Nghiêm Húc đưa cô bé về đến cửa nhà, dặn dò cô rằng buổi tối không thể đi ra ngoài một mình như thế, sau đó trở về.
Hắn mở cửa, thấy Nguyên Cốc đổ cái thùng ra, cả căn phòng đều là hơi thở của động vật ăn thịt làm con gà sợ hãi chỉ dám chui dưới người Nguyên Cốc, cả con gà dán sát vào cậu như muốn hòa làm một.
Nguyên Cốc thật cẩn thận đi lại, bởi vì gà con chui giữa cậu, cậu đến đâu cục bông vàng liền đi theo đó.
Lỗ tai cậu bị gà con làm đau, sợ biến thành người sẽ dọa gà con, đành phải ngồi xổm bất động.
Nghiêm Húc tiến lên, từ trên cao ôm Nguyên Cốc lên, gà con dưới chân cố gắng níu kéo con động vật ăn thịt muốn ăn Nguyên Cốc, lo lắng mổ gót chân hắn kêu ‘chíp chíp’.
“Biến trở về đi.” Nghiêm Húc nói.
Nguyên Cốc nghe lời biến thành hình người.
Cậu còn bị Nghiêm Húc nắm trên không trung, hắn cầm cậu như đứa con nít, làm cậu có chút khó chịu.
Cậu tính nói với Nghiêm Húc thả cậu xuống, nhưng ngại dưới chân hắn còn con gà con đang chạy tới chạy lui, sợ rơi trúng nó.
Nghiêm Húc không kiên nhẫn nhìn con gà chạy loạn, con ngươi co rụt lại thành một đường chỉ bạc, gà con cảm nhận được uy hiếp của dã thú lập tức câm miệng, chạy tới một góc sáng sủa mà núp.
Nghiêm Húc thả cậu xuống, hắn vừa buông tay, Nguyên Cốc liền mềm nhũn ngồi ngơ trên đất.
“Cậu làm sao vậy?”
Nghiêm Húc kinh ngạc nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, ngón tay chạm vào cái trán tinh tế đầy mồ hôi lạnh.
Nghiêm Húc hiểu rõ nói: “À, tôi quên mất, trong nhà còn có một sự hiện diện khác.”
Nguyên Cốc mím môi, hạ mắt nhìn đất.
Tuy trên mặt Nguyên Cốc luôn không có biểu cảm gì, nhưng ở chung với cậu lâu, Nghiêm Húc cũng hiểu một số động tác nhỏ của cậu có ý nghĩa gì.
Híp mắt biểu thị sung sướng, hé miệng tỏ vẻ giận dỗi, sờ mông hoặc sờ đuôi có lẽ là vô thức ngẩn người.
Nghiêm Húc không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng thay vì tốn thời gian đi giảng giải xem tâm sự chậm chạp của cậu còn không bằng tìm chuyện dời đi lực chú ý của cậu, như vậy cậu sẽ quên đi khoảnh khắc không thoải mái kia.
Vì thế Nghiêm Húc nói: “Tôi mua thức ăn khuya, lại đây ăn.”
Nguyên Cốc chậm rãi ngồi dậy, hai chân vô lực nhũn ra, nhưng cậu không muốn bị Nghiêm Húc chế nhạo là yếu ớt nên cố chống đỡ đi đến trước bàn ăn.
Nghiêm Húc nhìn sau mông Nguyên Cốc nhoáng cái có thêm cái đuôi, nhịn không được đưa tay ra bắt lấy.
Nguyên Cốc vừa rồi đã bị dọa sợ không ít, lại bị Nghiêm Húc sờ như vậy, toàn thân lông tóc gì đều dựng ngược lên, lúc quay người lại không khỏi theo phản xạ cắn một ngụm ở cổ Nghiêm Húc.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã làm cái gì, răng nanh đang gặm yết hầu của Nghiêm Húc run rẩy không ngừng.
Thì ra thỏ con nóng lên cũng biết cắn người.
“Chiêu mới hả?” Nghiêm Húc nhéo thật mạnh cái đuôi của cậu.
“Tôi—” Nguyên Cốc á khẩu, khẩn trương cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn về phía hai hàng dấu răng gớm máu trên cổ Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc không để ý lắm, lau nước bọt Nguyên Cốc dính trên cổ.
Mấy cái răng thỏ của Nguyên Cốc so với răng nanh nhọn hoắt của dã thú, sức lực này còn không tính là đùa giỡn của dã thú bình thường.
Hắn thậm chí còn chút vui mừng, dù sao thì trước giờ thỏ con lúc nào cũng rụt rè sợ sệt, ít khi nào làm ra hành động ‘thân mật’ như vậy lắm.
Có lẽ cũng chỉ một mình Nghiêm Húc nghĩ đây là hành động ‘thân mật’.
Nghiêm Húc lại sờ sờ lớp da mềm mại sau cổ hai cái, kéo cậu ngồi lên ghế, tự mình vào bếp bỏ mấy món ăn khuya mới mua ra dĩa.
Nguyên Cốc bị dọa không dám nhúc nhích, quy củ đặt hai tay trên đầu rồi, ngồi một hồi mới nhớ tới bản thân còn trần như nhộng.
Cậu đi lên lầu tìm quần áo mặc, trở lại phòng khách đem gà con bỏ vào lồng sắt mà Nghiêm Húc mua mấy hôm trước.
Hai người ăn khuya xong cũng rạng sáng, Nghiêm Húc chỉ huy Nguyên Cốc đi rửa chén, còn mình thì biến thành báo nằm ườn trên sàn, dùng đuôi chọc con gà trong lồng.
Hắn đung đưa cái đuôi qua trái qua phải, gà con bên trong thì cứ ‘chíp chíp’ loạn thành một cục.
Nghiêm Húc quơ cái đuôi qua phải thì gà con sẽ chạy sang trái, sau đó hắn lại độc ác mà vươn móng vuốt sang bên trái, gà con liền ở trong lồng sắt kêu um sùm.
Nghiêm Húc đơn phương chơi với gà con, cũng không quên để ý Nguyên Cốc đang ở trong phòng bếp.
Nguyên Cốc vừa ở trong đấy đi ra, Nghiêm Húc liền phóng qua, cổ họng phát ra tiếng gầm nặng nề của dã thú, mồm há to hướng về yết hầu của Nguyên Cốc.
Nguyên Cốc bị dọa sợ, rụt cổ lại, chớp mắt biến thành con thỏ xám, quần áo tuột xuống, thỏ xám trong đống quần áo sợ hãi củng tới củng lui.
Nghiêm Húc dùng đệm thịt moi Nguyên Cốc từ trong đống quần áo ra, cắn da mềm sau cổ, lôi lên lầu.
Nguyên Cốc ở trong miệng Nghiêm Húc lắc lư một hồi, thẳng đến khi nghe tiếng gầm vui sướng từ trong cổ họng hắn mới biết thì ra hắn trả thù việc khi nãy cậu dám cắn hắn, tức giận đến mức run càng dữ.
Mình cắn hắn ngay cả một miếng da cũng không rụng, còn Nghiêm Húc mà cắn thiệt thì cái mạng nhỏ này phải về chầu trời rồi!
Ngây thơ!
Kẻ thống trị ngây thơ nhảy lên giường mình, đặt Nguyên Cốc ở chi trước rồi nằm xuống.
Hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ, đột nhiên phát hiện mùi hương không thuộc về mình và Nguyên Cốc.
Thì ra là mùi của gà con dính lên Nguyên Cốc do khi nãy bấu víu vào cậu.
Nghiêm Húc chống giường ngồi dậy, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm láp đám lông tơ của Nguyên Cốc, làm cho cả người cậu bao trùm toàn bộ hơi thở của hắn mới hài lòng.
Nguyên Cốc không hiểu gì run run lỗ tai, mỗi lần Nghiêm Húc liếm, răng nanh như có như không đụng vào người, tim cậu không khỏi lại nhảy lên.
Cậu căng thẳng muốn chết, tùy thời đều có thể nhảy dựng lên, cuối cùng bị Nghiêm Húc cắn trên mông một cái mới thành thật cuộn lại nằm xuống.
Nghiêm Húc cúi đầu ngửi đám lông của Nguyên Cốc đã bị mình liếm ướt sũng, cảm thấy trên thân Nguyên Cốc không còn hương vị của bất kì con thú nào mới yên tâm nằm xuống giường.
Hắn dùng chóp mũi huých cậu một cái, phát hiện cậu đã ngủ từ khi nào.
Nghiêm Húc ngạc nhiên.
Không tin được cái tên lúc trước chỉ vì mặc áo ngủ của mình mà bị dọa tới ngủ không dô hiện tại bị mình liếm lông vẫn có thể ngủ ngon lành.
Trong bóng tối, con báo nào đó nheo mắt lại sung sướng cọ cọ con thỏ nhỏ trong ngực.
Hắn vươn chân kéo thỏ con đặt bên tai, một thỏ một báo dựa vào nhau ngủ thật say.