. Em xem con trai em đã quyết định sẵn rồi đấy."
Tinh Tinh bị cách gọi chị gái xinh đẹp làm cho lòng nở hoa.
"Biến. Chị già rồi mà còn bắt thằng bé gọi chị gái cái gì chứ? Con trai cứ gọi là dì cho mẹ. Đừng để người ta chiếm tiện nghi của mẹ con."
Tinh Tinh ngừng cười, trừng mắt nhìn bạn thân: "Chị cho em một cơ hội nữa tổ chức lại ngôn ngữ của mình."
"Vậy em chọn bỏ quyền."
Hàn Vi Lam không sợ chết khiêu khích khiến Tinh Tinh giận dỗi cướp lấy bánh pudding dâu trước mặt cô ấy căn một miếng cho bõ tức.
"Này! Đây là cái pudding dâu cuối cùng còn sót lại trong tiệm này đó!"
Hàn Vi Lam kêu lên và lập tức ra tay định cướp cái pudding xoài của Tinh Tinh nhưng cô đã kịp thời giơ cao không cho Hàn Vi Lam chạm tới.
Hai người phụ nữ tranh giành nhau vì chút chuyện nhỏ, may mà hầu hết khách trong quán đều đang cười đùa nói chuyện như bọn họ, nếu không thì nhất định bàn các cô sẽ bị phàn nàn.
Văn Cẩm Trình chứng kiến tất cả thở dài mệt mỏi.
Hoá ra mẹ dẫn cậu đi chơi không phải vì giúp ba trông con, mà để cậu thay ba làm người giám hộ cho mẹ.
Cười đùa một lúc, Tinh Tinh và Hàn Vi Lam mới quay về chủ đề chính.
Hàn Vi Lam đưa một bản báo cáo chuyển tiền cho Tinh Tinh.
"Em đã giúp chị kiểm tra rồi. Chị đoán đúng, có người đứng sau Hàn Đại Dư hỗ trợ ông ta về mặt tài chính."
Cô ấy cũng thắc mắc kẻ giết người ngồi tù mấy chục năm thì khi ra tù lấy đâu ra tiền ra để làm nhiều chuyện như vậy.
"Xin lỗi. Vì ngân hàng bảo mật thông tin khách hàng nên bọn em chỉ tra được hồ sơ chuyển khoản của Hàn Đại Dư chứ không thể kiểm tra nguồn gốc. Nhưng nếu chị nhờ cảnh sát vào cuộc thì có lẽ sẽ..."
"Không thể." Tinh Tinh lắc đầu.
"Đối phương đã hành động có chủ đích thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để lại dấu vết. Nếu thật sự nhờ đến cảnh sát thì khả năng cao kết quả sẽ là không tìm thấy tài khoản hoặc tìm sai người."
Không ai ngu ngốc vậy cả.
Nhìn vào việc đối phương bỏ ra nhiều công sức để lợi dụng ân oán nhiều năm của cô và Hàn Đại Dư để đối phó với cô là biết, đối phương sẽ không dễ dàng để lộ điểm của của mình.
"Biết được có người đang nhằm vào chị cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn rồi, chí ít chị sẽ đề phòng hơn."
Không đến mức bị đánh cho trở tay không kịp.
"Ừ. Nếu chị cần giúp gì thì cứ gọi cho em." Hàn Vi Lam chân thành nói.
"Ok, chị sẽ không khách khí với em đâu."
Tinh Tinh không phải người già mồm cãi láo, có người tới cửa giúp đỡ thì chắc chắn cô sẽ không từ chối.
"Thật ra... Tinh Tinh." Hàn Vi Lam cẩn thận quan sát sắc mặt Tinh Tinh.
"Chị thật sự không nhớ gì về chuyện này sao? Hay nhớ kỹ lại một lần nữa xem, ngoài Hàn Đại Dư ra thì chị còn đắc tội ai nữa không, là loại thù hận tôi sống anh chết ý?"
Cô ấy biết Cố Tinh Tinh đã khôi phục trí nhớ nên mới hỏi vấn đề này.
Tinh Tinh nghe vậy cũng cẩn thận lục xoát trí nhớ của mình, nhớ lại từng chi tiết trải qua từ nhỏ đến lớn, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì.
Cô lắc đầu thất vọng, phủ nhận: "Không có, cũng có thể là chị không nhớ, nhưng bây giờ cố nghĩ thì chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng."
Cô không có năng lực nhớ hết tất cả mọi chuyện xảy ra từ bé đến lớn, đương nhiên là sẽ quên đi một số việc.
Có thể câu trả lời đang nằm trong một chi tiết nào đó bị cô bỏ sót.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa." Hàn Vi Lam không đành lòng nhìn Tinh Tinh khổ sở, cô ấy an ủi: "Chị cứ thả lỏng đi, biết đâu một ngày nào đó lại đột nhiên nhớ ra thì sao."
"Vậy thì ngày đó chắc chắn là ngày công chiếu phim kinh dị rồi." Tinh Tinh tự giễu.
Hàn Vi Lam hơi buồn cười, nhưng khi nghĩ đến ẩn ý trong lời tự giễu của Tinh Tinh thì không cười được nữa, lo lắng nhìn cô: "Không thì... em thuê thêm cho chị hai vệ sĩ nhé?"
"Thôi đi." Tinh Tinh chỉ tay về một góc: "Số lượng này còn chưa đủ nhiều à?"
Chỉ thấy cách bàn bọn họ hai bàn có hai người đàn ông cường tráng đang ngồi. Đó là A Đại và A Bặc đang cười đến ngốc nghếch.
Mà bàn phía sau bàn bọn họ cũng có hai người đàn ông lực lưỡng giống A Đại A Bặc.
Hàn Vi Lam: "Ngài là thái hậu nương nương hạ phàm du ngoạn sao."
Bảo vệ bốn phía không góc chết thế này thì ai dám làm gì ngài.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy mấy vệ sĩ này Hàn Vi Lam mới yên lòng.
"Chỉ khi chị an toàn thì em mới yên tâm được."
Cô ấy không muốn nhìn thấy bạn mình nằm thoi thóp trên giường bệnh một lần nữa.
"Mẹ, mẹ ăn nhanh đi, nếu không sẽ muộn mất."
Văn Cẩm Trình nhìn thời gian và bắt đầu thúc giục Hàn Vi Lam.
"Chiều nay hai mẹ con định đi đâu à?" Tinh Tinh nhìn bọn họ như vậy liền biết có việc bận.
"Ừ. Em định đến bệnh viện." Hàn Vi Lam gật đầu thừa nhận.
"Bệnh viện?" Tinh Tinh lập tức lo lắng xem xét sắc mặt Hàn Vi Lam: "Em bị bệnh à? Hay là cảm thấy khó chịu ở đâu?"
"Không phải." Hàn Vi Lam liếc nhìn con trai bên cạnh, hơi xấu hổ.
Cô ngoắc tay ra hiệu Tinh Tinh ghé tai lại gần mình
"Thần bí vậy à?" Tinh Tinh hợp tác ghé tai qua nghe Hàn Vi Lam thì thầm: "Dạo này em cứ ngửi thấy mùi tanh là buồn nôn, bà dì cũng chậm hai tháng rồi."
Kể từ khi phạm sai lầm rồi có Văn Cẩm Trình, Hàn Vi Lam đã đi tìm bác sĩ trung y bốc thuốc để điều dưỡng thân thể nên kinh nguyệt của cô ấy rất đều đặn.
Lần này đột nhiên bị chậm, cộng thêm việc cô ấy mới kết hôn, rất khó để không nghĩ đến vấn đề kia.
Đều là người từng trải nên còn có gì không hiểu nữa.
Tinh Tinh kinh ngạc che miệng, ánh mắt không ngừng nhìn vào bụng Hàn Vi Lam.
Không ngờ ở đó đã có một sinh mệnh nhỏ, và rất nhanh thôi sẽ đến với thế giới này.
"Bố đứa bé có biết không? Sao hắn lại để em đến bệnh viện một mình? Hơn nữa em cũng lớn tuổi rồi, bác sĩ có nói cách bảo vệ thai nhi không?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi như súng liên thanh của Tinh Tinh, Hàn Vi Lam không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn giải thích từng câu một cho cô.
"Em chưa chắc chắn là có hay không nên chưa nói với anh ấy. Em định đến bệnh viện kiểm tra trước rồi mới nói sau."
Về phần tuổi tác, Hàn Vi Lam cũng không lo lắng quá, dù sao thì cũng lỡ có rồi, không lẽ lại bỏ?
Cô ấy còn đang mong chờ một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu đó.
Y học hiện đại rất phát triển, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tinh Tinh vốn đang lo lắng thấy vẻ mặt này của cô ấy liền trêu chọc: "Vậy mà còn bảo không thích hắn. Cái vẻ mặt này của em là muốn cho người ta bội thực cơm chó hả?"
Cô thật lòng mong cho Hàn Vi Lam có thể tìm được một người yêu thương cô ấy, mà cô ấy cũng thích người đó.
Dù trước kia cả hai đã có nhiều khó khăn trắc trở nhưng họ vẫn còn tình ý và quay lại với nhau, trở thành một nửa quan trọng nhất của đối phương.
"Hừ." Nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của Tinh Tinh, Hàn Vi Lam không thể phản bác, chỉ hừ nhẹ biểu thị bản thân đang bất mãn.
"Có cần người đi cùng không? Vừa hay chiều nay chị rảnh, có thể cùng em đến bệnh viện."
Để một mình đứa bé Văn Cẩm Trình đi cùng Hàn Vi Lam đến bệnh viện cô cũng không yên tâm.
"Chị không bận thì đi cùng em cũng được."
Quả thực Hàn Vi Lam rất muốn có người đi cùng. Cô ấy không thích cảm giác đến bệnh viện một mình."
Bây giờ Tinh Tinh đã chủ động đề nghị đi cùng thì cô ấy cũng đồng ý.
Đi bệnh viện thì đi càng sớm càng tốt.
Sau khi quyết định xong, Tinh Tinh tăng tốc lấp đầy bụng rồi vô cùng nhiệt tình kéo Hàn Vi Lam lên xe.
Cô không dám để Hàn Vi Lam tự mình lái xe, đành nhờ A Đại mang xe cô ấy về nhà họ Hàn, còn cô và các vệ sĩ khác thì lên xe của cô.
Làm theo lần lượt trình tự này chỉ mất chưa đến ba, bốn giờ đồng hồ là xong.
Tinh Tinh cảm thấy chờ đợi rất nhàm chán nên đứng dậy đi dạo xung quanh.
Đối diện khoa sản phụ là khoa nội trú, cách nhau một cái hành lang.
Tinh Tinh vô thức đi về phía đó, lúc cô đang định quay về thì ánh mắt vô tình liếc qua một bóng dáng quen thuộc.
Lưng cô cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Khi định thần lại mới phát hiện ra tay mình đã nắm chặt tay vịn của xe lăn, ngăn không cho người kia tiến về phía trước.
"Vị tiểu thư này... Cô là..."
Điều dưỡng đang đẩy xe lăn sợ hãi tránh sang một bên rồi mới nhận ra bệnh nhân của mình vẫn đang ngồi trên xe lăn.
Cậu ta muốn đến gần nhưng e ngại vẻ mặt khó coi của người phụ nữ, cũng không dám rời đi vì sợ người này sẽ làm hại bệnh nhân.
Tinh Tinh phớt lờ cậu điều dưỡng trẻ rụt rè, đi thẳng đến phía trước xe lăn và cúi người xuống, hai mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào người đang ngồi.
Người nọ chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt sắp bật khóc của cô.
"Nhìn tôi." Giọng Tinh Tinh khàn đặc.
Đối phương không nhúc nhích, cô tiếp tục nói: "Nhìn tôi..."
Vẫn bất động.
Hai người nhất thời lâm vào giằng co, cho đến khi điều dưỡng nhát gan lấy hết can đảm nhắc nhở bằng giọng nói không khác gì muỗi kêu: "Thưa cô, sắp đến thời gian làm vật lý trị liệu của bệnh nhân rồi. Có chuyện gì thì có thể đợi đến lúc điều trị xong rồi nói được không?"
Hơn nữa ở đây có rất nhiều người đang nhìn đó, có việc gì thì sao không quay về phòng bệnh đóng cửa lại mà nói?
Cô đứng thẳng lên, không nói lời nào đi vòng ra sau xe lăn, ra hiệu mình sẽ đẩy xe lăn.
Điều dưỡng muốn lấy lại công việc của mình, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng quét qua, cậu ta sợ không nói nên lời.
"Phòng vật lý trị liệu ở tầng ba, để tôi dẫn cô lên đó."
Nam điều dưỡng chân chó đi phía trước dẫn đường, trong lòng thầm mắng bản thân quá nhu nhược không dám đối đầu với người phụ nữ kia.
Trong lòng hắn bi thương ngược dòng thành sông.
Ngày trước người họ hàng nào đã nói với cậu ta là con trai làm điều dưỡng không chỉ kiếm được nhiều tiền mà còn được người khác tôn trọng, không dám bắt nạt vậy hả?
Đúng là kẻ lừa đảo.
Ding dong!
Cửa thang máy mở ra, Tinh Tinh lạnh mặt đẩy xe lăn đi thẳng đến cửa phòng vật lý trị liệu.