Chương 28: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E9.
Không cần có lòng nhắc nhở.
Hai cánh tay thon gầy đã tự động vòng qua cổ Lê Tiệm Xuyên, xúc cảm mềm mượt và mát lạnh dán lên làn da nóng rang của hắn.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy anh..."
Chóp mũi Ninh Chuẩn lướt qua gò má Lê Tiệm Xuyên, động tác và giọng nói đều mang theo lưu luyến không nói nên lời, "Xung quanh tối quá, đây là đâu vậy?"
"Không gian bên trong cánh cửa thứ hai của tôi."
Sau khi ôm người thật chặt trong lòng, cảm nhận được đường nét và nhiệt độ của cơ thể này rồi, đám mây che phủ trái tim Lê Tiệm Xuyên mới dần tan biến.
Hắn trả lời, dựa vào tường ngồi xuống sàn nhà, một tay giữ lấy eo Ninh Chuẩn, để cậu ta ngồi trên đùi mình.
Bàn tay đặt lên eo Ninh Chuẩn, lúc này Lê Tiệm Xuyên mới nhận ra Ninh Chuẩn chỉ mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản, hoàn toàn khác biệt với trang phục giữ ấm của hắn.
"Lạnh không?"
Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được bàn tay khoác lên vai mình của Ninh Chuẩn đang run nhè nhẹ.
Hắn cởi áo khoác, đắp lên người Ninh Chuẩn, tiếp đó nắm lấy hai tay cậu ta, đang muốn cho vào lòng bàn tay để ủ ấm thì chợt dừng lại.
Chỉ có bàn tay trái của Ninh Chuẩn là đang run rẩy liên tục, bàn tay phải không có bất cứ vấn đề gì.
"Sao thế kia?"
Lê Tiệm Xuyên nhìn bàn tay kia.
Ninh Chuẩn lại không có phản ứng đặc biệt nào, tựa vào người Lê Tiệm Xuyên, nhấc mí mắt, ánh mắt lơ đãng dạo một vòng quanh phòng giam, đôi mắt hoa đào khép mở không một tiếng động, thấp giọng nói: "Mệt. Cánh cửa thứ hai của tôi là một căn phòng khép kín, khi tìm ra manh mối thì tôi dùng dùi để đục lỗ chui ra ngoài."
Cổ tay mảnh khảnh run rẩy nâng lên, Ninh Chuẩn nói: "Xoa xoa."
Một người quen dùng tay phải mà lại dùng tay trái cầm dùi để đục lỗ ư?
Lê Tiệm Xuyên phì cười trong lòng, nhưng không nói toạc ra.
Hắn thản nhiên liếc nhìn Ninh Chuẩn, bàn tay nóng hổi nắm lấy bàn tay kia, mát xa từ khớp tay đến lòng bàn tay, kỹ thuật đúng chuẩn, thư giãn cơ bắp và xương cốt cứng đờ của Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn rũ mắt nhìn động tác của Lê Tiệm Xuyên.
Vết chai sần vuốt ve ngón tay mềm mại, xen qua kẽ hở bàn tay, như có như không chạm vào, mang đến từng đợt tê dại nong nóng.
Nơi mềm mại và nhạy cảm nhất bị đè ép có hơi đau, rồi lại như bóp trúng mạch máu khiến cho da đầu chấn động nứt toạc.
Nếu như bàn tay này không chỉ cắm vào kẽ hở bàn tay thì tốt rồi.
Mắt đào hoa sẫm lại, Ninh Chuẩn thè đầu lưỡi ướt đỏ liếm môi.
"Chỗ này cũng không khác gì tình huống của cậu, cũng là một căn phòng khép kín..."
Lê Tiệm Xuyên vừa mát xa tay cho Ninh Chuẩn, vừa kể lại những gì mình đã trải qua sau khi đến phòng giam này, cũng như làm sao tìm ra manh mối. Có điều, hắn không nhắc tới tờ giấy ghi chú cuối cùng trong ngăn kéo kia.
Lúc nói xong, dịch vụ mát xa của Lê Tiệm Xuyên cũng kết thúc.
Hắn dừng lại một chút, kế đó nâng cổ tay Ninh Chuẩn lên, in lên đó một nụ hôn.
Ninh Chuẩn sững người. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An
Một cảm giác nóng bỏng đột nhiên tràn từ cổ tay ra khắp cơ thể, làm cho Ninh Chuẩn không kìm được rụt chân lại, đôi mắt đen láy cố định trên mặt của người ở phía trước.
Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, lông mày sắc như dao, đẹp và gợi cảm, tràn đầy hoóc môn nam tính. Lúc cúi đầu rủ mắt, mày hơi nhíu lại, phát ra tính xâm lược bức người, giống như một con thú hoang vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm hôn liếm con mồi.
"Hừ..."
Ninh Chuẩn bỗng nghiêng đầu, vùi mặt vào cổ Lê Tiệm Xuyên, nhẹ nhàng thở hắt ra, vòng eo trong tay Lê Tiệm Xuyên vô thức uốn éo.
Lê Tiệm Xuyên nâng mắt, vỗ nhẹ vào eo Ninh Chuẩn, "Bớt hứng tình giùm tôi đi."
Nói xong, lại bổ sung nửa câu có ẩn ý khác: "Về rồi lại tiếp tục."
Sau đó, hắn ôm người bằng một tay và nhìn xem manh mối mà hắn tìm thấy theo trình tự.
"Đây là những tấm ảnh mà tôi đề cập, tấm cuối cùng đã biến mất... Đây là tập thơ, trang này và trang này là hai bài thơ tôi nhìn thấy trên cánh cửa gỗ ở cầu thang, cậu hãy nhìn vào những hàng trên... Trong ngăn kéo chỉ có con dao này..."
Lê Tiệm Xuyên liệt kê, đặt tất cả ở trước mặt Ninh Chuẩn.
Không dễ gì mới kéo được người đến đây, không cần biết Ninh Chuẩn đến đây bằng cách nào, hắn phải giải phóng tế nào não của mình trước rồi mới tính tiếp.
Ninh Chuẩn yên lặng lật xem từng tấm ảnh.
Ánh mắt dừng lại vài giây trên dòng chữ ở phía sau một tấm ảnh, rồi lại thờ ơ chuyển sang những manh mối khác.
"Anh có chắc là không thiếu gì chứ?"
Ninh Chuẩn trầm ngâm hỏi.
Lê Tiệm Xuyên lắc đầu: "Chắc. Nhưng tôi cảm thấy chìa khóa phá giải mật thất này hẳn có liên quan đến hai bài thơ. Đặc biệt là bài thơ thứ hai, tôi đọc nó lên rồi gặp cánh cửa phòng giam này, lại còn bị nhốt vào trong. Câu hỏi đáp về người giáo huấn kia cũng rất khả nghi."
"Căn phòng này sao chép giọng nói của anh, rồi đến hỏi anh vào những mốc thời gian khác nhau à..." Ninh Chuẩn suy tư, ngón tay vuốt ve tập thơ.
"Đây quả là một vòng lặp chết chóc không có điểm tháo gỡ. Anh không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng có nghĩa là anh không thể thay đổi hành động của mình ở các mốc thời gian khác nhau. Hơn nữa, anh cũng không thể quay lại quá khứ để không đọc lên câu hỏi đó, có hơi rắc rối đấy." Ninh Chuẩn nói, "Xem ra, nếu muốn rời khỏi đây thì chỉ có thể dùng chìa khóa để mở cửa."
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên khẽ chuyển động: "Cậu xác định cánh cửa này có chìa khóa à?"
"Xác định." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn rời khỏi vòng tay Lê Tiệm Xuyên, đi về phía trước một bước, tay đặt lên cánh cửa sắt, xem xét một lúc rồi nói, "Đây là cửa mật khẩu đọc chip, trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn so với thế giới thật hiện nay của chúng ta, anh chưa thấy qua cũng rất bình thường, chỉ cần tìm được chìa khóa chip là có thể mở cửa."
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một biểu cảm quen thuộc trên mặt Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn biết cánh cửa này.
"Vậy chúng ta tìm manh mối thôi." Lê Tiệm Xuyên nói.
Hắn vẫn giấu nội dung trên giấy ghi chú, bởi vì hắn cảm thấy manh mối này có chút kỳ lạ.
Nếu như nội dung trên giấy ghi chú là bước cuối cùng để lấy được chìa khóa, vậy thì ý nghĩa tồn tại của mật thất này quá mức đơn giản.
Cho dù không phát hiện chỗ huyền bí của tấm ảnh và không có tập thơ đi nữa, thì chỉ cần có đủ kiên nhẫn, hắn luôn có thể thử ra mật khẩu của khóa mật khẩu trong thời gian dài vô tận.
Lúc khóa mở ra là có thể lấy được giấy ghi chú và con dao giải phẫu.
Nói đơn giản thì vốn không cần bối cảnh hoặc giải đố, dựa vào phương pháp đơn sơ nhất là đã có thể đi đến bước này, vậy thì những manh mối khác tồn tại để làm gì?
Thông thường, tất cả manh mối trong phòng giam sẽ liên quan đến nhau, thiếu đi một cũng không thể tìm ra sự thật.
Hiện tại rất không bình thường.
Thế nhưng, thời điểm Ninh Chuẩn xuất hiện quá trùng hợp.
Trong lòng của Lê Tiệm Xuyên có một cảm giác mãnh liệt nói với hắn rằng đừng cho Ninh Chuẩn biết.
Ninh Chuẩn không có phát hiện gì khác nên đành cùng Lê Tiệm Xuyên lục soát từng ngóc ngách trong phòng giam, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
Nhờ có thêm một Ninh Chuẩn mà Lê Tiệm Xuyên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Loại nhẹ nhõm này không phải ở thể lực, mà là ở tinh thần.
Hai mươi tư giờ sau.
Lê Tiệm Xuyên ở bên ngoài đã đến hai lần.
Ninh Chuẩn cũng cố gắng nhìn ra ngoài, giao tiếp với người bên ngoài nhưng thất bại.
Hai người ôm nhau tựa ở góc tường ngủ vài giờ. Sau khi tỉnh dậy, bọn hắn rà soát phòng giam một lần nữa, song vẫn không có thu hoạch gì.
Không, không phải là không có thu hoạch.
Bởi vì Lê Tiệm Xuyên mắt sắc bén phát hiện, diện tích của phòng giam đang thu hẹp.
Dùng bước chân đo đạc cho thấy, hai bức tường đang chậm rãi di động vào trong.
Tốc độ không nhanh, nhưng nhiều nhất là mười hai tiếng sau, hai bức tường này sẽ hợp lại thành một và nghiền nát căn phòng này.
Mà hắn và Ninh Chuẩn, hai người sống có thể sẽ bị ép thành bánh nướng.
"Đục tường đi." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn đề nghị.
Không còn cách nào khác, đành phải thử cách này vậy. Suy cho cùng, Ninh Chuẩn sẽ không vô cớ xuất hiện ở đây, chắc chắn đây cũng là chìa khóa phá giải mật thất. Nếu đã không biết, vậy trước tiên thử cái dùi giắt bên hông.
Nói làm là làm.
Hai người không phải là người dài dòng, trực tiếp chọn bức tường có cửa rồi bắt đầu đục.
Lê Tiệm Xuyên dùng dùi đục, Ninh Chuẩn dùng dao giải phẫu hỗ trợ dọn dẹp.
Lê Tiệm Xuyên mạnh hơn Ninh Chuẩn rất nhiều, nhưng cái dùi này quá nhỏ, căn bản không nên cơm nên cháo gì.
Đục mấy giờ liền mà chỉ mới đục được một cái lỗ nhỏ chưa tới 10cm. Nếu như có đủ thời gian như Ninh Chuẩn thì đục thêm mười mấy tiếng đồng hồ chắc chắn không thành vấn đề.
Song hiện tại, bọn hắn không có thời gian.
Hai bức tường trái phải càng lúc càng gần.
Giường đơn bị đẩy về phía trước, chân giường bằng sắt phát ra tiếng ken két chói tai.
Chiếc bàn cũng liên tục đi chuyển vào trong, chặn kín vị trí sau lưng Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.
Ban đầu, hai người đứng khá gần nhau, về sau chuyển thành đứng sóng vai. Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn vào lòng, một tay vòng trước người Ninh Chuẩn như đang ôm trẻ con, tay kia vẫn đang đục tường ầm ầm.
Vôi và gạch vụn văng tung tóe, hắn dùng cánh tay che lại hai mắt của Ninh Chuẩn, không để cậu ta bị văng trúng.
Cơ ngực rõ nét liên tục nhấp nhô, thở ra hơi thở nóng hổi.
Mồ hôi đọng ở dưới cằm Lê Tiệm Xuyên, lướt qua trán Ninh Chuẩn.
"Không kịp rồi."
Ninh Chuẩn trần thuật sự thật.
"Tôi nghĩ chúng ta không chết thật đâu." Ninh Chuẩn nói tiếp. "Dựa theo ý nghĩa của màn chơi này, chúng ta sẽ phải chết một lần, sau đó tiếp tục trở về vòng lặp. Cơ thể ở đây là cơ thể của chúng ta ở tầng trong, nếu cơ thể ở tầng trong bị giết nhưng lại không chết, vậy thì ở đây cũng sẽ không chết."
Tiếng ầm ầm trên đỉnh đầu im bặt.
"Có sợ đau không?"
Lê Tiệm Xuyên cúi đầu, nặng nề cười: "Với áp lực và tốc độ này, từ đau đớn cho đến hoàn toàn chết đi, ít nhất phải hơn mười đến hai mươi phút, cậu đứng nghiêng lại đi."
"Từ từ bị ép bẹp... đúng là một cực hình."
Hắn nhướn mày, kéo Ninh Chuẩn xoay lại, vai căng ra chống ở hai bên vách tường.
Trong lúc hai người bị dồn ép ở một tấc vuông, hơi thở nóng lạnh đan xen quấn quít, hòa lẫn mùi bụi bặm, xốc nổi và yên tĩnh.
Ninh Chuẩn giơ tay ôm eo hắn, Lê Tiệm Xuyên điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, ôm cơ thể thiếu niên vào trong lòng, bàn tay nhéo nhẹ phần gáy mềm ấm.
Không gian ngày càng thu hẹp trong im lặng.
Dần dần.
Có tiếng xương gãy vang lên.
Mùi máu tanh nồng lấp đầy khe hẹp.
Tiếng hít thở ngày càng gấp rút, cho đến khi không còn thở nổi nữa.
Xương gãy đâm thủng nội tạng, máu tươi rỉ ra từ lỗ chân lông, thấm qua quần áo và tóc mai.
Quá trình này vô cùng từ tốn, đau đớn cũng tăng lên, xương thịt bị nghiền nát, gãy vỡ biến dạng, mỗi một giây là cực hình.
Cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên nhẹ đặt cằm lên đỉnh đầu Ninh Chuẩn, giọng nói khản đặc: "Nhắm mắt lại đi... Sẽ không đau."
Ánh sáng tắt ngúm.
Ầm một tiếng, hai bức tường chạm vào nhau.
Ngay lập lức, thời gian hỗn loạn, tất cả đường nét được xây dựng lại.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, cứ như có thần linh kiến tạo, phòng giam bị phá hủy hoàn toàn lại khôi phục hình dạng ban đầu, không hề có dấu vết từng bị hủy hoại.
Giường, bàn, vách tường ảnh bị xé toạc, còn có Ninh Chuẩn xuất hiện ở trên giường.
Lê Tiệm Xuyên bàng hoàng, bỗng mở choàng mắt.
Đôi mắt của hắn trống rỗng trong hai giây, như thể bị mắc kẹt trong cái chết đau đớn và chân thật.
Nhưng chỉ có hai giây mà thôi. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An
Ở cái chớp mắt tiếp theo, hắn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, lập tức nhận ra Ninh Chuẩn đã đoán đúng, bọn họ sẽ không chết thật, bọn họ lại trở về thời điểm Ninh Chuẩn vừa mới xuất hiện.
Giống như đang được tải lại.
Lê Tiệm Xuyên đứng dậy từ dưới đất, liếc nhìn con dao giải phẫu trong tay.
Tờ ghi chú không còn, có lẽ là vì hắn đã ăn nó, manh mối bị hủy hoại không thể tái tạo lại.
Hắn đi tới bên giường, vừa lúc Ninh Chuẩn mở mắt.
Lê Tiệm Xuyên dừng bước, nhìn mặt Ninh Chuẩn, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Miệng há ra khép lại, hắn chau mày, hấp tấp che giấu vẻ luống cuống: "Đàn ông đàn ang... mà khóc cái gì?"
Ninh Chuẩn ngồi dậy, dụi mắt, thản nhiên nói: "Đau."
Nói xong, giơ tay ôm lấy cổ Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên quen thuộc ôm eo Ninh Chuẩn, đưa người vào trong lòng, giơ tay vuốt ve trán Ninh Chuẩn.
Huyệt Thái Dương của Ninh Chuẩn giật dữ dội, điều này có nghĩa tuy sắc mặt Ninh Chuẩn rất bình tĩnh, nhưng tâm trạng lại đang kích động. Độ giật này gần như làm cho Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ rằng mạch máu của Ninh Chuẩn sẽ nổ tung mất thôi.
"Không sao đâu."
Lê Tiệm Xuyên xoa bóp cho Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn dần lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Anh đang giấu tôi chuyện gì đúng không?"
"Đúng vậy."
Lê Tiệm Xuyên bình thản trả lời.
Ninh Chuẩn ngẩng đầu.
Lê Tiệm Xuyên nói: "Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng tôi nghĩ đến một vấn đề. Dựa theo những tấm ảnh kia, căn phòng này từng giam giữ một vật thí nghiệm. Khi thí nghiệm được tiến hành đến tuần 520, có một người đã yêu vật thí nghiệm, bằng lòng thế chỗ cho vật thí nghiệm và thả vật thí nghiệm ra ngoài. Như vậy, cậu và tôi, ai sẽ sắm vai vật thí nghiệm?"
Ánh sáng u ám trong đáy mắt Ninh Chuẩn dần tan biến khi nghe câu cuối cùng.
Ninh Chuẩn bừng tỉnh.