Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 18: Hiện thực ngọt ngào phần 1



Ma hộp 2: Tuyết lở ngày tử vong

Quá trình ý thức bị rút đi rất kỳ diệu.

Có cảm giác như thân thể từng chút từng chút mà sống lại, thần trí chìm chìm nổi nổi, lại dị thường thanh tỉnh.

Lúc trò chơi chấm dứt, sau khi tầm nhìn sụp đổ, trong đầu Lê Tiệm Xuyên tự động hiện lên thẻ bài quy tắc lúc nhận được trong trò chơi. Sau khi xem xong quy tắc, thẻ bài trước mặt lại trống rỗng, nhưng lúc dòng máu chảy xuôi xuống, lại xuất hiện một câu mới.

Năng lực đặc thù: đánh tráo.’

‘Mỗi vòng chơi chỉ có thể sử dụng một lần. Cho phép nói một câu không liên quan tới cốt truyện và quy tắc — bất luận thật giả, đều sẽ trở thành sự thật trước khi vòng chơi kết thúc.’

Năng lực đặc thù này dường như rất mạnh, nhưng giới hạn lại có chút mơ hồ.

Lê Tiệm Xuyên xem xong, thẻ bài quy tắc kia lại một lần nữa bị máu tươi bao phủ, hóa thành một tờ giấy mềm, biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Trong đầu truyền đến một cơn choáng váng.

Sau khi trời đất quay cuồng, phảng phất như hồn đã trở về nơi cũ, cảm giác rất an tâm.

Mũi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, tay chân vừa động, liền có âm thanh xiềng xích vang lên.

Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra, tầm nhìn còn hơi mông lung, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Trước mắt là căn phòng màu xám, đối dện còn có một màn hình rất lớn, lại làm cho Lê Tiệm Xuyên có cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời.

Bên tai có thêm một tiếng hít thở.

Lê Tiệm Xuyên quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Ninh Chuẩn đang ở mép giường tỉnh lại.

Đôi mắt đào hoa dần dần hé mở, ánh sáng nhỏ vụn và bóng tối u ám đồng thời lưu chuyển, kinh diễm đến nỗi làm cho người ta nín thở. Ngũ quan phương đông tuấn mỹ làm cho Ninh Chuẩn thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, nhưng gương mặt rất sống động, vô cùng chói mắt mỹ lệ.

Còn có chút thần bí.

Hắn nhìn không thấu Ninh Chuẩn người này.

Lê Tiệm Xuyên thu hồi tầm mắt.

Đầu của hắn có chút đau nhức, muốn nhắm mắt ngủ thêm một lát, lại thấy

Ninh Chuẩn nhìn hắn một cái, đứng dậy cầm ly nước đã chuẩn bị từ trước đưa tới: “Đau đầu sao? Nước mật ong.”

Lê Tiệm Xuyên tiếp nhận, uống một hơi.

Ninh Chuẩn nhướng mày, không nói gì, tiếp nhận ly rỗng đi ra cửa.

Ninh Chuẩn đi rồi, Lê Tiệm Xuyên kiểm tra hạ thân của mình, không phát hiện có gì khác thường, chỉ là nơi cổ tay, chợt nhiều thêm một hình xăm đầu lâu xám.

Hắn nhớ tới hình xăm hoa thược dược đỏ nơi cổ tay của Ninh Chuẩn, phỏng đoán cái này có khả năng chính là chìa khóa trong trò chơi Ma Hộp.

Xem ra thông qua Ma Hộp tiến vào trò chơi, mặc dù không được chủ động mời, nếu qua cửa cũng sẽ đạt được chìa khóa đăng nhập. Có chìa khóa này, về sau hắn không cần phải nhờ Ninh Chuẩn mang vào trò chơi nữa.

Kế tiếp suốt một ngày, Ninh Chuẩn đều không có quay lại phòng điều trị.

Điều này làm cho Lê Tiệm Xuyên không hiểu sao có chút không thích ứng.

Hắn nghĩ, có thể là do thói quen. Dù sao lúc ở trong trò chơi, suốt năm ngày hắn và Ninh Chuẩn như hình với bóng, giống như anh em sinh đôi, hiện tại thiếu đi một người, đương nhiên sẽ có điểm trống vắng. Nhưng như vậy mới là bình thường.

Lê Tiệm Xuyên đè nén sự khó chịu ở đáy lòng, mang theo xích tay xích chân đi dạo một vòng quanh phòng điều trị, sau đó rút ra một quyển sách dựa trên giường lật xem.

Tới buổi tối, Lê Tiệm Xuyên tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ra rồi lên gường ngủ, chợt nghe cạch một tiếng, cửa phòng điều trị bị đẩy ra.

Ninh Chuẩn tự nhiên mà đi vào, một tay tháo cúc áo blouse trắng, một tay hất mái tóc về phía sau, lộ ra gương mặt có chút tái nhợt mệt mỏi.

Nhiệt độ từ trong phòng tắm phả lên mặt y, làm cho y vô thức híp mắt, thấy được Lê Tiệm Xuyên chỉ quấn một cái khăn tắm.

Tầm mắt lướt qua ngực eo bụng, gương mặt của y cũng bị hun đến đỏ.

Lê Tiệm Xuyên cũng rất sửng sốt.

“Sao cậu lại ở đây?”

Ninh Chuẩn như cười như không liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên một cái, “Nơi này vốn là phòng ngủ của tôi.”

Y tiện tay đem áo blouse máng lên giá, sau đó không khách khí mà cởi luôn áo sơ mi và quần tây, kéo cửa phòng tắm, quen thuộc bước vào bồn tắm, dùng chân mở vòi phun bắt đầu xả nước.

Tiếng nước ào ào.

Lê Tiệm Xuyên không kiên nhẫn mà hung hăng dùng khăn lông lau mặt, đá một cước lên cửa phòng tắm.

Hắn lau khô tóc nằm dí trên giường, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện ra phòng điều trị này, thật đúng là có khả năng là phòng ngủ của Ninh Chuẩn.

Trên giá sách đầy bút ký chú giải, rải rác những ống nghiệm thuốc thử, ghế nằm nhàn nhã, bồn tắm mát xa và màn hình điện tử thích hợp xem điện ảnh.

Ngoại trừ khóa điện tử trên giường, xác thật rất giống phong cách bài trí phòng ngủ.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước chảy.

Đại khái qua nửa giờ, tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra, Ninh Chuẩn mặc đồ ngủ tơ lụa màu đen đi tới, vừa lau tóc vừa lục lọi kiếm máy sấy.

Lê Tiệm Xuyên tựa vào đầu giường, không chút để ý nói: “Cậu ngủ chỗ nào?”

“Ghế dựa có thể biến thành giường.” Ninh Chuẩn nhìn lướt qua ghế dựa trong phòng, cắm điện máy sấy, bắt đầu thổi tóc.

Tiếng ong ong vang lên một lúc, Ninh Chuẩn sấy tóc xong, những sợi tóc như những tia sáng mềm mại rũ xuống hai bên má, làm nổi bật lên lan da trắng nõn của y, còn có chút hồng hồng sau khi bị ngâm trong nước nóng, giữa mày tản ra khí chất lười nhác đạm mạc.

Y nhìn Lê Tiệm Xuyên ở trên giường, hô hấp nặng nề, hình như ngủ rồi.

Ấn cái nút bên trên ghế dựa, cái ghế lập tức bung ra, biến thành một cái giường đơn không lớn. Vốn có một tấm thảm đặt ở trên ghế cũng rất tiện dụng, trở thành chăn đệm.

Ninh Chuẩn tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Bóng tối bao trùm.

Trong phòng điều trị rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng.

Lê Tiệm Xuyên nằm một giờ, rốt cuộc vẫn là xoay người, xuống giường đem Ninh Chuẩn đang nằm trên ghế kéo lên, sắc mặt lạnh lùng vỗ vỗ bờ mông của y: “Giả bộ ngủ cái gì?”

Hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ hắn.

Ninh Chuẩn mở mắt ra, đáy mắt thanh tỉnh, không có chút nào buồn ngủ, nhưng vẻ mặt mệt mỏi căn bản không phải là giả.

Y ôm Lê Tiệm Xuyên, hơi nhích eo, hạ thân cách một lớp áo ngủ mỏng manh dán chặt chẽ vào cơ bụng của lê Tiệm xuyên, cánh môi chà xát bên tai của hắn: “Khó chịu… Ngủ không được.”

Mềm mại kề sát.

Cơ bắp phần bụng vô thức căng chặt, Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, ôm Ninh Chuẩn đặt lên giường, “Không phát tao liền không khó chịu.”

Bàn tay che khuất đôi mắt của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên đem người ấn vào trong ngực, “Ngủ.”

Ninh Chuẩn dường như thật sự mệt mỏi, ghé vào người Lê Tiệm Xuyên không đầy một lát, hô hấp liền chậm lại, lâm vào giấc ngủ.

Lê Tiệm Xuyên thu tay, lấy chăn đắp lên người của Ninh Chuẩn, cũng nhắm mắt lại.

Bởi vì nhiều năm huấn luyện, trong giấc ngủ hắn vẫn duy trì một tia cảnh giác.

Nhưng giấc ngủ cũng biết phân biệt tốt xấu.

Ít nhất đêm nay, hắn khó có được một lần ngủ ngon.

Mấy ngày sau, mỗi đêm Ninh Chuẩn đều sẽ trở về ngủ, chỉ là ban ngày không biết y làm cái gì, mà luôn rất mệt mỏi. Còn Lê Tiệm Xuyên như liều thuốc ngủ của y, chỉ cần ghé vào trong ngực hắn, y rất nhanh sẽ thiếp đi.

Lê Tiệm Xuyên muốn hỏi y về chuyện chìa khóa một chút, nhưng một lời còn chưa nói xong, đã bị hơi thở đều đều của Ninh Chuẩn chặn lại, hắn cũng chỉ có thể nghẹn trở về.

Lại qua hai ngày.

Dựa theo lịch điện tử được treo ở bên trên, đã là một tuần lễ.

Sáng sớm Viên Viên đưa điểm tâm cho Lê Tiệm Xuyên có thông báo, hắn có thể mở xích, chỉ cần mang khóa điện tử là có thể hoạt động tự do. Đương nhiên, không thể rời khỏi tầng thí nghiệm này.

“Cái này coi như là giam lỏng?”

Lê Tiệm Xuyên cong cong khóe môi, bả vai khẽ ưỡn về phía sau, tựa như một con sư tử tỉnh giấc, dọc theo hành lang trắng bạc bằng kim loại tản mạn đi về phía trước.

Hành lang này rộng rãi sáng sủa, những cánh cửa đóng chặt phân đều hai bên, đánh số không theo thứ tự trên từng phòng.

Bóng đèn sáng bạch trên đỉnh đầu kéo dài về phía trước, như một con rắn trắng dài, có chút chói mắt.

Rõ ràng cần phải kiểm tra các căn phòng được đánh số này, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại không hề hứng thú. Mục đích đến tìm Ninh Chuẩn của hắn không liên quan đến những thứ này.

Trên đường không gặp được một người, nhưng đi không bao lâu, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời nhân tạo chiếu ra từ bên trong cánh cửa, dòng người chen chúc ở bên trong.

Lê Tiệm Xuyên nhướng nhướng mày, đẩy cửa đi vào.

Đây là một chỗ rộng lớn sáng sủa, toàn bộ đại sảnh cỡ chừng một sân bóng nhỏ.

Đại sảnh bố trí rất kỳ lạ. Từng dãy sách đứng lặng, ghế sô pha mềm mại và vài cái bàn lẻ tẻ được sắp ở giữa, còn có mấy quầy bar pha chế rượu, ly đế cao treo ngược trên đỉnh đầu phản xạ ánh sáng đầy màu sắc.

Rất nhiều người mặc áo blouse trắng màu da bất đồng, tuổi tác khác nhau qua lại không ngớt.

Có người thì đang chuyên chú đọc sách, có người dường như đang thí nghiệm cái gì đó, cầm hai ống nghiệm vò đầu bứt tóc.

Trên sô pha có người nằm ngáy o o, ngũ quan bị râu ria che khuất. Ghế cao chân nơi quầy bar ngồi không ít người, đang thảo luận làm thế nào để điều phối thuốc thành hương vị của rượu và cocktail.

Lê Tiệm Xuyên từ trong đám người đi qua, căn bản không có ai chú ý tới một người không ăn mặc giống họ như hắn.

Hắn nhìn ra được, phần lớn người nơi này có lẽ đều là nghiên cứu viên trong phòng thí nghệm của Ninh Chuẩn.

Nhưng dường như có chút không giống với nghiên cứu viên xử lý hắn như lúc hắn mới tới đây, không có mặc trang phục phòng hộ kín mít, ánh mắt cũng không ác ý lạnh băng.

Bầu không khí nhàn nhã như vậy làm cho hắn hơi thả lỏng.

Hắn chọn một quầy bar đang thảo luận sôi nổi cái gì đó, chân dài một sải, ngồi lên ghế cao chân.

Pha chế viên đứng sau quầy bar mặc một chiếc áo blouse trắng ngần, rất đỏm dáng mà cắm vào túi áo trước ngực một bông hoa hồng. Có lẽ y khoảng ba bốn mươi tuổi, mái tóc hơi dài, trên sống mũi mang một chiếc kính gọng vàng, rất có loại khí chất của một đại thúc anh tuấn nho nhã.

Nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống, y đi qua, rút một cái ly bóng loáng đặt xuống trước mặt Lê Tiệm Xuyên, dùng tiếng Đức hỏi: “Thích màu gì?”

“Màu đỏ.”

Lê Tiệm Xuyên thuận miệng trả lời, nói xong, hắn đang định kêu ly rượu, thì thấy đại thúc anh tuấn khom người từ dưới quầy bar lấy lên mấy cái ống nghiệm đựng nước thuốc màu đỏ, sau đó ‘ào ào’ rót xuống toàn bộ vào ly rượu trước mặt Lê Tiệm Xuyên.

Chất lỏng màu đỏ hòa trộn, trong ly rượu nổi lên bong bóng ùng ục.

Lê Tiệm Xuyên: “…”

Cái này có thể uống???

“Uống ngon lắm.”

Đại thúc anh tuấn cũng rót cho mình một ly, vui vẻ uống một ngụm, đề cử cho Lê Tiệm Xuyên, “Tôi cũng rất thích màu đỏ. Rất có màu sắc của sinh mệnh, nhiệt huyết, sống động. Nếm thử xem, rất có lợi cho vết thương cũ của cậu.”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn đại thúc anh tuấn một cái, cúi đầu lắng nghe, chứ không lập tức uống.

Đại thúc anh tuấn cũng không có ép, thân thiện cười, “Cậu chính là A3 mới tới? Tham gia trò chơi Ma Hộp rồi hả?”

Lê Tiệm Xuyên không thấy bất ngờ với câu hỏi của đại thúc anh tuấn.

Hắn đối với phòng thí nghiệm God mà nói, hẳn không phải là bí mật gì.

Hắn khẽ gật đầu, chú ý tới bên cổ tay của đại thúc anh tuấn cũng có một hình xăm dạng tiểu kiếm: “Anh cũng có chìa khóa.”

“Ở đây đại khái hơn một phần năm số người đều có.”

Đại thúc anh tuấn nhún nhún vai, “Lựa chọn của Pandora đều là thiên tài đứng đầu thế giới. Mà thiên tài có chỉ số IQ cao như tôi đây đương nhiên sẽ không bị bỏ qua. Tất nhiên, tiêu chuẩn thiên tài mà nó chọn lựa cũng không hẳn chỉ là chỉ số IQ. Tôi từng ở trong trò chơi gặp được một kẻ ngốc, nhưng sức lực của hắn rất lớn.”

“Chỉ cần một tay là có thể nhấc lên một cái giường lớn bằng chừng này, cậu hiểu không?”

Đại thúc anh tuấn khoa tay múa chân một chút, vẻ mặt khoa trương: “Sau đó tôi suy đoán, có lẽ Pandora sẽ lựa chọn những người đặc biệt ở một phương diện nào đó. Có thể là người chơi Rubik giỏi, có thể là người đánh cờ hay, cũng có thể là một tửu quỷ ngàn chén không say. Hết thảy đều có khả năng.”

Lê Tiệm Xuyên hỏi: “Anh có Ma Hộp không?”

Đại thúc anh tuấn liếc Lê Tiệm Xuyên một cái, lắc đầu: “Không có. Ma Hộp rất khó lấy được.”

“Vậy anh dựa vào giết người để qua cửa?” Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc. Hắn đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, nhìn người rất chuẩn, hắn không nhìn thấy huyết khí trên người của đại thúc anh tuấn.

“Đương nhiên là không. Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình.” Đại thúc anh tuấn nói: “Tôi không giết người, cũng không tìm lời giải, nhưng chỉ cần tôi sống sót đến cuối cùng, mà không bị người chơi khác phát hiện, thì tôi đây có thể qua cửa. Thật ra, cách qua cửa kiểu này cũng thường hay thấy. Đương nhiên, giết người lại càng thường thấy hơn.”

“Rất nhiều người không biết tác dụng của Ma Hộp, nên giết người là cách nhanh nhất.”

Y giải thích.

Lê Tiệm Xuyên lại hỏi: “Đặc thù chìa khóa rất rõ ràng, như vậy có người chơi ở ngoài đời thực bị giết không?”

“Có một ít, nhưng không nhiều lắm.” Đại thúc anh tuấn nói thẳng, “Bởi vì ở ngoài đời thực giết người là phạm pháp, hơn nữa không có lợi ích gì. Ở trong trò chơi Ma Hộp giết người và nhìn thấu quy tắc của người khác, thì có lẽ sau khi trò chơi kết thúc, nó có tác dụng làm tăng cường năng lực đặc thù của cậu. Nhưng ở trong hiện thực thì không thể. Chuyện đó chỉ có nguy hiểm mà không có lợi ích.”

“Có lý.”

Lê Tiệm Xuyên thoải mái cười.

Hắn và đại thúc anh tuấn trò chuyện một lát, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm.

“Tôi rất thích ăn lẩu Trùng Khánh, hương vị này rất giống đúng không?” Đại thúc anh tuấn dựa vào quầy bar uống thêm một ngụm, đẩy mắt kính, trong mắt mang theo điểm kiêu ngạo đắc ý, “”Tôi gọi nó là tiểu ớt cay.”

Lê Tiệm Xuyên cũng không biết rốt cuộc y kiêu ngạo cái gì.

Nhưng tiểu ớt cay này… Thật đúng là mẹ nó rất cay.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy may mắn vì mình chỉ nhấp một ngụm nhỏ, chỉ dính đầu lưỡi có một chút, mà nóng rát.

Lúc này, nữ pha chế viên ở quầy bar phía sau lưng Lê Tiệm Xuyên dường như nghe thấy câu nói của đại thúc anh tuấn, nhìn qua, lạnh lùng cười: “Chỉ bằng những ống thuốc của anh, còn có thể phối ra vị lẩu Trùng Khánh chính tông? Ít vũ nhục lẩu Trùng Khánh đi, hương vị đó còn không bằng một gói nêm sẵn mười lăm đồng mua ở siêu thị!”

Đại thúc anh tuấn lập tức phát hỏa: “Lục Phỉ, cô dám nghi ngờ tiểu ớt cay của tôi!”

“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật.”

Nữ pha chế viên khinh thường, giơ ly rượu màu đỏ trong tay của mình lên, “Mở cặp mắt hí của anh nhìn cho rõ đây, Andrew, đây mới là rượu vị lẩu chính tông, anh thì biết cái gì!”

Andrew cả giận nói: “Của tôi mới là vị lẩu chính tông! Cô chưa từng nếm qua thì không có quyền lên tiếng!”

“Anh cũng đâu có nếm qua của tôi làm, làm sao biết của tôi có đúng hay không?”

“Vậy cô nếm thử của tôi đi!”

“Anh cũng nếm thử của tôi đi!”

Hai người duỗi mình, đem hai ly rượu để lên quầy đối phương, ánh mắt chạm vào nhau, phảng phất như có thể nhìn thấy mấy tia lửa tóe tứ tung, lửa giận phun trào.

Lục Phỉ cười lạnh: “Chúng ta phải đánh cược khoa học một chút. Nếu như ly của anh không giống vị lẩu chính tông bằng của tôi, thì báo cáo nghiên cứu virus cuối tuần này liền giao cho anh viết, anh có dám đánh cược hay không?”

“Được!” Andrew tức đến đỏ mặt, “Nếu như tôi thua thì tôi sẽ viết báo cáo, còn cô thua thì cô viết! Ai không làm là chó!”

“Được!”

Đôi mắt của Lục Phỉ như hai luồng lửa, nhận lấy ly rượu trong tay Andrew.

Andrew cũng không cam lòng yếu thế, tiếp lấy ly rượu của Lục Phỉ, hai người hơi ngửa đầu, một ly rượu đầy trực tiếp rót vào trong miệng.

Vài giây sau.

Miệng của Lục Phỉ và Andrew như hai cây lạp xưởng, mặt đối mặt lè lưỡi phun khí, chỉ vào đối phương mà nói không ra lời.

Lại một lát sau, sắc mặt của hai người đỏ lên, gục đầu xuống, hôn mê bất tỉnh. Phía sau quầy bar có hai người đi ra, một người kéo một người, rất nhanh đã đem Lục Phỉ và Andrew lôi đi.

Trên đường đi có vài người chào hỏi, vẻ mặt đã quen: “Lại cay tới ngất?”

Những người vây quanh quầy bar cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên đây là một chuyện xảy ra thường xuyên.

Lê Tiệm Xuyên trợn mắt há mồm chứng kiến toàn bộ quá trình, lần đầu có cảm giác không hiểu thấu nguyên nhân sự việc mọi chuyện diễn ra.

Hắn nhìn nguyên một đám kỳ quái bên cạnh đem chất lỏng đủ màu uống vào trong miệng, lần đầu tiên minh bạch cái gì gọi là thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một đường chỉ. Nhìn thấy như vậy, Ninh Chuẩn có thể xem như là người bình thường nhất trong cái đám này.

Sau chuyện Andrew, Lê Tiệm Xuyên lại cùng mấy người ở quầy bar tán gẫu, nhưng không có tin tức giá trị nào.

Ví dụ như phòng thí nghiệm God rốt cuộc là nằm ở nơi nào, làm sao để liên hệ với bên ngoài, có bao nhiêu người…. Những tin tức này vẫn không moi ra được.

Một đám nghiên cứu ở đây phảng phất như đối với thế giới bên ngoài đều không quan tâm, một lòng chỉ nghĩ đến những thí nghiệm kỳ quặc của bọn họ.

Hơn nữa bọn họ đối với thân phận thí nghiệm thể A3 của hắn cũng chưa từng chú ý, tựa như hắn chỉ đồng dạng với một gã nghiên cứu viên bình thường.

Ăn xong bữa tối ở đại sảnh, Lê Tiệm Xuyên mới đứng dậy quay lại phòng điều trị.

Ninh Chuẩn đã trở về rồi.

Đang ở trên thảm gập bụng với người máy Viên Viên.

Ồn ào biến mất, lúc bước vào cánh cửa này, Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được sự yên bình kì lạ.

Hắn liếc nhìn Ninh Chuẩn đang thở hổn hển, y mặc một cái áo tay ngắn, tóc ướt mồ hôi, nằm ở trên thảm nghiêng đầu nhìn qua: “Không muốn vận động đâu.”

Lại làm nũng.

Lê Tiệm Xuyên lãnh đạm nói: “Cơ thể quá yếu, nên rèn luyện,”

“Anh giữ chân giúp tôi đi.” Ninh Chuẩn nói.

Lê Tiệm Xuyên nhìn người máy Viên Viên đang cẩn trọng giữ hai chân Ninh Chuẩn, nhướng mày trêu chọc: “Có Viên Viên mỹ lệ đáng yêu ở đây này.”

Ninh Chuẩn nhìn về phía Viên Viên.

Mắt điện tử của Viên Viên chợt lóe, thân hình tròn vo bỗng chốc ngã lăn trên đất, âm thanh máy móc khoa trương nói: “Oa, Viên Viên ngã rồi, biến thành Cầu Cầu rồi, không giữ chân chủ nhân được nữa đâu!”

Nói xong, nó lập tức biến thành hình cầu, lăn tròn đi mất.

Ninh Chuẩn ngồi dậy, cởi vớ chân ra, nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên nghiến răng đi qua, chân dài duỗi ra, dùng một tay giữ hai chân Ninh Chuẩn lại.

Ninh Chuẩn hài lòng, tiếp tục gập bụng.

“Một tuần sau… Chúng ta bắt đầu vòng kế tiếp.”

Ninh Chuẩn ngồi dậy, mang theo một thân nhiệt khí, phun lên bên tai Lê Tiệm Xuyên: “Tôi đã có hai Ma Hộp, lại mang thêm một người… Hô…”

Y vừa nằm xuống, vạt áo ngắn vén lên, lộ ra một đoạn eo mềm dẻo trắng nõn.

“Ừm.”

Lê Tiệm Xuyên trả lời.

Nếu Ninh Chuẩn muốn mang thêm một người nữa để giúp đỡ, rất bình thường. Hơn nữa hắn đã có thể tự tiến vào trò chơi rồi, không cần phải ỷ vào Ninh Chuẩn nữa. Tuy rằng xem ý tứ của Ninh Chuẩn, là không có ý định cứ như vậy mà buông tha sức lao động này của hắn.

Thân phận người mới Ninh Chuẩn không có đề cập.

Tố chất thân thể của y quả thực không tốt lắm, chỉ mới gập bụng có mười mấy cái mà đã giống như bị thiếu oxy, tựa vào đầu vai của Lê Tiệm Xuyên thở dốc, gò má ửng đỏ, mồ hôi thấm ướt cái trán, mắt hoa đào cũng mông lung, ngận nước.

Cả người của y ướt đẫm, tiếng nói trong trẻo đã hơi khàn, bời do thở gấp nên có một loại dục vọng câu người, thật giống như mới vừa vớt lên từ trên giường.

Bộ dáng như vậy không phải vận động, mà là bị vân động.

“Mệt quá…”

Ninh Chuẩn khẽ nói, “Hai ta mới vận động có một lần…”

Y đem đầu tựa lên hõm vai của Lê Tiệm Xuyên, cánh môi như có như không mà cọ qua cổ của hắn, thấy sống lưng của Lê Tiệm Xuyên thoáng căng cứng, lại một tấc muốn thêm một thước mà trượt xuống dưới, nhẹ nhàng ngậm lấy khối hầu kết gợi cảm hơi gồ lên của hắn.

Quanh năm hành tẩu bên bờ sinh tử, Lê Tiệm Xuyên đối với vị trí mấu chốt vô cùng cảnh giác.

Ngay lúc hầu kết bị chạm vào, thần sắc của Lê Tiệm Xuyên liền thay đổi, một tay bóp lấy đoạn eo lộ ra của Ninh Chuẩn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào y, rốt cuộc nghiến răng nói ra một câu đã nhẫn nhịn rất lâu: “Có phải cậu muốn tìm thao hay không?”

Ninh Chuẩn nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dốc một hơi: “Thời điểm anh nói những lời này, tôi có loại… Cảm giác anh đã đi vào, ngứa…”

“Thao.”

Lê Tiệm Xuyên mắng một tiếng, vẻ mặt cáu kỉnh đem người bế lên, đá văng cửa phòng tắm, nhét y vào bồn tắm.

Hắn thấy được hạ thân của Ninh Chuẩn nổi lên phản ứng, liền muốn nhấn vòi nước lạnh xối cho y tỉnh táo lại.

Nhưng trước khi nhấn, rốt cuộc lại có chút không nỡ, vẫn là kìm nén đi mở nước ấm. Xả nước xong, Lê Tiệm Xuyên cảnh cáo nhìn Ninh Chuẩn một cái, cầm cuộn giấy vệ sinh lại cho y.

“Lột đồ ra.”

Lê Tiệm Xuyên tức giận nhéo nhéo chóp mũi của y.

Ninh Chuẩn cởi quần áo, nằm sấp trong bồn tắm lười biếng nheo mắt lại, “Chỉ muốn lột anh.”

Lê Tiệm Xuyên, “…”
Ngũ Ngũ: Dụ thụ??? Xuyên ca cũng quá quân tử đi???

Hết chương 18