Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 131: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E20



Ba ngọn nến trắng chiếu sáng nửa bàn ăn.

Sáp nến trắng chất chồng trên mép chân đèn kim loại, lung lay sắp đổ.

Dưới bóng nến, bông hồng cắm nghiêng đã héo rũ, vài cánh hoa cuộn tròn chuyển từ màu đỏ đậm sang màu tím, tạo nên một cái bóng dài mảnh và kỳ lạ.

Mùi thơm của thức ăn lặng lẽ khuếch tán trong toa ăn.

Kim đồng hồ chạy đến đúng tám giờ, sau những chiếc bàn trải khăn màu đỏ sẫm đột nhiên xuất hiện bốn bóng người mặc áo choàng đen.

Lê Tiệm Xuyên hơi ngả người ra sau ghế, ngước mắt lên từ dưới bóng mũ trùm đầu, lặng lẽ liếc nhìn những người chơi còn lại.

Sau một ngày một đêm hôm qua, số lượng người chơi ở màn chơi này có thể nói là đã giảm mạnh, bây giờ ngoại trừ hắn ra thì chỉ còn lại ba người chơi số 4, số 7 và số 9.

Số 9 là Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên cũng đã có manh mối về danh tính của số 4 và số 7.

Mưu tính của phu nhân Penny đối với Smith trong bữa ăn sáng rõ ràng đã vượt ra ngoài phạm vi tình huống bình thường, chỉ có năng lực đặc biệt mới có thể giải thích một cách hoàn hảo. Hơn nữa, nhìn từ kết quả dẫn dắt của bà ta đối với chuyện này, danh tính và mục đích của bà ta cũng bị phơi bày rõ ràng.

Đến sau người chơi, trưởng tàu Thompson cũng nhanh chóng mở cửa toa ăn bước vào.

Khuôn mặt dưới vành mũ của ông ta để lộ vẻ u ám và lạnh lùng không còn che giấu được, hai nếp nhăn rãnh mũi-má chảy xệ, đôi mày cau lại đầy lo lắng và tức giận.

Khi nhìn quanh toa ăn theo thói quen, ánh mắt mất kiểm soát hiện lên nghi ngờ nồng nặc.

“Các vị hành khách, tôi đã đánh mất một thứ rất quan trọng.”

Thompson nặng nề ngồi xuống ghế, hai mí mắt hơi rũ che giấu sự u ám trong mắt, tốc độ nói rất nhanh: “Tôi không có ý nghi ngờ mọi người, nhưng nó rất quan trọng với tôi. Nếu có quý bà hay quý ông nào nhìn thấy nó, tôi yêu cầu hãy đưa nó lại cho tôi.”

Trong toa ăn im ắng.

Sau vài giây, số 7 đột nhiên nói: “Ông trưởng tàu, tôi nghĩ nếu ông thực sự cần giúp đỡ thì ít nhất phải nói ra đó là thứ gì mới được.”

Bóng râm vành mũ đánh vào mặt Thompson, khiến khuôn mặt ông ta phân thành hai sắc thái khác nhau.

Ông ta liếc nhìn số 7, lồng ngực phập phồng, sự cáu kỉnh trong giọng nói bị đè xuống đôi chút, mang theo vẻ bình tĩnh thường ngày, ngập ngừng nói: “Đó là một cây bút.”

Khi câu này được nói ra, dường như đã khiến một cái gì đó trên người ông ta trở nên thả lỏng.

Ông ta bỏ mũ ra, trầm giọng nói: “Một cây bút máy kim loại đen, ngày sản xuất là mùa đông năm ngoái. Nó đã đồng hành cùng tôi cả năm trời và là cây bút tôi yêu quý nhất. Nó có vẻ ngoài cũ kỹ, ngòi bút bị rò rỉ mực.”

“Rò rỉ mực?”

Số 7 hỏi ngược lại, hình như có chút hoang mang khó phát hiện trong giọng nói.

Lê Tiệm Xuyên lén liếc nhìn số 7, sau đó nhìn Thompson.

Đánh giá từ biểu hiện của Thompson, những lời nói của ông ta có lẽ là nửa thật nửa giả. Hơn nữa, dường như ông ta không phát hiện ngoài cây bút máy, ông ta còn bị mất một cuốn sổ mỏng.

“Đúng vậy.”

Thompson cau mày: “Nhưng đó không được xem là khuyết điểm, hành khách.”

Số 7 không trả lời, như chìm vào suy tư.

Lê Tiệm Xuyên đợi một chút, giọng khàn khàn nói: “Ông trưởng tàu, tại sao ông lại nôn nóng tìm cây bút này vậy? Nó chỉ là một cây bút bị rò rỉ mực thôi mà, tôi chân thành đề nghị ông có thể mượn cơ hội này mà đổi một cây bút mới. Tôi nghĩ ông hẳn không phải là một người tiết kiệm.”

“Hay là nói, cây bút đó là… không thể thay thế đối với ông?”

Hắn cố tình đưa ra một lời dụ dỗ đầy thâm sâu.

Đường quai hàm của trưởng tàu Thompson đột nhiên căng ra giống như sợi dây cung bị kéo căng đột ngột.

Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, hai má ông ta nổi lên từng đường gân xanh, đôi môi mím chặt mở ra, giọng nói trở nên rất bình tĩnh: “Có lẽ tôi nên tiếp thu kiến nghị của ngài đây. Nó chẳng qua cũng chỉ là một cây bút cũ.”

Nói xong, ông ta lập tức thay đổi chủ đề, nói: “Ba vị cảnh sát của thành phố Catlance sẽ ở lại đây đêm nay, thẳng đến sáng mai mới xuống tàu ở ga kế tiếp.”

“Sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát khiến cho cảm xúc của hành khách mắc bệnh tâm thần kia cực kỳ bất ổn. Hành khách đó không sợ hãi sự có mặt của cảnh sát, ngược lại có thể sẽ làm một số việc rất điên rồ.”

“Tôi hi vọng tối nay các vị có thể tiếp tục cảnh giác.”

Sau những lời dặn dò nghiêm túc, Thompson không thưởng thức miếng bít tết tươi mềm trên bàn, mà qua quýt cầm lấy một khúc bánh mì lúa mạch đen rồi vội vã rời đi.

Có thể thấy ông ta có chút bồn chồn và lo lắng.

Không người nào ngăn cản Thompson.

Sau khi ông ta rời đi, bốn người chơi không ai bảo ai lập tức cầm dao nĩa lên dùng bữa. Dưới lớp áo choàng đen như mực, bọn họ bình tĩnh dò xét những người còn lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Lê Tiệm Xuyên dừng lại trên người số 4 và số 7, đồng thời chủ động phá vỡ sự im lặng quỷ dị: “Tối nay, tôi sẽ bị cách ly.”

Lời vừa nói ra, bầu không khí ủ dột và yên ắng trong toa ăn tức khắc ngưng đọng.

Áo choàng của số 4 khẽ lay động, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tôi bỏ phiếu cho số 8, nhưng cậu và số 9 là một nhóm, cho dù tôi và số 7 có trao đổi nội dung bỏ phiếu đi nữa, chỉ cần số phiếu của cậu và số 9 đều nhất trí, thì chúng ta nhiều nhất là hòa 2-2, kích hoạt trạng thái tàng hình trong năm phút của hành khách kia. Cậu không thể bị cách ly trừ khi cậu muốn bản thân bị cách ly.”

Ánh mắt ẩn hiện dưới bóng râm của mũ trùm đầu toát ra sắc tố kỳ dị, đóng đinh trên người Lê Tiệm Xuyên, giống như một lưỡi dao sắc bén.

“Tôi muốn nhắc cậu một cậu, sẽ rất nguy hiểm đấy, số 8.” Số 4 nói.

Số 7 cười khàn, thích thú nói: “Thật lòng mà nói, tôi rất tò mò về cơn thịnh nộ kéo dài năm phút của hành khách bị bệnh tâm thần kia. Nếu cậu có thể thỏa mãn sự tò mò của tôi, tôi sẽ rất biết ơn cậu, số 8. Phiếu của tôi cũng là bầu cho cậu đấy, Berlick.”

Lựa chọn bỏ phiếu của số 4 và số 7 hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Thậm chí có thể nói rằng Lê Tiệm Xuyên đột ngột tiết lộ danh tính của hắn và Ninh Chuẩn, đồng thời hạ thấp cảm giác tồn tại của Ninh Chuẩn, chủ động thu hút sự chú ý cũng là vì cuộc bỏ phiếu cách ly vào tối nay.

“Đương nhiên là ông tò mò rồi.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn về phía số 7, đuôi mày khẽ nhúc nhích: “Hay nói đúng hơn là mong đợi?”

“Nếu tôi không nhầm thì số 7, ông chính là Wood ở khoang số 5. Ông đã thỏa thuận với con quái vật trong màn chơi này, nói chính xác là với hành khách tâm thần kia. Và thời điểm giao dịch đạt thành không phải là lần cách ly đầu tiên, mà là tối hôm qua. Nếu như hành khách tâm thần thu được lợi ích thì ông mới nhận được những gì mình muốn.”

“Nhưng thật không may, người số 9 bỏ phiếu cũng là tôi. Tôi cũng rất tò mò về việc bị cách ly này.”

Ánh mắt số 7 đang đè lên người Lý Kiến Xuyên đột nhiên chìm xuống, toát ra một chút âm lãnh thấu xương, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười vui tươi thoải mái: “Ồ, cậu đang lừa ai vậy?”

Lê Tiệm Xuyên chả buồn để ý và nói thẳng: “Xét theo trò chơi đổi đầu trong lần cách ly đầu tiên, tôi vốn dĩ đã loại ông ra khỏi hàng ngũ người chơi. Nhưng sau khi trải qua thời gian ăn tối, tôi bắt đầu nghi ngờ phương pháp loại bỏ cẩu thả này. Sau khi đã hoàn toàn xác định thân phận của hành khách mắc bệnh tâm thần vào sáng nay, lại nhớ tới sự tiếp xúc của ông và hành khách đó, đáp án liền trở nên rất đơn giản.”

“Chỉ là tôi cũng rất tò mò, làm thế nào mà ông có thể xác định danh tính của hành khách đó nhanh như vậy.”

Số 7 trầm mặc.

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm áo choàng trên người số 7, nhướng mày nói: “Thompson nói với ông à?”

Câu nói này khiến số 7 giật mình, mũ lệch qua một bên.

Số 7 chế nhạo: “Phỏng đoán này rất thú vị, có vẻ như cậu đã có được một cái gì đó khác với tôi. Mặc dù tôi không biết tại sao cậu lại nghi ngờ Thompson nhưng tôi có thể nói cho cậu biết một điều, số 8, manh mối về thân phận của hành khách mắc bệnh nằm trong đồ vật đi kèm với thân phận của tôi.”

“Đó là một mảnh giấy nhỏ nhét trong một khe nứt trên cánh cửa. Trên đó viết hành khách bị bệnh trên chuyến tàu lần này là Marcus ở khoang số 7.”

Giọng nói của số 7 cố ý dừng lại, ánh mắt lướt qua những người còn lại trong toa ăn, cười khàn khàn: “Ồ, xem ra đây không phải là một câu trả lời gây kinh hãi.”

Ninh Chuẩn vẫn luôn im lặng ngồi ở bàn số 9 đột nhiên nói, “Ông nghĩ ông thắng rồi ư?”

Số 7 thích thú nói: “Lẽ nào không phải?”

Ninh Chuẩn hơi nghiêng về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn ăn, tư thế lười nhác nhàn nhã, giọng nói nhẹ đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Từ khi ông biết thân phận của Marcus vào đêm đầu tiên, tại sao lại chỉ thăm dò qua loa sau tiếng gõ cửa mà không lập tức tiếp cận, hoặc là mau chóng ép hỏi nó, giết nó và lấy hộp ma?”

“Nếu nó là nhân tố quyết định thì chắc hẳn sẽ cách đáp án rất gần. Ông không cần phải… đợi đến bây giờ, lại còn dùng thời gian chân không của màn chơi này để giao dịch với nó.”

Ninh Chuẩn một tay cầm dao chọc miếng bít tết, nhẹ giọng nói: “Tôi đoán lựa chọn của ông xuất phát từ hai lý do. Một là sự chênh lệch giữa ông và nó quá xa, nó không tin tưởng ông, ông không thể dùng bạo lực hoặc mánh khóe để có đáp án như ý muốn. Thứ hai, ngay cả khi ông biết danh tính của nó, ông cũng không thể chắc chắn rằng nó là kẻ đã mở hộp ma.”

“Có thể ông sẽ nói chỉ có lý do thứ nhất, không có lý do thứ hai. Nhưng hành khách mắc bệnh này là Marcus, một đứa bé. Sự quỷ dị của nó hẳn chỉ xuất hiện vào ban đêm, nên ông có thể ra tay vào ban ngày.”

“Về lý do thứ hai, trong tiềm thức của tất cả người chơi đều nghĩ rằng hành khách bị bệnh là chủ nhân của hộp ma, mà ông có thể nghi vấn điểm này chắc là vì ông đã có những trải nghiệm hoặc là những phát hiện liên quan đến hành khách mắc bệnh không giống với những người chơi khác.”

“Mà ông là Wood. Người bị chọn cách ly trong lần bỏ phiếu đầu tiên.”

Theo lời nói bình thản của Ninh Chuẩn, bóng dáng được bọc trong áo choàng của số 7 từ từ lộ ra vẻ cứng ngắc kỳ lạ.

“Sau bữa tối ngày hôm qua, danh tính của tôi và số 8 đã được phơi bày. Vì số 8 cho thấy năng lực mạnh mẽ hơn nên ông nghĩ chúng tôi sẽ cho rằng anh ấy chắc chắn sẽ là mục tiêu của cuộc bỏ phiếu. Để tránh bị cô lập dưới tình huống chưa rõ hung hiểm ra sao, chúng ta sẽ nhất trí bỏ phiếu tạo thành thế hòa, cho Marcus thần bí kia năm phút tàng hình.” Ninh Chuẩn xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nói.

Số 7 ngẩng đầu: “Cậu thật sự chọn số 8 sao?”

Ninh Chuẩn không trả lời.

Số 7 thờ ơ bật cười: “Điều này chỉ có thể nói rõ tôi sẽ không thắng ung dung như vậy. Về dự đoán của cậu, số 9, đúng là Marcus đã nói rõ cho tôi biết hộp ma không có trên người nó và nó không phải là người kích hoạt hộp ma. Hơn nữa, bất cứ người nào trong chúng ta, cho dù đoán đúng đáp án đi nữa, cũng sẽ không tìm được hộp ma.”

“Đây không giống như một đáp án khó giải… và nó còn chêch lệch bao nhiêu so với đáp án của cậu hả?”

Ninh Chuẩn cũng cười rộ lên: “Có lẽ không chênh lệch nhiều lắm.”

Số 7 cười khẩy, không nói gì nữa.

Lê Tiệm Xuyên đợi hai người nói xong, mới quay đầu nhìn số 4 đang im lặng.

Hắn không trực tiếp xác định danh tính của người chơi tỏ ra thân thiện này, mà chỉ nói: “Bà vẫn luôn ẩn nấp kín kẽ trong bóng tối. Tôi nghĩ bà nắm được rất nhiều manh mối, không cần hợp tác với chúng tôi.”

Số 7 dường như nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu nhìn số 4.

Số 4 vẫn cúi đầu xuống, cái bóng bao trùm cả người số 4, ngưng tụ số 4 thành một tác phẩm điêu khắc im lặng.

Nghe thấy giọng nói của Lê Tiệm Xuyên, các ngón tay của tác phẩm điêu khắc cử động: “Có lẽ ngài chưa bao giờ nghe qua, tôi là một người chơi bên lề chỉ cần qua màn. Sau khi quan sát và phán đoán, tôi sẽ giúp một số người chơi.”

“Hỗ trợ ngắn ngủi và ẩn giấu, hầu hết những người chơi trò chơi hộp ma đều coi đó là một kẻ đầu cơ luôn ẩn mình trong bóng tối.” Ninh Chuẩn chỉ ăn gần một nửa miếng bít tết, sau đó đặt dao nĩa xuống, cầm khăn ăn lau miệng, “Tên gọi đúng hơn là người chơi bổ trợ.”

Đây là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên nghe nói về điều này.

Nó không được đề cập đến trong các mảnh ký ức thu được từ những màn chơi trước.

Có vẻ như có rất nhiều người chơi với những mục tiêu và lí tưởng khác nhau trong trò chơi hộp ma. Những gì hắn nhìn thấy trong một vài màn chơi mà hắn đã trải qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

“Người chơi bổ trợ…” Số 7 chế nhạo, “Nghe hay đấy, nhưng chỉ là một bọn nhát cấy không có khả năng đu bám mà thôi.”

Số 4 giống như không nghe thấy sự khiêu khích và khinh thường của số 7, gật đầu với Ninh Chuẩn: “Đúng vậy, xem ra cậu đã gặp qua những người chơi tương tự.”

Ninh Chuẩn không phủ nhận, lại nói: “Có rất ít người chơi bổ trợ, hơn nữa, cho dù bọn họ có chọn ai để hỗ trợ và sử dụng bất cứ mánh khóe bổ trợ nào đi nữa, tất cả đều dựa trên tiền đề không lộ diện. Nhưng bà __ bà đã chọn lộ diện, tôi rất muốn biết lí do vì sao.”

Trong toa ăn bỗng dưng im bặt.

Cơ thể đông cứng của số 4 từ từ thả lỏng.

Số 4 nhìn Ninh Chuẩn chằm chằm, sau đó liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tôi nghe thấy thông báo giết chóc. Tôi biết, Ghost đang ở trong màn chơi này.”

Hết chương 131