Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhìn lướt qua mọi thứ bị biển lửa bao phủ trong phòng ngủ.
Sau khi đoạn chữ viết biến mất, Lê Tiệm Xuyên thậm chí không dùng đến hai giây suy tính thì đã quyết định cứu chú chó Golden Retriever có tên là Dick.
Thế nhưng, sự lựa chọn của hắn không phải bắt nguồn từ tình yêu và sự tôn trọng sinh mạng. Màn chơi này không giống với vòng lặp thời gian mà hắn từng trải qua trong màn chơi thứ hai, không kể là radio thông báo quy tắc trò chơi hay là đoạn chữ viết lơ lửng mới vừa rồi, cả hai đều đang nói với hắn rằng cái chết ở đây là thật.
Nói cách khác, nếu hắn thực sự chọn hy sinh bản thân và bảo vệ Dick thì hắn sẽ bị thiêu sống.
Hắn mạnh hơn người bình thường nhưng không phải là siêu nhân, là thần.
Biển lửa như vậy đủ sức biến hắn thành tro bụi.
Lê Tiệm Xuyên để tay lên ngực tự hỏi, hắn chưa bao giờ là một người tốt bụng và dễ mềm lòng, cho nên mặc kệ ở tình huống nào, nếu thực sự cần thiết, hắn sẽ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ đối với chú chó xa lạ, đáng thương này.
Vậy thì vì sao hắn lại không chọn chạy trốn một mình vào lúc này, một mặt hắn nhìn thấy đoạn chữ viết có nhắc đến con chó gọi là Dick này, mười bốn câu trong lá thư cũng đề cập đến nó, người đàn ông kia viết “Dick không ngậm dép đến cho tôi.”
Rõ ràng, người chủ Ron cảm thấy hành động của Dick rất bất thường, có thể sẽ có manh mối đặc biệt.
Mặt khác, Lê Tiệm Xuyên không cho rằng tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức hắn không cứu nổi một con chó, phải lửa đốt đến mông vọt lên bục cứu sinh.
“Tách, tách, tách!”
Kim đồng hồ lướt nhanh như gió, giống như đang đòi mạng.
“Thần chết, sẽ không khoan dung cho sự may mắn…”
Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm về ý nghĩa của câu này.
Trong trò chơi hộp ma, chỉ xuất hiện những gợi ý hoặc những câu nói gây hiểu lầm, nhưng sẽ không bao giờ có những câu nói vô nghĩa hay cố làm ra vẻ huyền bí. Câu kết của đoạn văn này nhất định có ám chỉ nào đó.
Sẽ không khoan dung cho sự may mắn, chẳng nhẽ sẽ khoan dung cho sự nỗ lực?
Trán của Lê Tiệm Xuyên rỉ mồ hôi dưới sức nóng của ngọn lửa.
Hắn bỏ qua những xáo trộn bên ngoài khác, bình tĩnh, nhanh chóng quan sát toàn bộ phòng ngủ, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Đột nhiên, khóe mắt của hắn quét tới chiếc bàn nhỏ ở phía bên kia giường lớn.
Chiếc bàn như được dành cho trẻ em học tập đã bị ngọn lửa nuốt trọn, góc tường kề sát nó cũng cháy thành than, trên mặt có dán vài câu nói khích lệ tinh thần, có hơi mơ hồ.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên lại thấy được câu nói đó ___
“Wisdom lies in hark work, and genius lies in accumulation”, Trí tuệ do chăm chỉ mà có, thiên tài do tích lũy mà nên.
Hark work, chăm chỉ.
“Khéo vậy?” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, đường nhìn đi dọc theo tờ giấy viết câu nói này xuống bên dưới, ánh mắt dừng lại.
Cách ngọn lửa, nằm chếch ở phía sau góc bàn nhỏ, loáng thoáng có một thùng giấy cũ bám đầy bụi.
Thùng giấy đựng đầy đồ chơi trẻ em, thị lực tuyệt vời của Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một chiếc ván trượt hỏng nằm trong đống đồ.
Chợt quay đầu lại, Lê Tiệm Xuyên nhìn lại hai mặt tường hình vòng cung, đột nhiên bừng tỉnh.
Hóa ra là thế.
Đây là lựa chọn thứ ba.
Nhưng lựa chọn này đòi hỏi cao hơn nhiều so với hai lựa chọn trước.
Dưới áp lực tạo ra bởi ngôn ngữ ám thị liên tục nhắc nhở người chơi rằng chỉ có một phút ngắn ngủi, sự căng thẳng và hoảng loạn tương đương với tốc độ sống chết sẽ khiến người chơi tập trung vào hai lựa chọn mà không chú ý đến thứ gì khác nữa. Có điều, dẫu cho có chú ý thì lựa chọn thứ ba cũng khó thực hiện thành công.
Hiện tại, ngọn lửa đã cách ly hoàn toàn Lê Tiệm Xuyên, Dick, và ván trượt. Nếu muốn cứu Dick và lấy ván trượt thì phải lao vào biển lửa.
Hơn nữa, giẫm ván trượt tăng tốc trượt trên hai mặt tường cong cũng tương đương với chạy nước rút trong biển lửa, cần có tố chất tâm lý và tố chất cơ thể cao, người chơi bình thường tuy phát hiện lựa chọn này, chỉ sợ cũng không làm được.
Thế nhưng, người đến nơi này là Lê Tiệm Xuyên.
Sau khi Lê Tiệm Xuyên xác định cách thức hành động, hắn nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ.
Việc quan sát và suy nghĩ của hắn đã tốn gần một nửa thời gian, hiện giờ hắn chỉ còn hơn 30 giây.
Không chút do dự, Lê Tiệm Xuyên kéo căng cơ bắp chân, giậm chân nhảy như một con chim én linh hoạt, lướt qua đỉnh ngọn lửa.
Nhiệt độ cao đủ để đốt cháy mọi thứ lập tức bay vây lấy hắn.
Lê Tiệm Xuyên rơi xuống đất, một chân đá văng cái bàn nhỏ, một tay cầm tấm ván trượt rồi ném đi, tay còn lại vươn tới quơ lấy cơ thể gầy yếu, già nua của Dick, ấn nó vào lồng ngực.
Chiếc ván trượt rơi xuống đất một cái cạch, trượt đi; Lê Tiệm Xuyên bịt mũi miệng khom người, cực kỳ chuẩn xác rơi xuống ván trượt, dưới chân dùng sức đạp một cái, tấm ván trượt dài hẹp, cũ kỹ như chiếc xe thể thao lên ga, lập tức tăng tốc xông lên bức tường hình cung.
“Rẹt __ phịch!” vulactruongan.wp.com
Biển lửa ngùn ngụt bén lên quần áo Lê Tiệm Xuyên.
Bên trong phòng ngủ cuồn cuộn khói đặc, hàm lượng oxy giảm nhanh chóng, phổi của Lê Tiệm Xuyên bắt đầu đau đớn.
Thế nhưng, hắn không quan tâm những khó chịu này, lại dùng chân đẩy ván trượt, gia tốc về phía trước, ván trượt lao đi giữa hai mặt tường, qua lại như con thoi trên mặt đất lửa cháy bừng bừng, càng lúc càng nhanh.
Chỉ là so với trượt ván, bục cứu sinh di chuyển càng cao càng nhanh hơn.
Lê Tiệm Xuyên ngửa đầu tính khoảng cách giữa bục cứu sinh và điểm cao nhất ván trượt trượt tới.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn nghe được trong đám cháy hừng hực tiếng di chuyển của kim giây trên đồng hồ, càng lúc càng to, giống như tiếng thần chết thì thầm ở bên tai.
Hắn còn chưa đầy mười giây.
Chiếc ván trượt kéo theo ánh lửa và khói đặc tạo ra một làn gió mạnh bay cuộn trên vách tường trơn truột, tải trọng quá mức làm cho ván trượt kêu răng rắc.
Ở lần lao đi cuối cùng, vào khoảnh khắc cảm nhận được sức mạnh trụy xuống, sức mạnh cả người của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bùng lên, như mũi tên nhọn rời cung bắn ra, mang theo một thân khói lửa quấn quanh, vọt thẳng lên trần nhà.
Góc độ, khoảng cách, và tốc độ đã được tính toán tỉ mỉ, Lê Tiệm Xuyên dồn sức duỗi tay đập một cái thật mạnh, cái bục cứu hộ giống như đàn em tự động quy hàng hắn, vừa lúc nâng lên tới dưới bàn tay hắn.
“Cạch!” Edit by Lam Thương
Kim giây dừng lại ở giây cuối cùng.
Lê Tiệm Xuyên mượn lực nhảy lên bục, cánh cửa trên trần nhà đột nhiên bật mở, để lộ một vùng đen kịt, âm u, lạnh lẽo ở bên trong.
Bên trong cánh cửa tiết ra chút không khí ẩm.
Lá phổi bị thiêu đốt đến đau đớn của Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cảm nhận được một chút mát mẻ.
Hắn không vội leo lên mà nhìn xuống phòng ngủ bên dưới.
Tấm ván trượt cũ kỹ đã rơi vào biển lửa, tất cả đồ đạc trong phòng ngủ, bao gồm cả bàn học, giường ngủ, tất cả đều biến thành tro tàn, không hề gặp may.
Toàn bộ trong không gian, thứ duy nhất may mắn còn tồn tại chính là bục cứu sinh màu đen ở dưới chân Lê Tiệm Xuyên.
Trên người hắn dính rất nhiều lửa, rất nhiều chỗ bị bỏng nặng.
Lê Tiệm Xuyên không quan tâm quá nhiều, nhanh chóng cọ người lên vách tường, đập tắt hơn nửa số lửa.
Qua lại liên tục hơn mười giây trong biển lửa mà vẫn không bị đốt thành người lửa, Lê Tiệm Xuyên không lầm tưởng bản thân mình có khả năng chống cháy.
Lý do hẳn ở trên người Dick.
Hắn có thể cảm giác rất rõ rằng sau khi hắn ôm lấy Dick, hắn có được chút tính kháng lửa.
Khả năng này có thể liên quan đến câu nói “Chặn lửa cho Dick, lấy cái chết của cơ thể đã đánh mất lương tâm này để đổi lấy sự tiếp tục của một sinh mạng”.
Nhưng Dick chỉ có thể làm cho hắn kháng lửa một chút, chứ không thực sự cứu hắn khỏi cảnh chết cháy.
Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên nhìn xuống Dick.
Thật bất ngờ, Dick cũng đang nhìn hắn.
Chú chó Golden Retriever ngoan ngoãn và trung thành, chật vật ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lê Tiệm Xuyên, đôi mắt vốn ảm đạm trở nên đen láy và sáng rực, giống như một mặt hồ tĩnh lặng, không sóng gợn.
Đột nhiên, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một vài cái bóng hỗn độn trên mặt hồ.
Chỉ trong nháy mắt, tầm nhìn của hắn đột nhiên chuyển dời, trở nên hạn hẹp mơ hồ.
Trong tầm nhìn hạn hẹp này, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy như mình đã trở thành một chú chó cưng, đang nằm sấp trên sàn nhà, nhìn chăm chăm ra cửa đầy mong đợi, đợi chủ nhân về nhà.
Do đã quá già, thính giác sắc bén của loài chó trên người hắn ngày càng thoái hóa. Hắn loáng thoáng nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở bên ngoài nên vội vàng đứng dậy, chạy vọt đến huyền quan, ngậm lấy một đôi dép nam, thành thạo đặt ở trước cửa, sau đó dùng tư thế tiêu chuẩn ngồi xổm xuống, nhìn ra cửa.
Thế mà, người mở cửa đi vào không phải là chủ nhân của hắn.
Hắn nhìn thấy một đôi giày da hàng hiệu sáng bóng đầy xa lạ, cùng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng nữ kích động, mừng rỡ: “Ôi, Danny thân ái, anh đã đến rồi. Em đợi anh nãy giờ…”
Hắn muốn mở miệng sủa to, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm.
Cơn tối sầm này chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, hắn mở mắt lần nữa, lại thấy mình nằm trên tấm thảm ở mép giường trong phòng ngủ, tứ chi nặng trịch, cơ thể đau nhức, chẳng thể cử động nổi.
Há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng nức nở nhỏ như tiếng muỗi kêu truyền ra.
Tấm drap giường rũ xuống đã che khuất hơn phân nửa tầm nhìn của hắn, cách một chiếc giường, hắn nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
“Cô đang nói gì vậy, Nunnally, tôi không hề bị bệnh, tôi không hề bị bệnh! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, tôi vốn không có bệnh, tôi rất khỏe mạnh!”
Người đàn ông đi dép, tức giận đá văng cửa.
Người phụ nữ dựa vào bức tường bên cạnh cửa, đè lại sự run rẩy và hoảng sợ trong giọng nói: “Em có nói là anh bị bệnh đâu, hả Ron. Nhưng dạo gần đây, tâm trạng của anh không được tốt cho lắm, em nghĩ anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hoặc là thử đi gặp bác sĩ…”
“Gặp cái đám bác sĩ tâm lý ngu xuẩn, lừa tiền ấy hả?”
Người đàn ông rất kích động, hơi điên cuồng cười khẩy: “Hay là cô muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần? Tôi biết ngay mà! Cô muốn chờ tôi vào bệnh viện tâm thần rồi cô lại đi dụ dỗ một thằng đàn ông khác nữa, tôi nói đúng chứ, Nunnally, để tôi đoán xem sẽ là ai nhé… Là Antonio ở sát vách, hay là cái thằng thu ngân trẻ tuổi trong siêu thị kia hả?”
“Không, Ron, em không có mà!”
Người phụ nữ ra sức giải thích, lại bị người đàn ông cười lạnh túm lấy, giận dữ đẩy vào phòng khách, nhìn là biết đây là một vụ bạo lực gia đình.
Hình ảnh trước mắt lại bị đứt đoạn.
Mí mắt của hắn đã trĩu đến mức không nhấc lên nổi, chỉ nheo mắt một chút mà đã có một luồng ánh nắng chiều rọi xuống sàn nhà trước mặt hắn.
Hắn vẫn đang nằm ở cạnh giường, nhưng tấm thảm dưới người đã biến mất.
Một đôi giày cao gót màu đen đi qua trước mắt, một đôi giày da màu đen xa lạ đứng ở bên giường, người phụ nữ nói một câu “Em đi tắm”, rồi nhấc giày cao gót đi vào phòng tắm.
Chủ nhân của đôi giày da lặng lẽ ngồi ở trên giường, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng soạt soạt, hình như đang xem sách.
Chẳng mấy chốc, người phụ nữ bước ra, mang dép đi thẳng đến bên giường, hết sức quan tâm hỏi: “Sao rồi, Danny?”
Giọng nói của chủ nhân giày da không hề có chút mờ ám, rất bình thường: “Nunnally, bệnh của chồng cô có lẽ hơi nghiêm trọng. Tôi nghĩ tôi cần gặp ông ấy thì mới có thể chẩn đoán. Tôi biết cô không muốn kích thích ông ấy, nhưng mức độ điều trị hiện tại của cô không còn đối phó được nữa, cô phải giao cho tôi thôi. Tôi đã thực hiện một số phân tích về trạng thái tinh thần của ông ấy…”
“Hức.” vulactruongan.wp.com
Một tiếng nức nở rất nhẹ vang lên.
Tâm trí của Lê Tiệm Xuyên quay trở về, lập tức được đưa ra khỏi tầm nhìn kỳ lạ đó.
Hắn nhìn Dick đang ở trong lòng, đối diện với đôi mắt đen láy bộc lộ sự quan tâm và đã mất đi ánh sáng kia.
Lê Tiệm Xuyên biết rằng tất cả những gì mình vừa nhìn thấy là một đoạn ký ức của Dick, cũng là manh mối nó báo đáp cho hắn.
Dick đã rất già, lông rụng nhiều lắm, thân hình cao lớn trông gầy trơ cả xương.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào tường, giơ tay xoa cái đầu bẩn của Dick, thì thầm: “Cảm ơn. Chúc ngủ ngon, Dick.”
“Ư…” Edit by LT
Trong cuống họng của Dick phát ra âm thanh yếu ớt.
Nó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn cạ cạ vào lòng bàn tay Lê Tiệm Xuyên, cơ thể gầy gò từ từ biến thành một làn khói dày rồi bay vào biển lửa bên dưới.
Lê Tiệm Xuyên chậm rãi buông bàn tay trống không xuống, nhìn xuống phía dưới một lần nữa, sau đó đưa tay túm lấy cánh cửa ở trên đầu, dùng sức nhảy lên.
Một cảm giác lạnh băng đổ ập xuống.
Cơn ngạt thở nhẹ.
“Ào!”
Một tiếng nước.
Lê Tiệm Xuyên giữ lấy mép bồn tắm, xoay người đứng dậy từ trong làn nước.
Nhưng trước khi kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện hai bánh răng cưa sắc bén, sáng rực như tuyết, chém thẳng về phía đầu của hắn.
Hắn theo bản năng lách người ra sau, lại phát hiện trong phòng tắm nhỏ này đang rải đầy ba mươi bánh răng khổng lồ giống vậy. Chỉ cần hắn đưa người ra bên ngoài, chưa tới mười giây, sẽ có thể bị cắt thành một đống thịt vụn.
Lúc này, một đoạn văn bản lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Mắt thấy không phải thật, lời nói có giả dối.”
Đây là một phòng tắm khép kín.
Bánh răng đoạt mạng trong phòng tắm sẽ tăng thêm mười bánh mỗi phút, trong vòng nửa giờ hãy tìm ra cách rời khỏi, bằng không bạn sẽ bị bánh răng cắt thành những mảnh nhỏ.”