Chương 51: Săn đêm ở trường học E11.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đi tới phòng 132 ở ký túc xá nam số 1 một lần nữa.
Bầu không khí hoang tàn và ngột ngạt lan tràn khắp ký túc xá.
Cửa sổ kính ở cuối hành lang phủ đầy bụi, pha loãng ánh nắng giữa trưa thành một màn ánh sáng nước lạnh lẽo, bò qua bệ cửa sổ, nhỏ giọt tí tách, thấm ướt góc tường tối tăm.
Vẻ lộng lẫy rực rỡ bên ngoài cửa sổ tương phản rõ nét với vẻ lạnh lẽo cắt da cắt thịt âm u bên trong tòa nhà.
Mọi thứ trong ký túc xá trông không khác gì buổi trưa ngày hôm qua, thủy triều sâu buồn nôn ớn lạnh lặn mất tăm không thấy tung tích.
Ninh Chuẩn rủ mắt, đứng trước cửa phòng ngủ, xoay chìa khóa.
Lê Tiệm Xuyên thở nhẹ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, tiếng chìa khóa tra vào ổ cùng với một loạt âm thanh nhỏ rút dây động rừng ở sau cánh cửa truyền vào trong tai.
Đầu cùng của những âm thanh này là một tiếng cạch, như thể có thứ gì đó bị nuốt mất.
"Cửa mở rồi."
Ninh Chuẩn vừa nói vừa bình tĩnh đẩy cánh cửa phòng ngủ 132.
Mùi nước khử trùng nồng nặc, hăng mũi ập vào mặt.
Được bao bọc trong thứ mùi này, không thể gọi là một phòng ngủ.
Không gian chỉ bằng một phần ba phòng ngủ bình thường, tổng thể hẹp và dài, giống như một vách ngăn nhỏ. Trong phòng không có cửa sổ, có một chiếc giường sofa, trên bức tường đối diện với sofa có một TV cỡ lớn và một giá sách.
Ở góc khuất nhất còn có một bồn cầu giật nước nhìn như không nên xuất hiện ở nơi này.
Ninh Chuẩn dẫn đầu bước vào, bật đèn lên như thể biết chắc không có bất kỳ nguy hiểm nào ở bên trong, đôi mắt bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, tiện tay lật xem cái gì đó trên giá sách.
"Căn phòng này rất mới."
Cậu vừa nhìn vừa nói, "Tường được sơn cách đây không lâu, vật dụng trong phòng gần như không bám bụi, cho thấy có người thường xuyên lui tới."
Lê Tiệm Xuyên kiểm tra bên dưới cửa phòng, sau khi xác nhận cánh cửa phòng này giống như cánh cửa an toàn có thể dễ dàng bị phá hủy từ bên trong thì mới đóng cửa lại.
"Đây hẳn là không gian dành cho một người."
Lê Tiệm Xuyên mở ngăn kéo của tủ TV, nhớ lại cấu trúc quy cách của tòa nhà ký túc xá này, lạnh nhạt nói, "Hôm qua sau khi trở lại phòng ngủ, tôi có để ý thấy khoảng cách giữa các cửa phòng ngủ của ký túc xá số 1 chênh lệch rất nhỏ so với khoảng cách giữa các cửa phòng ngủ của ký túc xá số 2."
"Các phòng ngủ ở tầng này đã bị thu hẹp một ít để nhường chỗ cho căn phòng này. Nếu như độ thu hẹp này xảy ra ở một hoặc hai phòng ngủ thì có thể dễ dàng nhận biết, nhưng với hơn ba mươi phòng ngủ thì độ thu hẹp này hoàn toàn không đáng kể."
Thật ra, nếu không phải do trưa ngày hôm qua Lê Tiệm Xuyên đã biết chỗ này dôi ra thêm một căn phòng, kèm theo hắn cực kỳ nhạy cảm với những con số và không gian thì sợ rằng đã không nhìn ra.
Ninh Chuẩn lật từng cuốn sách không có bìa trên giá sách, nghe hiểu ý Lê Tiệm Xuyên, nói: "Ý của anh muốn nói không phải do trường học này thối nát từ trong ra ngoài, mà bởi vì sự thối nát của nó nên mới biến thành ngôi trường thế này, hấp dẫn những người này đến đây."
"Sự thật là thế."
Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nói.
"Vậy anh nói xem trước khi ngôi trường này bị hộp ma dị hóa, rốt cuộc có ai đào được gốc rễ hư thối của nó hay không?"
Ninh Chuẩn quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên.
Lê Tiệm Xuyên như có điều suy nghĩ.
Hai người nói chuyện nhưng vẫn không ngưng tay.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lướt qua tất cả các góc tủ TV và giường sofa, không có thứ gì hữu dụng, một vài quyển vở và một cây bút mực.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy kỳ lạ ở một chỗ, sau khi lục soát hết những chỗ này, hắn không hề tìm thấy remote, hoặc là nút điều khiển nằm trên TV.
Hắn chuyển mắt nhìn TV.
Màn hình TV rất mỏng, được treo trên tường, Lê Tiệm Xuyên nhìn một vòng, thấy một đầu đọc nằm ở sát mép, đầu đọc đã được cải tiến, hình như có thể chứa được một thẻ nhớ to cỡ móng tay.
Nhưng hắn không tìm thấy thẻ nhớ ở trong phòng.
"Sao rồi anh?" vulactruongan.wp.com
Ninh Chuẩn làm việc rất năng suất kiểm tra xong giá sách, đi đến nhìn.
Lê Tiệm Xuyên giải thích với cậu: "Cái này đã được cải tiến, chỉ cần tìm thấy thẻ nhớ là có thể mở TV và để TV tự động phát nội dung trong thẻ nhớ. Em còn nhớ máy chụp hình của Lương Quan mà tôi từng nói với em không? Nó đã được sửa đổi và tạo ra một bộ phận tương tự để đặt thẻ nhớ."
Hắn cười giễu: "Trong số những hình ảnh chúng ta nhìn thấy trên xích đu cũng có bóng người cầm máy chụp hình... Nếu nói những thứ này không liên quan tới nhau thì đó mới là bất thường."
"Trên giá sách cũng không có."
Ninh Chuẩn nói: "Trên đó toàn là bài ghi chép trong lớp, nhưng những ghi chép này được xen kẽ với các ký hiệu và chữ cái vô nghĩa, có lẽ là một loại mật mã nào đó, nhưng cần thời gian nghiên cứu. Anh cảm thấy thẻ nhớ kia không ở trong căn phòng này sao?"
Cậu ngước mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên đối mắt với Ninh Chuẩn, khẽ nhướng mày, đảo mắt sang nơi khác.
Hắn nhìn ra được từ màn chơi ngày tuyết lở trước đó, Ninh Chuẩn đã không còn nắm quyền kiểm soát hoàn toàn như trong màn chơi kẻ đồ tể, đồng thời đẩy mạnh việc dẫn dắt hắn.
Điểm này càng trở nên rõ ràng hơn trong màn chơi này, Ninh Chuẩn làm suy yếu vai trò của cậu, để Lê Tiệm Xuyên chộp lấy một lượng lớn manh mối từ trong tay cậu và nắm quyền kiểm soát.
Vị trí của họ đã bắt đầu thay đổi.
Ninh Chuẩn đã muốn làm vậy, Lê Tiệm Xuyên đương nhiên sẽ không phản đối.
Hắn lơ đãng nói: "Không. Vừa khéo ngược lại, tôi nghĩ thẻ nhớ đang nằm trong căn phòng này, chỉ là đã bị chúng ta bỏ qua."
Đôi mắt sắc bén quét qua kệ sách, tủ tivi, giường sofa, bồn cầu...
Cuối cùng dừng lại ở cửa phòng.
Hắn chợt nhớ tới tiếng cạch khi cửa vừa mở.
Lê Tiệm Xuyên đi tới trước cửa.
Mặt sau cánh cửa bị bịt kín bằng một tấm kim loại, phần khung hơi sần sùi và có nhiều mảng màu khác nhau, các tấm kim loại không đồng đều được ghép lại với nhau để tạo thành mặt sau của cửa. Từng sợi xích mảnh dài nối liền khe hở của các tấm kim loại, mang theo chốt đẩy tinh xảo.
Và công tắc tổng của các chốt đẩy này là ổ khóa trên cửa.
Lê Tiệm Xuyên kiểm tra từng milimet của cánh cửa này, Ninh Chuẩn cũng không rỗi tay.
Tất cả những gì có trong căn phòng này đã được kiểm tra qua, ngoại trừ bồn cầu giật nước kia.
Ninh Chuẩn đeo bao tay mang theo bên người vào, kiểm tra bồn chứa nước và nút ấn, sau đó nín thở mở nắp bồn cầu.
Một tờ giấy bị vo tròn nổi lềnh bềnh trong nước, sắp bị ngâm đến nát vụn.
Tiến sĩ Ninh ưa sạch, nhưng so với các manh mối thì đây chả là cái đinh gì.
Ninh Chuẩn không biến sắc vớt viên giấy kia lên, bĩnh tình, ung dung mở ra.
Chất liệu của tờ giấy này rất tốt, có khả năng chống nước nhất định, nhưng vì bị ngâm trong nước một thời gian không ngắn nên chữ viết phía trên đã bị nhòe gần hết.
Nhưng cả khi như vậy, Ninh Chuẩn vẫn nhận ra được nội dung trên tờ giấy này và người viết nó là ai.
__ Tống Yên Đình.
Hay nói chính xác hơn, đây là thư tình Tống Yên Đình viết cho Khương Nguyên.
Trong thư, Tống Yên Đình bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Khương Nguyên bằng ngôn ngữ văn học rất hàm súc, đồng thời nói rằng mình đã chuẩn bị một món quà rất tuyệt vời cho Khương Nguyên vào ngày 17 tháng 3, sinh nhật của cậu ta.
Điều này đã xác nhận một phần suy đoán của Ninh Chuẩn.
Đôi mắt của Ninh Chuẩn tối sầm, lấy ra một túi nhựa nhỏ từ trong túi, bỏ tờ giấy vào, sau đó thong thả đi tới bên cạnh Lê Tiệm Xuyên, đóng miệng túi lại, dùng hai ngón tay nhét nó vào trong túi quần Lê Tiệm Xuyên.
"Cái gì đó?" Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên ngạc nhiên.
"Tống Yến Đình viết thư tình cho Khương Nguyên, chốc anh về rồi xem."
Ninh Chuẩn lời ít ý nhiều, hàng mi dài giống như một chú bướm vỗ cánh, nâng lên một vòng cung tinh tế từ phía sau mắt kiếng, "Anh có tìm thấy chưa?"
Lê Tiệm Xuyên đã kiểm tra xong tất cả các tấm kim loại và chốt đẩy.
Hắn nhướng mày đầy tự tin, móc ra một cái kẹp giấy từ trong túi, dùng tay bẻ một đầu, sau đó luồn nó vào khe hở của một tấm kim loại, khéo léo móc lên.
"Cạch." vulactruongan.wp.com
Âm thanh quen thuộc.
Ba, năm chốt đẩy lâu ngày không hoạt động chuyển động cùng một lúc, một mảnh kim loại nhỏ màu bạc nhô ra từ tấm kim loại cùng màu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên vọc mấy thứ máy móc này như Ninh Chuẩn vọc thuốc, vốn là tài năng bẩm sinh.
Hắn cạo lên tấm kim loại, lấy mảnh kim loại nhỏ kia xuống, nhìn kích cỡ quả đúng là thẻ nhớ.
Ai ngờ được một vật như thế sẽ được đặt ở trên cửa chứ?
"Ngồi xuống xem đi."
Lê Tiệm Xuyên hất cằm.
Ninh Chuẩn đi đến ngồi xuống giường sofa.
Lê Tiệm Xuyên nhét thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ nhớ trên màn hình chiếu, sau đó chợt nghe một tiếng "tách", màn hình vốn đen mun xuất hiện một trời hoa tuyết.
Hắn ngồi xuống cạnh Ninh Chuẩn, khoảng mười giây sau, hoa tuyết dần dần phân tán trên màn hình, một gương mặt đẹp trai sáng lạn đột nhiên xuất hiện, gần như lấp đầy màn hình.
Hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yên bình, giống như đang ngủ say, nhưng lại có chút ngây ngô.
"Tống Yên Đình."
Ninh Chuẩn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ninh Chuẩn đã xem qua tất cả các thông tin về Tống Yên Định được lưu trữ trong hệ thống dữ liệu của trường học, hiển nhiên bao gồm cả ảnh thẻ học sinh của cậu ta.
"Cậu ta không phải đang ngủ, mà là đang hôn mê." Ninh Chuẩn nói.
Lê Tiệm Xuyên không nói gì.
Gương mặt trên màn hình đã yên bình dừng hình được một lúc, sau đó hình ảnh bắt đầu dao động.
Vẻ mặt an bình của Tống Yên Đình cũng bị biến đổi, dần dần đau đớn và ửng đỏ. Cậu ta hé miệng trong vô thức, bật ra tiếng nói mớ. Cậu ta cau mày khó chịu, có một vài đốm máu và chất lỏng bẩn đục rơi dọc theo màn hình, mặc dù không có âm thanh nhưng lại vô cùng dơ bẩn.
Tuy không còn bất cứ vật gì khác lọt vào ống kính ngoại trừ gương mặt của Tống Yên Đình nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hắn lạnh lùng nhìn.
Mãi đến khi hai mắt của Tống Yên Đình chợt mở to.
Tống Yên Đình mơ màng, sợ hãi, tức giận, ghê tởm, khó tin... Nhưng cuối cùng những cảm xúc này đều phai nhạt sạch sẽ, chỉ còn lại nỗi căm hận rõ ràng. Cậu ta há miệng, không phát ra tiếng, nhưng diễn đạt bằng khẩu hình miệng __
"Tao sẽ báo cảnh sát. Bọn mày... chờ ngồi tù đi!"
Nhưng thực tế, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn biết Tống Yên Đình tố giác không thành công, không đủ chứng cứ.
Hơn nữa, cậu ta còn bị người ta đánh một trận, kiện cậu ta tội tống tiền.
Màn hình vẫn tiếp tục phát hình ảnh.
Video này không chỉ được quay một lần, tuy trên màn hình chỉ có một gương mặt, nhưng Lê Tiệm Xuyên có thể nhận ra sự chuyển cảnh và thời gian, ít nhất có năm mốc thời gian khác nhau. Ngoại trừ lần đầu tiên Tống Yên Đình tỉnh dậy từ trong hôn mê thì thời gian còn lại đều là hôn mê.
Hơn nữa, gương mặt đó dần dần hốc hác và tiều tụy thấy rõ.
Lê Tiệm Xuyên có hơi khó chịu.
Có lẽ hắn có thể đoán ra ngọn nguồn của câu chuyện này, nhưng lại không chắc chắn cho lắm.
Lúc video gần kết thúc, Lê Tiệm Xuyên thoát khỏi chút cảm xúc u ám và đè nén này, muốn quay đầu hỏi ý kiến Ninh Chuẩn.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Ninh Chuẩn, ánh mắt của hắn bỗng dừng lại ở giữa chừng.
Ở vị trí bên cạnh Ninh Chuẩn, có một người đang ngồi.
Người kia cũng đang nhìn màn hình, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc thăng trầm nào.
Người nọ cảm nhận được cái nhìn của Lê Tiệm Xuyên, gương mặt hốc hác nở nụ cười dịu dàng: "Chào bạn Bùi Ngọc Xuyên, tôi là Tống Yên Đình. Chúng ta học chung một lớp đó, bạn có nhớ không?"
Lê Tiệm Xuyên không trả lời, bàn tay cầm dao khẽ cử động.
Ninh Chuẩn chỉ cách Tống Yên Đình chưa tới mười centimet lại hết sức bình tĩnh, dời ánh mắt từ màn hình sang Tống Yên Đình, thản nhiên nói: "Khéo quá, trò Tống Yên Đình, tôi đang muốn tâm sự với cậu đây."
Ánh mắt của Ninh Chuẩn sâu thẳm: "Cậu vẫn là con người. Hộp ma không chọn cậu, hay là... cậu không chọn hộp ma?"
Tống Yên Đình thu lại nụ cười: "Thầy Ninh, tôi chỉ là một người bị hại, bất kể thế nào đi nữa, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Sắc mặt cậu ta dần tái nhợt, "Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, tôi đồng ý tâm sự với thầy, nhưng thầy không thay đổi được gì đâu, bởi vì những chuyện kia không hề liên quan tới tôi."
Ninh Chuẩn không biến sắc, nói thẳng: "Ngày 17 tháng 3 là một ngày rất đặc biệt ở trong lòng của rất nhiều người."
"Đó là ngày sinh nhật của Khương Nguyên, cậu đã tặng hộp ma và thư tình cho cậu ta."
Hết chương 51