Lê Tiệm Xuyên tranh thủ trước khi cái bánh răng khác ập tới, nhanh chóng lách tới góc phòng tắm, nghiêng người mở đèn trần.
Không gian chật hẹp này bỗng được rọi sáng, chừng ba mươi bánh răng hoặc kề sát trần nhà, mặt đất; hoặc lơ lửng giữa không trung, ầm ầm xoay tít, tốc độ rất nhanh, nhưng phân bố không dày đặc, với bản lĩnh của Lê Tiệm Xuyên thì muốn tránh né hoàn toàn không thành vấn đề.
Dùng vài giây để xác định đường vận hành cố định của những bánh răng này, Lê Tiệm Xuyên bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ phòng tắm qua khẽ hở giữa các bánh răng.
Kích thước tổng thể của phòng tắm này không lớn, ước chừng bảy, tám mét vuông, đồ vật bên trong đều là hầu hết các hộ gia đình sắm thêm.
Ở giữa phòng tắm có một tấm màn kéo màu trắng, phía sau màn là bồn tắm và vòi sen, không gian rất nhỏ.
Bồn tắm ngả vàng, có hơi cũ, trong bồn tắm vốn chứa đầy nước sạch, ban nãy bị Lê Tiệm Xuyên làm tràn ra ngoài, rơi vãi đầy đất. Vòi sen hình như được sử dụng thường xuyên, lau chùi sạch sẽ, trên cái bục nhỏ bên cạnh đặt sữa tắm và dầu gội đầu.
Tấm màn kéo màu trắng che một nửa, trên màn dính đầy vết bẩn màu đỏ như bắn tung tóe, Lê Tiệm Xuyên đưa mũi ngửi, do đã quá lâu nên không ngửi được mùi, nhưng có thể là máu.
Máu dính trên gương của bồn rửa tay, trên tường phòng tắm lốm đốm đen đỏ, kết hợp với ngọn đèn trần trắng bợt và quạt thông gió trông cực kỳ giống với hiện trường giết người trong phim kinh dị.
Kế bên bồn rửa tay là bồn cầu và máy giặt, Lê Tiệm Xuyên núp dưới bánh răng để xem xét, phát hiện bất kể là bồn rửa tay hay là bồn cầu đều có tóc dài của phụ nữ, một vài chân tóc hình như còn dính một mảnh da đầu nhỏ rướm máu.
Quan sát tới đây, phối hợp với manh mối của Dick và thư của Ron trước đó, Lê Tiệm Xuyên đại khái đã xâu chuỗi được đáp án sơ bộ.
Một người chồng mắc bệnh tâm thần và có khuynh hướng bạo lực, giấu bệnh sợ thuốc, không muốn chữa trị. Người vợ là bác sĩ tâm lý nhưng lại không thể chữa khỏi cho chồng, vì vậy cậy nhờ đồng nghiệp Danny. Cũng vì đó, người chồng nghi thần nghi quỷ vợ mình vụng trộm bên ngoài… bạo hành vợ, thậm chí chế tạo ra một vụ án mạng.
Nghe vô cùng ăn khớp với manh mối.
Song Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì hắn đổi sang cái bao tay cao su dày trong phòng tắm, không e dè lục lọi thùng rác cạnh bồn cầu, tìm thấy hai cái bao cao su đã được sử dụng.
Ngoài ra, còn có hai chiếc quần lót nam với kích cỡ khác nhau trong máy giặt.
Rõ ràng, Ron có thể sử dụng bao cao su, nhưng không có khả năng mặc hai quần lót khác size.
“Tôi tìm thấy một vài manh mối trong phòng tắm.”
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại lá thư của Ron, quét mắt nhìn phòng tắm.
Nunnally vụng trộm… Rốt cuộc là Ron nghi bóng nghi gió hay là hoài nghi có bằng chứng hợp lý, Lê Tiệm Xuyên tạm thời không xác định được. Ký ức của Dick rất vụn vặt và khá phiến diện, có thể sai lệch, nhưng manh mối là có thật.
Chỉ là, “mắt thấy không phải thật“, hắn sẽ không đoán bừa dựa vào bao cao su và quần lót.
Chỉ mất vài phút, Lê Tiệm Xuyên đã thành thạo xem xét toàn bộ phòng tắm.
Nhưng cũng trong vài phút này, bánh răng lại tăng thêm mười mấy cái, đồng thời, tốc độ của bánh răng cũng nhanh hơn theo số lượng tăng lên.
“Cách rời khỏi ư?”
Lê Tiệm Xuyên lẩm nhẩm, tập trung chú ý, hai chân hoạt động, cơ thể uốn gập linh hoạt, như thể đôi mắt đã mở rộng ở bốn phương tám hướng, tránh né chính xác đám bánh răng ngày càng nhiều, “Không có cửa ra vào, không có cửa sổ hay vách rỗng bên trong.”
“Mắt thấy không phải thật, lời có giả dối.”
Trong khi vắt hết óc suy nghĩ, Lê Tiệm Xuyên lại rà soát mọi ngõ ngách trong phòng tắm một lần nữa.
Nếu như đoạn văn trước đó gợi ý rằng mắt thấy không phải thật, vậy có nghĩa trong phòng tắm này sẽ có một vài chỗ là giả, đó có thể là chìa khóa rời đi.
Về một nửa câu sau “lời có giả dối”, Lê Tiệm Xuyên tạm thời chưa nghĩ ra nguyên do.
Phòng tắm rất cũ, góc tường ẩm thấp, máy giặt, bồn cầu, bồn rửa tay và bồn tắm chen chúc một chỗ, gần như không tìm ra kẽ hở.
Gạch men lót sàn cũng rất bẩn, hẳn là đã lâu không được chà rửa. Van nước của bồn rửa và mép gương hơi rỉ sét, vách tường loang lổ, bong tróc, tổng thể mang đến cảm giác u ám và cũ nát.
Mồ hôi rịn ra trên trán Lê Tiệm Xuyên.
Mỗi phút trôi qua trong phòng tắm, bánh răng đang liên tục gia tăng tốc độ tạo cho hắn áp lực nhất định. Hắn vừa phải đối phó những bánh răng có thể tước rơi đầu, vừa phải chú ý quan sát chi tiết bên trong phòng tắm, vì thế có hơi mất tập trung.
Nhưng áp lực càng lớn, đầu óc của hắn càng tỉnh táo.
Đáy mắt hiện lên ánh sáng xanh thẫm.
Lê Tiệm Xuyên sử dụng phương pháp loại trừ, kiểm tra từng chi tiết, nhớ lại cấu tạo phòng tắm của một ngôi nhà bình thường.
Và trong lúc hắn kiểm tra chiếc gương dính máu phía trên bồn rửa tay lần thứ năm, hắn đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Các cạnh của tấm gương có vết ố nước và rỉ sét.
Hắn từng nhìn thấy trước đó, nhưng lại không để ý.
Bây giờ nhìn lại, có vết ố nước là rất bình thường, nhưng gương không phải là sản phẩm kim loại, vì sao mép tường sát bên lại bị rỉ sét chứ?
Hằn từng gõ lên mặt gương và kiểm tra rất cẩn thận, nó không phải là gương hai mặt, phía sau cũng là mặt tường kiên cố.
Có điều, bánh răng sắc bén lạnh giá đang lướt qua da đầu, Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn không có thời gian để chần chờ, hắn vẫn đeo cặp găng tay nhựa dày kia, đấm mạnh một cái, tấm gương dính máu khô lập tức vỡ tan tành, để lộ một tấm kim loại ở phía sau.
Lê Tiệm Xuyên gõ lên tấm kim loại, âm thanh trầm nặng.
Hắn không tìm được bất cứ tay cầm, hoặc khe hở, hoặc mắt khóa gì đó trên tấm kim loại, nên tạm thời không có cách di chuyển thứ này.
Dùng sức phá vỡ cũng không khả quan, chất liệu của tấm kim loại này không phải bình thường, kim loại có tính dẻo, cú đấm của Lê Tiệm Xuyên có thể làm nó lõm vào trong chứ không thể làm vỡ nó.
Lê Tiệm Xuyên cho rằng tấm kim loại này có thể là cửa, nhưng bây giờ cánh cửa này rõ ràng không thể mở ra. Nhưng nếu đã có cửa thì chắc chắn có chìa khóa hoặc chốt mở.
Rời khỏi tấm kim loại, Lê Tiệm Xuyên lại bắt đầu tìm kiếm trong phòng tắm.
Những bánh răng trên không và dưới đất vận hành rất chuẩn xác, không hề phá hủy bất cứ thứ gì trong phòng tắm, cũng không bỏ qua bất cứ góc nào.
Lê Tiệm Xuyên liên tục thử nghiệm các vật có thể là chìa khóa, hoặc là bộ phận chủ chốt.
Sau mười phút trôi qua, hắn rốt cuộc tìm thấy một cái nút màu đen ở trong ống thoát nước của vòi sen, hắn thử ấn xuống, quả nhiên nghe được một tiếng cạch rất nhỏ, tấm kim loại ở đằng sau tấm gương mở ra.
Thế nhưng, phía sau tấm kim loại không phải là lối thoát hiểm hay là bóng tối không thể nhìn thấu, mà là một ô vuông rỗng.
Lê Tiệm Xuyên đi tới, phát hiện bên trong ô vuông có một đôi cao gót màu đen và một chú hề bằng bông.
“Làm gì dễ xơi vậy được!”
Lê Tiệm Xuyên cười giễu.
Mở được tấm kim loại là hắn có thể rời đi, làm người đừng nên nghĩ đơn giản như vậy.
Dẫu cho không thể lập tức rời đi nhưng lấy được chú hề bằng bông, Lê Tiệm Xuyên cũng có chút an ủi.
Nhiệm vụ hung thủ “Moi tim chú hề” phải được thực hiện bên trong cánh cửa xét xử có lẽ là chú hề này.
Lê Tiệm Xuyên gỡ chiếc áo khoác của chú hề, quả nhiên nhìn thấy một vết khâu vụng về ở ngực trái, vết khâu còn đang rỉ máu.
Lê Tiệm Xuyên đeo bao tay, trực tiếp xé rách vết khâu kia, lần mò trong đống bông gòn, nhanh chóng sờ được một trái tim lớn chừng quả hạch đào vẫn còn đang đập.
Trái tim đỏ tươi, máu chảy ào ạt, lúc trái tim rời khỏi cơ thể của chú hề, khuôn mặt bẩn thiểu của chú hề chợt nở một nụ cười lạnh lùng, quỷ dị.
“Nhiệm vụ hung thủ đã được thực hiện.”
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, làm cho Lê Tiệm Xuyên nhướn mày.
Theo giọng nói này, chú hề và trái tim trong tay hóa thành hư vô.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn vết máu dính trên tay, trong đầu đã có chút hiểu biết về cái gọi là quy tắc bàn tròn, thông báo vừa rồi không quá bất ngờ.
Như radio đã nói trước đó, “Thực hiện” và “Thành công” là hai khái niệm.
Lê Tiệm Xuyên nhìn ra được các nguyên tắc của bàn tròn không quá nghiêm ngặt, song cũng tồn tại tính lừa gạt và có thể thực hiện nhất định.
Các nguyên tắc nói rằng ở mỗi lượt xét xử, số lượng cửa xét xử sẽ ít hơn số lượng người chơi. Nói cách khác, trong lượt này sẽ có tối đa mười ba cửa xét xử và ít nhất hai người vào cùng một cánh cửa.
Nhưng có một điểm cần lưu ý, lá thư của Ron có mười bốn câu.
Đồng thời, radio nói rằng, “Mỗi câu tương ứng với chìa khóa cho một cánh cửa.”
Mười bốn câu, mười bốn người chơi, mỗi người chơi sẽ chọn một câu khác nhau, nhưng câu khác nhau không có nghĩa là cửa khác nhau.
Nói cách khác, người chơi lựa chọn hai câu khác nhau có thể sẽ vào cùng một cửa.
Đây là một cách nói bên ngoài.
Thực chất còn có hai điểm thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên.
Điểm thứ nhất chính là sự quyết định thành công của cái gọi là nhiệm vụ hung thủ.
Theo tường thuật của radio và những gì Lê Tiệm Xuyên đã trải qua, mỗi người chơi sẽ phải đối mặt với tình cảnh gần giống nhau, do đó, mỗi người chơi sẽ lấy được một chú hề, sau đó thực hiện nhiệm vụ moi tim.
Tuy nhiên, nhiệm vụ moi tim này có hiệu lực và thành công hay không sẽ phải tùy thuộc vào cửa xét xử của người chơi và cửa xét xử có chú hề bằng bông có phải là cùng một cửa hay không.
Đến đây phải nói tới điểm thứ hai.
Lê Tiệm Xuyên vẫn còn nhớ radio nói rằng “Có sự giao thoa thời gian giữa các cửa xét xử”, nói một cách đơn giản, chỉ có người chơi ở cùng dòng thời gian với chú hề bông thì mới thực sự là người thực hiện thành công nhiệm vụ hung thủ, những người còn lại thì không phải.
Có khả năng Lê Tiệm Xuyên sẽ gặp được người chơi của những cửa xét xử khác, bọn hắn ở trong những cánh cửa khác nhau, nhưng bởi vì giao thoa nên có thể sẽ xuất hiện ở cùng một chỗ.
Nhưng sự giao thoa này không liên thông với nhau, điều này có nghĩa các cuộc tấn công giữa những người chơi khác cửa xét xử sẽ không được quyết định là có hiệu lực.
“Quyết định”, đây là một điểm quan trọng trong phiên tòa bàn tròn.
Từ một chú hề bông và một câu thông báo mà đoán được một vài chuyện, làn sương mù ở đáy lòng Lê Tiệm Xuyên đã tan biến, hắn không còn quan tâm điều gì nữa, giơ tay cầm lấy đôi giày cao gót đen.
Tất cả suy nghĩ và kiến giải vừa rồi chỉ lóe lên trong đầu, không lãng phí quá nhiều thời gian, hơn nữa, hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí. Một khi các bánh răng trong không gian này vượt quá số lượng nhất định và quá dày đặc, thế thì dù cho hắn đã luyện qua Súc Cốt Công cũng không thể tránh khỏi số phận bị chém nát.
Lê Tiệm Xuyên cầm giày cao gót, đầu lại đau.
Hắn có ấn tượng với đôi cao gót này, trong đoạn ký ức của Dick, Nunnally mang đôi cao gót này vào phòng tắm nhưng không mang nó trở ra.
Ban đầu, đây vốn dĩ là chuyện bình thường.
Song đôi cao gót này bị giấu ở trong tường, rồi ra sân theo cách thức này, rõ ràng là không bình thường.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận kiểm tra, nhưng không tìm thấy cái gì bất thường, chỉ là gót giày nhọn hoắt cao chừng 10cm này có hơi đáng sợ. Dưới gót giày có một miếng lót hình vuông nhỏ, tăng thêm vẻ thời thượng và ổn định cho đôi giày.
“Đừng nói là bảo mình dùng đôi giày rách này đập tường chứ?”
Lê Tiệm Xuyên dựa sát vào tường, tránh bánh răng, nhúm tóc trên trán bất cẩn bị chém phăng.
Trong phòng tắm toàn là tiếng vù vù của bánh răng.
Lê Tiệm Xuyên thở sâu, lại tiếp tục lục lọi phòng tắm.
Hắn thấy cứ điệu này, sau khi rời khỏi chỗ này, hắn có thể tham gia thi đấu tìm điểm khác nhau, có thể bới ra xương từ trong trứng gà*, đảm bảo không thành vấn đề.
*Bới ra xương từ trong trứng gà: là một câu thành ngữ, nghĩa bóng ý chỉ hành động soi mói, tính toán chi li, cố ý kiếm chuyện, yêu cầu cao.
Nhưng lần này phải để Lê Tiệm Xuyên thất vọng rồi.
Hắn dở luôn cả gạch lót sàn mà vẫn không tìm thấy bất cứ điều khác thường nào.
Lúc này, thời gian đã trôi qua hai mươi ba phút.
Toàn bộ phòng tắm có 260 bánh răng đang xoay như chong chóng, tốc độ của chúng nó đã đạt đến mức cực nhanh, chi chít, gầm rú bổ nhào về phía Lê Tiệm Xuyên, làm cho hắn phải vừa tính toán quỹ tích và tốc độ vận hành của bánh răng, vừa cố sức tránh né.
Hắn từng thử phá hỏng chúng nó, nhưng vừa bắt lấy thì chúng nó đã tự động biến mất, sau đó xuất hiện trên quỹ tích khác.
Hắn chắc chắn đến phút thứ 30, phòng tắm này sẽ thực sự trở thành một cái cối xay thịt tàn bạo, không có chỗ cho sự sống còn.
Lê Tiệm Xuyên bắt đầu hoạt động phá bỏ bạo lực.
Hắn dỡ màn che và bồn rửa tay xuống, đẩy bồn cầu, tháo máy giặt, tìm kiếm tất cả các góc có thể bị che lấp.
Quyết tâm không phụ người bạo lực*.
*Câu này đã được tác giả sửa lái đi, theo nghĩa đúng thì có thể hiểu là có công mài sắt, có ngày nên kim.
Không lâu sau, hắn chú ý tới một chỗ khác thường ở ngay phía sau máy giặt.
Trên chỗ vách tường bị máy giặt che lại có hai ổ cắm điện.
Một trong đó đang cắm phích cắm của máy giặt, cái còn lại không được sử dụng.
Không phải không có ai lắp hai ổ cắm điện ở cùng một vị trí, chỉ là Lê Tiệm Xuyên sẽ không có bỏ qua bất cứ điểm bất thường nào, thế là lập tức dùng tay cạy.
Vỏ nhựa của ổ cắm không được sử dụng bị tháo ra, để lộ một cái lỗ hình vuông màu đen.
Lê Tiệm Xuyên chỉ dừng một chốc, lập tức cầm một chiếc giày cao gót tới, dùng sức ấn miếng lót hình vuông nhỏ dưới gót giày vào lỗ vuông màu đen, sau đó thử xoay theo chiều ngược và chiều xuôi kim đồng hồ, vài giây sau, chợt nghe thấy một tiếng cạch rất nhỏ.
Sàn nhà bên cạnh đột nhiên tách ra một cái khe hẹp.
“Mẹ nó chứ!”
Lê Tiệm Xuyên quả thực vái lạy cái chìa khóa này.
Hắn mắng thì mắng, nhưng không hề chần chờ, nhảy thẳng vào khe hẹp.
Thật tình thì Lê Tiệm Xuyên không thích mấy cái trò trốn thoát mật thất, vì thế, khi hắn phát hiện mình xuất hiện ở huyền quan của phòng khách và tiến vào mật thất thứ ba, hắn vô cùng đau trứng.
Một giây sau, trước mắt hắn lại xuất hiện một đoạn chữ.
“Sau khi rời khỏi phòng ngủ và phòng khách, chắc hẳn bạn đã có được rất nhiều manh mối.”
Thế nhưng, sự thật luôn luôn chỉ cách đó một bước.
Trong vòng ba giờ đồng hồ, giải mã lá thư của Ron, lấy được sự thật vụ án của lượt xét xử này, sau đó viết câu trả lời đúng vào phiếu trả lời.
Bằng không, khí gas bị rò rỉ sẽ giết chết tất cả sự sống trong nhà, bao gồm kẻ vô lương tâm là bạn.”
Đến lúc này, Lê Tiệm Xuyên đã hiểu rõ ý nghĩa của cái gọi là lượt xét xử.
Xem ra, mỗi lượt xét xử có thể được chia thành hai phần, một phần là nhiệm vụ hung thủ, phần còn lại là giải quyết vụ án.
Cả hai phần dường như không liên quan đến nhau, nhưng màn chơi này sẽ phải có một đáp án thật.
Theo quan điểm của Lê Tiệm Xuyên, cho dù đó là nhiệm vụ hung thủ hay là xét xử và giải quyết vụ án thì mục đích cuối cùng chắc chắn là “Sự thật của phiên tòa bàn tròn”.
Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên nhìn xung quanh, từ từ bước vào phòng khách.
Mới chỉ quét mắt vào phòng khách mà đường nhìn đã chợt dừng lại.
Trong phòng khách lúc này, ngoài hắn ra, còn có ba người khác.
Nhìn trang phục và thần thái thì ba người này rõ ràng là người chơi.
Lê Tiệm Xuyên không ngờ phỏng đoán trước đó của mình lại được chứng thực nhanh như vậy. Người chơi ở các cửa xét xử khác nhau có thể xuất hiện trong cùng một cảnh, đồng thời còn có thể nhìn thấy nhau. Chỉ là, vì cửa xét xử khác nhau nên hai bên sẽ không thể giết nhau thật.
Trước khi Lê Tiệm Xuyên xuất hiện, ba người kia rõ ràng đang đề phòng lẫn nhau. Sự xuất hiện của Lê Tiệm Xuyên đã phá vỡ sự cân bằng này, ba ánh mắt đồng loạt chĩa về phía hắn.
Nam mặc âu phục, giày da, và đeo kính mắt. Nữ mặc đầm công sở. Còn có một bác sĩ mặc áo sơ mi, quần tây, và khoác áo blouse trắng.
Thân phận của ba người này có phần lạc lõng với căn phòng khách.
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên quét qua ba người, cuối cùng rơi vào bóng dáng mảnh khảnh mặc áo blouse trắng.
Hắn từ tốn đổi lại găng tay, ung dung đi tới, ánh mắt chỉ nán lại trên cái mặt nạ Joker che khuất nửa gương mặt của bác sĩ một chốc, rồi khẽ bật cười.
Sau đó, hắn đột nhiên hành động, siết cằm bác sĩ và hôn một cái thật mạnh.
Khoang miệng mềm mại của bác sĩ ngọt thanh, có chút mùi tanh của máu. Cánh lưỡi mềm ướt quấn quanh, bị mút đến tê dại, bật ra tiếng thở nặng nề.
Lê Tiệm Xuyên buông người ra trong ánh mắt sững sờ của hai người chơi khác, ngón tay vân vê đôi môi bị cắn đến sưng lên, đầy mờ ám nhướng mày, thấp giọng nói: “Bác sĩ Ninh, hình như tôi mắc bệnh hiểm nghèo mất rồi, bên dưới có cái gì trướng ghê lắm, bác sĩ chữa cho tôi được không?”
Môi của bác sĩ đeo mặt nạ chú hề hé mở, mắt đào hoa nheo lại: “Nhét vào là khỏi ngay thôi, ngài công tố viên ạ.”
Lê Tiệm Xuyên: “…”
Tổ tông ơi, một ngày không lẳng lơ thì ngài sẽ bị ngứa cùng người sao?
Hết chương 67
Lời editor: Là đứa nào mở miệng ghẹo trước hả? Rồi giờ Ninh Ninh nó cạp lại thì nói nó lẳng lơ =)))