Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 36: Người hùng trong cuộc đời cô



Khi chiếc xe càng đến gần, Khả Ái cảm thấy như một làn sóng ấm áp đang tràn đầy trong lòng. Đây có thể là cơ hội duy nhất để cô chạy thoát, và cô không thể bỏ lỡ nó.

Tim Khả Ái đập mạnh khi chiếc xe dừng lại trước mặt. Cô không còn thời gian để suy nghĩ hay cân nhắc, bởi bọn du côn vẫn đang tiến lại gần. Với một quyết định dứt khoát, cô leo lên xe mà không do dự.

Lúc này, mọi thứ như chậm lại. Trái tim đập thình thịch, và cô cảm nhận được sự giải thoát đang gần kề. Cô quay lại nhìn bọn du côn, và thấy chúng ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh tượng này. Không hiểu sao, nhưng Khả Ái cảm thấy như mình đã chiến thắng một trận chiến lớn lao.

Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh, như thể muốn đưa cô ra khỏi cơn bão tố của cuộc đời. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, những hình ảnh quen thuộc giờ đây trở nên xa lạ. Khả Ái háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như mình vừa thoát khỏi địa ngục trần gian.

Khi nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy bọn du côn không còn đuổi theo mình nữa. Cảm giác đó thật tự do, như thể cô đã cởi bỏ được gánh nặng trên vai. Không còn sợ hãi, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Khi chiếc xe đã chạy một quãng đường an toàn, Khả Ái có cảm giác như mình vừa được tái sinh. Trời đã khuya, không khí trong lành và mát mẻ khiến cô cảm thấy như đang lạc vào một thế giới mới.

Chưa bao giờ cô cảm thấy nhẹ nhàng đến vậy. Những giọt mồ hôi đã khô, và sự căng thẳng trong người cũng dần tan biến. Cô đã thoát khỏi vòng tay của cái ác, và giờ đây, cô chỉ cần một chút thời gian để thở.

Mặc dù không biết mình sẽ gặp ai trong chiếc xe đó, nhưng Khả Ái cảm thấy an tâm. Có thể người tài xế sẽ giúp cô trở lại cuộc sống bình thường, đánh tan đi những ký ức đau thương vừa trải qua.

Khi chiếc xe đã đi được một lúc, Khả Ái mới kịp nhìn kỹ người lái. Đó là một chàng trai trẻ, ánh mắt anh ấm áp và đầy thiện cảm. Cô không thể tin vào mắt mình khi nhận ra rằng đây chính là Trình Khải, bạn học cùng lớp.

Thật bất ngờ! Cô đã từng cùng Trình Khải chia sẻ nhiều khoảnh khắc vui vẻ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ là người cứu mình trong tình huống này. Cô cảm thấy như định mệnh đã sắp đặt mọi thứ, và đây chính là một trong những khoảnh khắc lợi thế của cuộc đời cô.

"Cậu không sao chứ?" Trình Khải hỏi, vẻ mặt lo lắng. "Trời đã khuya, một mình về nhà giờ này không ổn tí nào. Mình sẽ đưa cậu về."

Khả Ái cảm thấy ấm lòng với lời nói của anh. Dường như trong khoảnh khắc đó, cô không chỉ tìm thấy sự an toàn, mà còn tìm thấy một người bạn đáng tin cậy. Họ đã vượt qua thử thách cùng nhau, và đó chính là một sợi dây kết nối kỳ diệu.



Khi ngồi trên xe và hướng về nhà, cả hai bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Những câu chuyện nhỏ bé đã giúp họ gần gũi hơn và Khả Ái cảm thấy như Trình Khải không chỉ là một người bạn học bình thường.

"Cậu biết không, mình luôn thấy cậu là người rất mạnh mẽ." Trình Khải nói, ánh mắt chăm chú vào con đường phía trước. "Nhưng hôm nay mình thấy cậu còn mạnh mẽ hơn cả những gì mình tưởng tượng"

Khả Ái cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời này. Những câu chuyện vui vẻ đã giúp cô quên đi những gì xảy ra trước đó. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nhìn Trình Khải, như thể một luồng điện chạy qua người.

Cả hai đã chia sẻ rất nhiều điều trong suốt quãng đường về. Từ những câu chuyện học tập cho đến những ước mơ trong tương lai. Khả Ái cảm thấy như mình đã tìm được một người bạn tri kỷ, người luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sé.

"Tụi mình có thể cùng nhau làm nhiều điều thú vị hơn trong tương lai." Trình Khải nói với một nụ cười rộng mở. "Mình muốn cậu luôn an toàn và hạnh phúc."

Khả Ái cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Trình Khải. Cô chợt ngẫm nghĩ về những điều tốt đẹp phía trước. Có thể, sau những khoảnh khắc tối tăm, sẽ là những khoảnh khắc tươi sáng hơn.

Cuối cùng, chiếc xe đã dừng lại trước cửa nhà của Khả Ái. Cô cảm thấy một niềm hạnh phúc mãnh liệt khi biết rằng mình đã thoát khỏi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy không gian tĩnh lặng và ấm cúng xung quanh.

Khi bước xuống xe, cô cảm thấy như một trang sách mới vừa mở ra. Trái tim cô không còn nặng trĩu, mà giờ đây đã tràn đầy hy vọng. Cô quay sang cảm ơn Trình Khải, người đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn nhất.

"Mình không biết phải cảm ơn cậu như thế nào." Khả Ái nói, giọng đầy xúc động.

"Nếu không có cậu, có lẽ hôm nay mình đã không được đứng ở đây."

Khả Ái nhận ra rằng cuộc sống luôn chứa đựng những khoảnh khắc đáng nhớ. Đôi khi, chính trong những lúc khó khăn nhất, ta lại tìm ra được những mối liên kết quý giá với người khác. Trình Khải không chỉ là một người bạn học, mà còn là một người hùng trong cuộc đời cô.
— QUẢNG CÁO —