Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 52



 Chương 52: Săn đêm ở trường học E11.


Tống Yên Đình dường như cũng không bất ngờ khi nghe Ninh Chuẩn nói, trong cảm xúc kỳ lạ mang theo vài phần sáng tỏ: "Hóa ra các người gọi vật kia là hộp ma."


Mặt cậu ta trắng bệch, nhưng ánh mắt lại sáng rực điềm tĩnh, để lộ vẻ trầm ngâm, qua quít nói: "Chiếc hộp Pandora trong thần thoại Hy Lạp... Tôi nghe nói Zeus đã tặng cho Pandora một chiếc hộp phong kín đầy tai họa khi gả nàng cho Epimetheus, Pandora đã mở chiếc hộp này ở ngay trước mặt Epimetheus."


"Một làn khói đen bay ra từ trong hộp, vô số thiên tai, bệnh tật, và chết chóc tràn lan ra khắp thế giới..."


Tống Yên Đình cười rộ lên: "Nói vậy đúng là hơi giống nhỉ."


Cảm xúc vui buồn bất chợt thế này chợt làm cho Lê Tiệm Xuyên không chắc chắn lắm về thái độ và tình trạng của Tống Yên Đình.


Nhưng Ninh Chuẩn rất thoải mái tự nhiên, lắng nghe Tống Yên Đình nói, thả lỏng cơ thể hơi căng thẳng, cứ như bạn cũ hàn huyên với nhau mà tựa lên người Lê Tiệm Xuyên ở phía sau, ngước mắt nhìn Tống Yên Đình, cười nói: "Cậu có phiền nếu chúng ta nói chuyện lại từ đầu không?"


"Sao mà phiền được." vulactruongan.wp.com


Tống Yên Đình cuộn tròn chân ngồi trên giường sofa, biểu cảm vui vẻ sống động, không hề có vẻ hốc hác và u ám như trên màn hình.


Tầm mắt của cậu ta di chuyển một vòng quanh Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, "Hai người rất đẹp đôi, tôi rất thích chia sẻ chuyện tình yêu với thầy Ninh đây."


Lê Tiệm Xuyên im lặng quan sát thái độ và hành vi của Tống Yên Đình, cố gắng không gây chú ý.


Xuất phát từ nghề nghiệp của hắn, nếu như muốn cố tình giảm sự chú ý thì rất dễ dàng, "biến thân" thành không khí là kỹ năng chuyên nghiệp thiết yếu của bọn hắn.


Nói cho cùng, ai sẽ để ý đến tâm tư của một người qua đường như không khí cơ chứ?


Ánh mắt của Ninh Chuẩn và Tống Yên Đình đối diện nhau.


Ninh Chuẩn hỏi: "Cậu thích Khương Nguyên khi cậu vừa chuyển đến trường à?"


Tống Yên Đình nhớ lại, thản nhiên mỉm cười: "Cũng khoảng chừng đó, không lâu sau khi tôi chuyển đến ngôi trường này, tôi có giúp Khương Nguyên một việc, cậu ta cám ơn tôi và mời tôi đi ăn vài bữa. Sau đó thì do thành tích của tôi rất khá, nên tôi dạy kèm cho cậu ta."


"Qua lại thường xuyên, cứ thế mà thích thôi, nhưng luôn là thầm mến. Có điều, tôi thấy cậu ta cũng không bài xích nên định đợi đến sinh nhật cậu ta rồi sẽ tỏ tình."


Nói xong, Tống Yên Đình nở một nụ cười ngọt ngào.


Thế nhưng, không biết có phải là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên hay không mà hắn cảm thấy nụ cười này của Tống Yên Đình bệnh hoạn không sao nói được.


Ninh Chuẩn bình tĩnh, ngón tay gõ lên đầu gối của Lê Tiệm Xuyên, từ tốn nói: "Nếu như tôi không đoán sai thì cậu và Khương Nguyên ngồi cùng bàn, ngủ cùng phòng, và đều ở tại ký túc xá nam số 1. Vào đúng 0 giờ ngày sinh nhật Khương Nguyên, cậu đã trao lời tỏ tình và quà sinh nhật cho cậu ta."


"Nhưng Khương Nguyên không chấp nhận."


"Cậu ta cảm thấy ghê tởm."


Nụ cười của Tống Yên Đình cứng đờ, đuôi lông mày nhướng lên, song không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về lời nói của Ninh Chuẩn.


Ninh Chuẩn tiếp tục: "Cậu không biết rằng Khương Nguyên rất ghét cậu, và cũng bởi vì cậu vừa chuyển đến đây không bao lâu, nên cậu không hề biết các quy tắc ngầm của ngôi trường này. Đó là lí do vì sao vào đêm sinh nhật Khương Nguyên, cậu không đến nhà hàng để tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta, cậu bị lừa quay về ký túc xá nam số 1."


"Khương Nguyên đã tặng tên đồng tính ghê tởm là cậu cho đám Cao Dương."


Hơi lạnh sắc bén hiện lên trong đáy mắt Ninh Chuẩn.


"Tôi đã điều tra bối cảnh gia đình của năm người kia."


"Cha của Cao Dương là thẩm phán, lý tưởng của cậu ta là trở thành một luật sư nổi tiếng, vì thế cậu ta rất giỏi về khoản lách luật. Trịnh Phi Phàm xuất thân từ một gia đình có ba mẹ đều là bác sĩ, cậu ta hiểu rõ về cơ thể người, cũng có thể lấy được, hoặc là nói tự tay điều chế một vài loại thuốc."


"Cha của Lương Quan là họa sĩ, bản thân cậu ta rất thích chụp ảnh, chỉ là nếu như cậu ta và cha cậu ta là cha truyền con nối thì e rằng cả hai đều thiên về phong cách đẫm máu và đen tối. Bức tranh nổi tiếng nhất của cha cậu ta có tên là Tầng thứ bảy, vẽ thi thể nát bươm của một người phụ nữ sau khi nhảy xuống từ tầng thứ bảy."


"Ngược lại, Hoắc Tùng Minh thoạt nhìn là một tên công tử bình thường."


"Về phần Trương Mộng Siêu, tôi có lý do tin rằng lý tưởng của cậu ta là trở thành một siêu tội phạm đùa bỡn đạo đức và luật pháp trong tay mình. Có lẽ nên nói, ước nguyện ban đầu của cậu ta là trở thành một thám tử vĩ đại như Sherlock Holmes*, nhưng cậu ta lại sớm nhận ra giáo sư Moriarty* mới chính là bản tính của mình."


*Sherlock Holmes và giáo sư Moriarty là hai nhân vật trong bộ truyện trinh thám nổi tiếng viết về thám tử Sherlock Holmes của nhà văn Conan Doyle. James Moriarty _ người được mệnh danh "Napoléon của tội ác" là kẻ thù không đội trời chung và đáng sợ nhất của Sherlock Holmes. (Wikipedia)


Mắt Ninh Chuẩn phản chiếu ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu, cậu khẽ bật cười: "IQ cao, có bối cảnh, có mánh lới, vả lại còn coi thường pháp luật và nhân tính."


"Nhưng bọn họ cũng là năm học sinh xuất sắc trên bảng danh dự của ngôi trường này."


Tống Yên Đình mỉm cười: "Nếu thầy Ninh mà là học sinh của ngôi trường này thì chắc là không có ai dám nhận danh hiệu học sinh xuất sắc với IQ cao đâu."


Tống Yên Đình dựa vào sofa, "Thầy đoán đúng rồi, tôi đã tỏ tình vào sáng sớm ngày 17 tháng 3. Đến buổi trưa cùng ngày, Khương Nguyên gửi cho tôi một tin nhắn, kêu tôi trở về phòng ngủ để nói chuyện."


"Tôi không sắp xếp hoạt động gì cho ngày hôm đó và trở về phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ không chỉ có mỗi Khương Nguyên, mà còn có năm người đám Cao Dương."


"Trước đó tôi cứ thắc mắc rốt cuộc căn phòng nhỏ ở đối diện phòng ngủ của chúng tôi được dùng để làm gì, vì sao nó lại bị niêm phong như vậy."


"Tối hôm đó, tôi đã có được câu trả lời."


Tống Yên Đình rất bình tĩnh, nhưng trong mắt toát ra nỗi căm hận như dung nham nóng chảy sục sôi.


Ninh Chuẩn cau mày, muốn cất tiếng nhưng lại bị Tống Yên Đình giơ tay cản lại, giọng nói ổn định kéo mở từng vết sẹo: "Trương Mộng Siêu lên kế hoạch cho tất cả, Trịnh Phi Phàm điều chế thuốc làm tôi mất sức và không nói được, Lương Quan phụ trách quay phim, Cao Dương và Hoắc Tùng Minh trói tôi lại..."


"Sau đó, Khương Nguyên nói với tôi, đáng đời mày."


Tống Yên Đình nói xong, nhìn Ninh Chuẩn, trong mắt mang theo ý cười kỳ quái: "Không sao đâu thầy Ninh, thầy phải hiểu tôi sẽ không trốn tránh chuyện này. Thật ra tôi rất muốn tâm sự với người khác, chỉ là không một ai muốn nghe tôi nói cả. Biết thầy sẵn lòng nghe tôi nói, tôi rất vui."


Ninh Chuẩn chỉ im lặng trong chốc lát, nói: "Ngày hôm sau, cậu báo cảnh sát."


"Đúng vậy."


Tống Yên Đình gật đầu: "Cảnh sát đến rất nhanh, lại còn đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra vết thương."


Ninh Chuẩn hỏi: "Báo cáo khám nghiệm thương tích thế nào?"


Tống Yên Đình cười lắc đầu: "Ngoại trừ một vết rách nhỏ ở hậu môn thì không có điều gì bất thường, ngay cả một cọng tóc mà bọn họ cũng không để lại trên người tôi nữa là, có Cao Dương và Trương Mộng Kỳ ở đây nên chuyện này rất dễ xử lý, chẳng qua tôi khi đó không tin ác mà thôi."


"Tôi đến trường cùng với cảnh sát, tôi dẫn bọn họ tới căn phòng này, nhưng ở đây cũng không có gì cả. Chỉ sau một đêm, nơi này đã biến từ hiện trường vụ án đồng loã sang một phòng chứa đồ bình thường."


Ánh mắt của Ninh Chuẩn rất bình tĩnh: "Không có vật chứng, vậy nhân chứng đâu?"


Nụ cười trên mặt Tống Yên Đình rạng rỡ hơn: "Đúng vậy, lúc đó tôi không bỏ cuộc, tôi đã tìm đến rất nhiều người, có bạn học, có giáo viên, có bạn thân ở trong ký túc xá này... Bọn họ đều tham gia tiệc sinh nhật Khương Nguyên, nhưng tất cả lại nói với cảnh sát rằng từ đầu đến cuối Khương Nguyên và năm người đám Cao Dương không hề rời khỏi nhà hàng."


"Cảnh sát kiểm tra camera ở nhà hàng."


"Nhà hàng này không lắp camera trong phòng riêng mà chỉ lắp ở hành lang. Trong đoạn ghi hình đó, sau khi đám Cao Dương đi vào phòng thì không có ai rời khỏi nhà hàng ở giữa chừng, tất cả chỉ đi lại trong tầng lầu này."


"Mặt khác, camera ở trường học và ký túc xá cũng không ghi được hình ảnh bọn họ quay về phòng ngủ."


Ninh Chuẩn thản nhiên nói: "Cậu vừa thất bại, vừa chọc giận bọn họ, thế là lại bị bọn họ hành hạ một lần nữa bằng những cách thức quái gở. Sau đó, cậu chạy thoát, đồng thời lấy được một vài bằng chứng không quan trọng, tiếp tục báo cảnh sát."


Mắt Tống Yên Đình sáng lên: "Không sai, tôi đã làm như thế."


Ninh Chuẩn nói: "Đám Cao Dương kiện ngược lại cậu và đưa đoạn ghi âm ra."


Tống Yên Đình âm u cười: "Không chỉ có ghi âm. Bọn chúng kiện tôi tội hãm hại và tống tiền, nộp ra một đoạn ghi âm tổng hợp, một phiếu chuyển tiền gần đây và vài tấm ảnh. Ảnh chụp lúc tôi đang làm việc ở quán bar, khi đó tôi gặp phải một vị khách khó tính."


"Bọn chúng mua chuộc gã khách đó, nói tôi bán dâm, thế là giải thích được vết rách nhỏ trước đó của tôi từ đâu mà ra. Đồng thời còn lấy cái thứ trên người gã khách kia nhét vào người tôi, làm tôi bị nhiễm HIV. Đây cũng là động cơ tôi tống tiền bọn chúng, tôi cần tiền để chữa bệnh."


"So với những lời nói lung tung, hoàn toàn không có bằng chứng trước đó của tôi, thì đám Cao Dương có đầy đủ vật chứng và nhân chứng, hiển nhiên càng có sức thuyết phục."


"Vả lại sau chuyện này, các bạn học tốt bụng của tôi còn gây quỹ cộng đồng giúp tôi chữa bệnh, phát tán câu chuyện rộng rãi trên mạng, dẫn đến có khá nhiều kênh truyền thông đến phỏng vấn tôi. Tôi thấy... thấy vừa mừng lại vừa lo."


Cậu ta mỉm cười, ánh mắt tối sầm.


Ninh Chuẩn trầm ngâm rủ mắt.


Lê Tiệm Xuyên chợt nói: "Chứng cứ rất xác thực, nhưng cậu lại không bị kết án, lý do là gì?"


Tống Yên Đình giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người, thế nên khi nghe Lê Tiệm Xuyên lên tiếng hỏi, cậu ta giật cả mình, sau đó mới chớp mắt vài cái, như không có chuyện gì xảy nói: "Chẳng lẽ bạn học Bùi hi vọng tôi bị kết án ư? Lúc đó, trạng thái tinh thần của tôi không ổn định, sau khi có kết quả giám định tâm thần, tôi đã không bị kết án."


Lê Tiệm Xuyên để ý đến biểu cảm của Tống Yên Đình, cứ cảm thấy có cái gì đó đã bị cố ý bỏ qua.


Nghe qua cuộc đối thoại giữa Tống Yên Đình và Ninh Chuẩn, hắn biết rằng có lẽ Tống Yên Đình không giống như những gì bọn hắn từng tưởng tượng.


Cậu ta khá thông minh, lại mạnh mẽ. Đồng thời, Lê Tiệm Xuyên có cảm giác tuy Tống Yên Đình hận đấy, nhưng hình như cậu ta chẳng coi những chuyện xảy ra với mình ra gì.


Rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ gì đây?


"Xin lỗi." Edit by Lam Thương


Lê Tiệm Xuyên chân thành nói.


Không cần biết Tống Yên Đình có sẵn lòng hay không, bọn hắn vẫn là người bóc trần vết sẹo của cậu ta. Hắn và Ninh Chuẩn cần sự thật, nhưng cũng cần tôn trọng một vài điều.


Lê Tiệm Xuyên hỏi: "Tôi muốn biết những chuyện xảy ra ở đây là sự báo thù của cậu sao?"


"Những chuyện ở đây không liên quan đến tôi."


Tống Yên Đình nói không chút do dự: "Bọn chúng chỉ đang chó cắn chó mà thôi. Hơn nữa, bạn học Bùi, bạn không phải xin lỗi tôi, tôi mới là người phải nói cám ơn bạn, tuy đã qua lâu nhưng vẫn chưa quá muộn."


Lê Tiệm Xuyên sửng sốt.


Nhưng không đợi hắn hỏi rõ, Tống Yên Đình đã đứng dậy, không chút lo lắng mỉm cười: "Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi. Thầy Ninh, bạn học Bùi, hai người cần phải đi. Tôi cũng về ngủ một giấc nuôi dưỡng tinh thần đây."


Ninh Chuẩn nâng mắt: "Cần thiết hả?"


Câu này nghe như đang hỏi Tống Yên Đình cần phải nghỉ ngơi sao, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại biết tỏng giọng điệu này của Ninh Chuẩn. Hắn nghe ra được một ẩn ý mơ hồ khác.


Tống Yên Đình hình như nghe hiểu.


Trong mắt cậu ta lóe lên chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự mong đợi và tán thưởng. Cậu ta như một học sinh háo hức được giáo viên dạy bảo, nhìn Ninh Chuẩn, nghiêm túc gật đầu: "Cần chứ."


Rồi chợt cười: "Nhưng mà ngày thứ năm vẫn sẽ đến đó. Chúc chúng ta may mắn nhé, thầy Ninh."


Nói xong, cậu ta xoay người kéo cửa đi ra ngoài.


Lê Tiệm Xuyên lập tức đứng dậy đuổi theo, lại phát hiện hành lang bên ngoài, bao gồm cả phòng ngủ ở đối diện đều không có một bóng người.


Tống Yên Đình rời đi tựa như lúc cậu ta đến, vô cùng bất chợt.


Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại.


Ninh Chuẩn đứng lên từ giường sofa, lấy thẻ nhớ ra khỏi đầu đọc, lại cầm lấy một quyển sách từ trên kệ sách, "Chúng ta cũng đi thôi, những điều cần biết đã đủ rồi."


Hai người rời khỏi ký túc xá từ cửa sổ trên hàng lang.


Ninh Chuẩn lại hỏi: "Anh, anh thấy thế nào?"


Đối mặt với câu hỏi của em trai, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tinh thần của Tống Yên Đình không yếu ớt như tưởng tượng của chúng ta, trái tim của cậu ta rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến có hơi quá mức. Nhưng cậu ta nói rất đúng, cậu ta thuần túy là một người bị hại, chỉ là cậu ta đang che giấu một sự tồn tại rất quan trọng."


Ánh nắng chiều rọi xuyên qua tán cây.


Đốm nắng phủ lên mặt, cổ và vai Ninh Chuẩn, cậu nhướng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên: "Chu Mộ Sinh?"


Lê Tiệm Xuyên gật đầu: "Tống Yên Đình không kích hoạt hộp ma mà tặng nó cho Khương Nguyên. Nhưng Khương Nguyên rõ ràng là con người, điều này nói rõ cậu ta cũng không kích hoạt hộp ma. Năm người đám Cao Dương cũng là con người. Vậy ai mới là quái vật do hộp ma thai nghén đây?"


"Khương Nguyên và Lương Quan đều cho rằng đây là sự trả thù của Chu Mộ Sinh. Dựa theo IQ và tính cẩn thận của bọn họ, hẳn không phải là không có lửa làm sao có khói."


"Chúng ta phải nhanh chóng điều tra Chu Mộ Sinh, nếu như được thì chốc nữa đi một chuyến đến phòng Y tế. Hiện tại chúng ta có quá ít manh mối về Chu Mộ Sinh. Hơn nữa, tôi không cho rằng Tống Yên Đình không liên quan gì đến Chu Mộ Sinh, khi Tống Yên Đình bị kiện, dưới tình huống gần như bị chúng bạn xa lánh, ai sẽ là người giám định tinh thần cho cậu ta?"


Ninh Chuẩn gật đầu: "Đúng vậy. Màn chơi này ngoại trừ việc không xác định được câu đố thì thật ra không hề khó. Chúng ta đã bắt được sợi dây này, chỉ cần đi tiếp là được."


Trong lúc nói chuyện, hai người đã từ con đường nhỏ vắng lặng, vòng tới vòng lui ra tới đường lớn.


Giờ nghỉ trưa kết thúc, các học sinh lục tục ra khỏi ký túc xá, đi về sân bãi phía Đông.


Sân trường yên tĩnh lại một lần nữa nhộn nhịp.


Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ hòa vào đám đông, bên tai nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ninh Chuẩn: "Tự nhiên em có hơi buồn nôn."


Hắn suy nghĩ một chút, nắm cổ tay Ninh Chuẩn rồi nói: "Tôi nhớ tới một câu nói __ Có bảy điều hủy diệt loài người: Chính trị không có nguyên tắc; tôn thờ mà không hy sinh; khoa học không có nhân tính; kinh doanh không có đạo đức; hiểu biết nhưng không phân phải trái; vui sướng nhưng không có lương tri; giàu có mà không cần lao động."


Giọng nói của Lê Tiệm Xuyên trầm thấp và lạnh lẽo, chứa đựng sự an ổn xoa dịu tất cả.


"Không điều nào trong đó là một cái hộp cả."


Hắn nheo mắt, nhìn sân bãi ở đằng xa trong