Trở Về

Chương 4



Buổi chiều, Nghiêm Húc chưa tan tầm, Nguyên Cốc ngồi ở phòng sách đọc sách.

Nói là đem đồ của mình từ ký túc xá về, nhưng đa phần đồ đạc Nghiêm Húc đều cảm thấy vô dụng đều vứt đi, cuối cùng đem về toàn là sách.

Nghiêm Húc rất hào phóng với Nguyên Cốc, trong phòng đọc sách kê thêm cái bàn học, cho Nguyên Cốc một phòng ngủ riêng, nhưng phận ăn nhờ ở đậu vẫn khiến Nguyên Cốc cảm thấy khó xử.

Hầu hết thú đực đều có ý thức bảo hộ lãnh địa rất mạnh, Nguyên Cốc cũng vậy. Những mảnh thú ăn thịt thì có dục vọng thống trị, còn những động vật nhỏ yếu thì chỉ cần yên ổn là được.

Chỉ khi về tới ổ của mình, bọn chúng mới thoát được nỗi sợ khi bị săn.

Đối với Nguyên Cốc, ký túc xá kia chính là cái ‘ổ’ đó.

Nghiêm Húc lấy cớ chuyển nhà, đồ đạc có mùi của Nguyên Cốc đều bị vứt hết, điều này làm cho thỏ con như mất đi lãnh địa sợ hãi lo lắng không thôi.

Ga giường, chăn đệm, quần áo đều đổi thành đồ của Nghiêm Húc, buổi tối đi ngủ, cậu không thể nào thoát khỏi hơi thở của hắn, thậm chí chỉ cần còn ở trong biệt thự này, cậu cảm giác như mình nằm ở dưới nanh báo vậy.

Nếu Nghiêm Húc thật sự muốn một con sủng vật ‘hàng thật giá thật’ thì càng không xong, vậy thì mình phải biến thành một con thỏ nhỏ xíu, nghe theo lời kẻ săn mồi, bị hắn đặt trên đùi vừa xoa vừa sờ lông ư?!

Cậu không dám nghĩ đến, nếu như Nghiêm Húc phát hiện mấy ngày nay chung sống nhưng cậu vẫn còn sợ hãi hơi thở của hắn, có khi nào bắt mình ra đường cũng phải mặc đồ có mùi của hắn không? Tuy rằng lâu lâu người kia rảnh rỗi cũng hay yêu cầu như vậy.

Nguyên Cốc là giống thỏ, bản tính sợ hãi trời sinh đối với thiên địch từ khi không có trí tuệ đã khắc vào xương cốt. Cho dù Nghiêm Húc là một chủ nhân tốt, thì cậu cũng không có mạng mà hưởng.

Có lẽ tất cả con chó con mèo con thỏ đều nghĩ như vậy.

Đó cũng là lý do mấy con mèo hoang thấy Nghiêm Húc thường đi đường vòng.

Nguyên Cốc đọc sách, chợt nghe tiếng mở cửa của Nghiêm Húc, cậu lập tức ngồi chồm hổm, biến thành thỏ con, đẩy quần áo của mình xuống hộc bàn.

Đây là cách tốt nhất để trốn Nghiêm Húc mà cậu nghĩ ra.

Nghiêm Húc gần đây bận rộn công việc, về nhà trên mặt toàn là mệt mỏi, có khi về nhà cũng không được nghỉ ngơi, vào phòng sách lại làm việc, chỉ cần Nguyên Cốc biến thành thỏ, tận lực thu nhỏ phạm vi mùi của mình rồi trốn đi, Nghiêm Húc phút chốc cũng sẽ xem cậu là thú cưng.

Quả nhiên, Nghiêm Húc ăn cơm chiều xong liền lên lầu, vào phòng sách, mở máy tính lên làm việc, quên luôn việc mình còn có nuôi con thỏ con.

Nguyên Cốc ở góc tường nhìn hắn.

Gương mặt của Nghiêm Húc dưới ánh đèn có vẻ mệt mỏi, nhưng khi gõ bàn phím, cánh tay cùng cơ thể tạo ra một tư thế tràn ngập dũng mãnh.

Nguyên Cốc từ một góc bí mật nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, một lát sau liền ngã đầu lên sàn ngủ mất tiêu.

Cậu tỉnh lại vì tiếng bước chân càng lúc càng lớn của Nghiêm Húc.

Nguyên Cốc ngẩng đầu, phát hiện Nghiêm Húc đi tới chỗ mình, ngồi xổm xuống vươn tay ra trước mặt mình.

Nguyên Cốc theo bản năng chạy sang góc sáng khác, Nghiêm Húc bắt hụt, nhăn mày lại.

Nguyên Cốc không dám động đậy nữa, tùy ý để Nghiêm Húc nắm phần da sau ót của mình rồi xoa nắn.

Nguyên Cốc mờ mịt bị đặt trên bàn phím máy tính, cậu thấy trên màn hình máy tính có người đang nói chuyện với Nghiêm Húc, càng không dám nhúc nhích.

Cậu sợ bản thân giẫm phải cái phím nào đó rồi gửi tin đi, làm người bên kia tưởng Nghiêm tổng giám đập mặt vào bàn phím, đến lúc đó Nghiêm Húc lại đổ lên đầu cậu.

Nghiêm Húc không ôm cậu, đặt camera đối diện Nguyên Cốc: “Cậu không phải nói muốn nhìn thử sao?” Hắn dựa vào ghế nói “Đây là thỏ con của tôi này.”

“Nuôi thật đấy à?” Trong mắt Bách Yến không rõ cảm xúc “Tôi hỏi cậu, lúc cậu nuôi cậu ta, có xúc động muốn bỏ vào mồm không?”

Bị chọt chỗ đau, Nguyên Cốc cả thỏ chấn động, theo bản năng quay lại nhìn Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc không ngờ Nguyên Cốc lại có phản ứng nhanh nhạy như vậy.

Hắn nhíu mày, hai chữ ‘Không hề’ tới miệng rồi lại nuốt xuống, sửa lời nói: “Ai biết được, nuôi chán rồi ăn cũng không chừng.”

Bách Yến bên kia màn hình hình như cũng hưng phấn muốn thử: “Lúc đó nhớ gọi tôi, xiên thịt thỏ nướng ăn rất ngon. Ăn sống cũng được, nhưng mà với hình tượng của chúng ta bây giờ thì có hơi thô…”

Nguyên Cốc co thành một cục, run rẩy mạnh hơn.

Bách Yến bên kia tiếp tục lảm nhảm: “Nhưng mà ăn cũng có chút đáng tiếc, con thỏ này nhìn cũng rất được. Tuy rằng thỏ xám không được ưa chuộng bằng thỏ trắng, nhưng đôi mắt đỏ hồng như bảo thạch cũng rất hiếm thấy, cậu rao nó là giống tốt cũng có thể bán được một mớ đó.”

“Cậu nghèo vậy à?”

“Cậu tiếc à?” Bách Yến chậc lưỡi “Đưa cho tôi nuôi chơi vào ngày đi, tôi cũng muốn nuôi.”

“Không.” Nghiêm Húc không để ý trả lời “Muốn nuôi thì tự đi mua, tôi còn chưa nuôi đã.”

Nguyên Cốc nghe hai con động vật ăn thịt thảo luận trước mặt mình, cảm thấy sắp ngất xỉu tới nơi.

Nghiêm Húc tắt màn hình, đặt Nguyên Cốc lên bàn, nói: “Hiện hình người, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nguyên Cốc giật giật lỗ tai, nhưng cũng không làm ra hành động gì.

“Biến đi.” Nghiêm Húc không kiên nhẫn dùng bút chọt chọt thân thỏ Nguyên Cốc, nắp bút chọc vào thân thể mềm mại của Nguyên Cốc thành mấy cái hố nhỏ.

Nguyên Cốc không động đậy, ánh mắt như cầu xin nhìn hắn.

“Không biến được à?” Nghiêm Húc suy đoán.

Nguyên Cốc gật gật đầu.

Nghiêm Húc vừa thấy liền biết mình với Bách Yến nói chuyện dọa tới cậu ấy rồi.

“Lá gan cậu cũng nhỏ quá đi.” Hắn cười nhạo “Chỉ nói vậy thôi, cũng không thật sự ăn cậu. Tôi đã sớm không còn là bán thú cấp thấp phải ăn con mồi rồi.”

Nghiêm Húc nói xong búng vào đầu Nguyên Cốc một cái, Nguyên Cốc bị hắn búng cuộn về sau, lăn một vòng trên bàn phím, làm khung chữ hiện lên một chuỗi ký tự vô nghĩa.

Biểu tình khinh thường quá mức của Nghiêm Húc làm Nguyên Cốc xấu hổ.

Cậu nhìn nhìn cái nắp bút khi nãy Nghiêm Húc dùng để chọt hố trên người mình, vì để chứng minh bản thân không phải vì nhóm động vật ăn thịt nói chuyện với nhau mà sợ hãi, liền cắn nắp bút.

Nghiêm Húc thấy Nguyên Cốc hé răng nanh ra liền bị hấp dẫn, hắn tiện tay đặt bút sang một bên, ôm Nguyên Cốc lại, kéo miệng cậu ra: “Cho tôi xem răng thỏ của cậu nào.”

Nghiêm Húc nói: “Tôi chưa từng thấy răng thỏ.”

Răng thỏ có gì đẹp à…

Nguyên Cốc không tình nguyện, giãy dụa muốn thoát.

Nghiêm Húc giữ chặt cậu lại trước mặt, hai ngón tay kéo má môi cậu sang hai bên.

Trước mắt Nguyên Cốc bị mớ lông chùn lên không thấy được gì, chỉ có hai cái tay động đậy trên mặt cậu vẫn không ngừng.

Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc trong lòng bàn tay, kéo môi cậu lên cao, dễ dàng thấy được mấy cái răng thỏ trắng hếu.

“Thật sự có răng nè.” Nghiêm Húc nói “Tôi tưởng chỉ có trong truyện cổ tích thôi chứ.” (???)

Nguyên Cốc muốn cắn người.

Nghiêm Húc nhìn răng vẫn chưa đã, vươn ngón trỏ chèn vào miệng Nguyên Cốc.

Miệng Nguyên Cốc nhỏ xíu, cậu cố gắng mở miệng thật lớn, sợ răng nanh cắn trúng Nghiêm Húc, đối phương sẽ nổi khùng lên, nhưng hai cái răng cửa vẫn cứa trúng đầu ngón tay của hắn.

Nghiêm Húc chơi với mấy cái răng thỏ đã rồi lại đùa giỡn đầu lưỡi mềm mại, cuối cùng đem Nguyên Cốc giơ lên, ngón cái sờ sờ lông tơ ở bụng cậu.

Hắn nhíu mày:” Nhỏ thiệt.”

Tên này!

Nguyên Cốc giãy dụa dữ dội muốn đứng lên.

Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc lại trên bàn, vỗ vỗ đầu cậu, nói:” Ngoan lắm, biến trở về đi.”

Hắn đứng lên: “Tôi đi uống miếng nước.”

Nguyên Cốc thử một chút, cho dù hơi chậm nhưng vẫn biến thành người được.

Cậu ngồi ở mép bàn, Nghiêm Húc quay về phòng sách cậu mới kịp phản ứng, thì ra người này rời đi để mình khỏi khẩn trương.

Nhưng nói mình nhỏ….

Nguyên Cốc mím môi nhìn chằm chằm đồ chơi giữa chân.

“Không cần nhìn, không nhỏ.” Nghiêm Húc trở lại phòng sách làm như không có gì mà nhìn Nguyên Cốc “Sao cậu ngây thơ quá vậy.”

… Anh không ngây thơ hả!!

Nguyên Cốc giận mà không dám nói gì, nhích người che lại cậu nhỏ.

Nghiêm Húc cười khinh:”Nói bao nhiêu lần rồi hả, cậu làm như mình là con gái nhà lành không bằng.”

Nghiêm Húc nói xong, cúi người, lấy quần áo của Nguyên Cốc ném lên đầu cậu:”Mặc.”

Lại tiếp: “Sao cậu lại thích đem đồ vứt ở đây quá vậy, bộ hàng xóm là thằng tý (chuột) hả?”

Nguyên Cốc không trả lời, chậm chạp mặc quần áo vào.

Đừng nói là quần áo, ngay cả bản thân cũng bị Nghiêm Húc dễ dàng tìm được.

Thì ra Nghiêm Húc biết mình trốn ở đâu sao?

Ánh mắt Nguyên Cốc toát lên vẻ nhụt chí, may mà tóc dài che mất.

Nghiêm Húc cầm ly cà phê dựa vào mép bàn nhìn Nguyên Cốc mặc quần áo, vừa uống vừa nói:” Cậu đang đi làm thêm tại tiệm bánh ngọt gần trường à?”

“Đúng vậy.” Nguyên Cốc nói “Nhưng mà quán ế lắm, chắc nay mai sẽ đóng cửa.”

Nghiêm Húc gật đầu: “Vậy cậu có dự định gì không? Học phí và tiền tiêu vặt làm sao?”

“Không biết.” Nguyên Cốc cúi đầu: “Nhưng tôi sẽ mau chóng kiếm việc mới.”

“Không cần. Cậu tới công ty Bách Yến làm việc đi.” Nghiêm Húc nói “Vừa hay tôi đang thiếu một trợ lý, cậu bù vào chỗ trống đó đi.”

Nguyên Cốc không hiểu nhìn Nghiêm Húc.

“Tiền lương nhất định không thấp hơn tiệm bánh ngọt, có hợp đồng lao động đàng hoàng, sau này còn cho cậu chứng nhận thực tập. Thế nào?”

Nguyên Cốc bị miếng bánh rơi từ trên trời xuống đập trúng đầu, choáng váng nhìn hắn.

Nghiêm Húc thấy Nguyên Cốc đơ mặt, hồn phách bay đi mất tiêu.

Hắn tiến lên bắt lấy xương hàm của Nguyên Cốc: “Cho tôi xem cậu còn… răng thỏ nữa không.”

Nguyên Cốc bị hắn kéo miệng ra nghiên cứu, tận khi nước bọt nhiễu xuống ướt nhẹp môi mới phục hồi lại tinh thần.

Cậu nghiêng đầu né đi, lấy tay lau miệng nói: “Được.”

Cậu tiếp lời: “Tôi đi.”

“Không phải cậu muốn đi thì đi đâu, nhiều người tranh sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc vào được công ty của chúng tôi.”

Nguyên Cốc không nghĩ rằng còn có điều kiện, ngu ngơ hỏi: “Hả…?”

“Cho tôi xem răng nanh với lưỡi của cậu đi.” Nghiêm Húc ra giá “Còn muốn xem cái đuôi nữa.”

Nguyên Cốc nhìn con báo kia hưng phấn tột cùng, rùng mình một cái.
— QUẢNG CÁO —