Lúc Lãnh Tử Sâm đang tắm, điện thoại của anh rung lên liên hồi. Mộ Thi Hàm nhìn thông báo hiện ra trên màn hình điện thoại, biết là có người gửi tin nhắn trên messenger cho anh, cô chỉ liếc qua một cái rồi cầm điện thoại của mình bắt đầu xem tin tức.
Lúc Lãnh Tử Sâm bước ra khỏi phòng tắm, Mộ Thi Hàm nói điện thoại anh có rất nhiều tin nhắn gửi tới, hình như có người tìm anh. Lãnh Tử Sâm gật đầu, cầm điện thoại nhấn vào xem, phát hiện là nhóm bạn bên phía thủ đô, không biết mấy tên này nghe được tin anh đã trở lại ở đâu nữa, mới đó mà cả đám đã ồn ào gọi anh ra ngoài uống rượu với bọn họ.
Lãnh Tử Sâm ném điện thoại sang một bên, không để ý tới nữa, mãi cho tới khi Mộ Thi Hàm ra khỏi phòng tắm, tin nhắn vẫn liên tục được gửi tới.
Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm lười biếng nằm trên giường, còn điện thoại của anh vẫn luôn thông báo có tin nhắn mới, cô nhìn về phía anh, khó hiểu hỏi: “Có phải đang có người tìm anh không?”
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đám bạn không ra gì trước đây anh chơi cùng khi ở thủ đô thôi, không cần để ý tới họ đâu em.”
“Thật ra anh có thể đi mà, hiếm khi mới quay lại đây một lần, đi gặp mọi người cũng được đó.”
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: “Đêm nay anh không muốn đi, anh muốn ở với em.”
Mộ Thi Hàm cảm thấy ấm áp trong lòng, thấp giọng nói: “Em không sao đâu, dù sao cũng là ở trong nhà của mình.”
“Anh không đi đâu, em chỉ ở lại đây có mỗi ba ngày, ba ngày này anh đều sẽ ở với em, muốn gặp bạn bè thì chờ em về rồi gặp cũng không muộn.”
Mộ Thi Hàm không ngờ Lãnh Tử Sâm lại ân cần tới mức độ này, cô không nhịn được ngã vào vòng tay của anh: “Tử Sâm, anh tốt với em quá đi.”
Lãnh Tử Sâm thích dáng vẻ giống như chim nhỏ này của cô, anh cúi đầu hôn cô: “Em là vợ của anh, anh đương nhiên phải tốt với em, em không nghe ba anh nói hả? Những người khác chẳng ai muốn kết hôn với anh cả, chỉ có em là đồng ý, cho nên anh phải đối xử tốt với em.”
“Ba anh nói bậy mà anh cũng tin?”
“Anh cảm thấy ba anh nói đúng lắm luôn ấy, vợ à, cảm ơn em đã đồng ý cưới anh.”
Một tiếng vợ, anh gọi đến nỗi khiến lỗ tai Mộ Thi Hàm nóng lên, vành tai cũng chuyển thành màu hồng nhạt, Lãnh Tử Sâm không nhịn được cúi đầu hôn lên màu hồng phấn kia.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến người cô khẽ run lên, cô che miệng anh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng làm xằng bậy.”
Lãnh Tử Sâm nhìn vành tai hồng phấn của cô, bật cười: “Anh không xằng bậy, chỉ là không kìm lòng nổi.”
“Là chính anh nói muốn chịu đựng đấy.”
“Được, anh chịu đựng.”
“Ngủ đi.”
“Ừm.”
Đêm nay, cả hai vợ chồng ôm nhau say giấc. Tuy thay đổi chỗ ngủ, nhưng có lẽ vì có anh ở bên cạnh nên hiếm khi Mộ Thi Hàm không bị lạ giường, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, có một giấc ngủ không mộng mị.
Phía bên này, hai vợ chồng Lãnh Tử Sâm ngủ ngon lành, còn bên kia lại có người mặt ủ mày chau, người đó là bác cả Chu Quế Mỹ.
Lúc này, Chu Quế Mỹ đang thì thầm với con gái Lãnh Thái Thanh ở trong phòng.
“Thái Thanh, anh cả của con hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, sống chết chưa rõ, chỉ sợ ý của ông con là muốn chú tư của con tiếp quản vị trí của anh cả con. Sau này, cuộc sống của nhà chúng ta e rằng sẽ không còn tốt như bây giờ.” Vẻ mặt của Chu Quế Mỹ u sầu, lông mày nhíu chặt lại.
“Mẹ à, hiện tại không phải là lúc để lo lắng chuyện này, điều chúng ta phải làm là tìm bác sĩ tốt nhất cho anh cả, để anh cả mau chóng khỏi bệnh, chỉ cần anh cả khỏe mạnh trở lại thì vị trí người đứng đầu dòng họ Lãnh vẫn sẽ là anh cả thôi.”
Lãnh Thái Thanh là con gái của Chu Quế Mỹ, cô ấy nhỏ hơn anh cả Lãnh Thế Hào hai tuổi, cô ấy đã kết hôn rất nhiều năm rồi, có một cặp song sinh là con gái, gia cảnh nhà chồng cũng giàu có, hơn nữa cô ấy còn có thân phận là cô cả nhà họ Lãnh nên khi ở nhà chồng giống như cá gặp nước, có thể nói rằng cuộc sống của cô ấy thật sự rất thoải mái.
Ai có thể ngờ rằng, anh cả cô ấy đang khỏe mạnh lại đột nhiên gặp chuyện như vậy, vì thế cô ấy cũng lo lắng không thôi, cộng thêm ba đã qua đời mấy năm trước, cô lo một mình mẹ sẽ không chịu được nên dạo gần đây mới trở về nhà ở vài ngày.
“Con nói đúng, chúng ta nhất định phải làm cho anh con khỏe lên.” Chu Quế Mỹ thở dài: “Thái Thanh, không biết có phải là do mẹ suy nghĩ nhiều hay không, mẹ nghĩ tai nạn của anh cả con không phải là do ngoài ý muốn.”
“Mẹ, ý của mẹ là anh cả bị người khác hãm hại sao? Rốt cuộc là ai?” Lãnh Thái Thanh sửng sốt.
Chu Quế Mỹ lắc đầu: “Mẹ cũng không biết, chú hai và chú ba của con cùng mấy người em họ khác đều không có tham vọng gì, chí hướng của họ không phải là kinh doanh, nên có lẽ không phải là bọn họ, còn về chú tư của con... Mẹ hy vọng không phải là chú ấy, nhưng mẹ lại không nhịn được mà nghi ngờ chú ấy, dù sao nếu anh cả con ngã xuống, người được lợi chính là chú ấy.”
Lãnh Thái Thanh nhíu mày: “Nhưng mà mẹ à, chú tư cũng đã hơn năm mươi tuổi, Lãnh Tử Sâm lại là kẻ bất tài không vực dậy nổi, cho dù anh ta có tranh giành ngôi vị của gia tộc thì cũng chẳng có ai nối nghiệp, ông ấy cần gì phải làm như vậy?”
“Nếu không phải chú tư của con vậy thì chính là những người của nhà khác. Người của nhà họ Lãnh đang dần xuống dốc, trong thế hệ của cha con, ngoại trừ cha còn thì chỉ có chú tư của con, nhưng tới thế hệ của anh con, chỉ còn lại một mình anh con là người có thể chống đỡ nổi gia tộc này. Chỉ sợ rằng những người khác nhìn thấy nhà họ Lãnh không có người nối nghiệp nên mới xuống tay với anh con.”
“Nếu là như thế, vậy chẳng phải chú tư là người nguy hiểm sao? Rốt cuộc là ai thế? Sao lại độc ác như vậy? Phải ra tay với nhà họ Lãnh chúng ta?”
Tuy nhà họ Lãnh là dòng dõi quý tộc nhưng không chỉ có mình nhà họ Lãnh bọn họ mà vẫn còn các nhà khác, hơn nữa các gia tộc lớn khác đa số đều là quan hệ cạnh tranh. Nếu nhà họ Lãnh sụp đổ, những người đó đều được lợi, nên khi bọn họ thật sự liên thủ lại đối phó với nhà họ Lãnh thì nhà họ Lãnh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Không thể nói rõ được, những nhà kia đều có khả năng.” Chu Quế Mỹ nghĩ đến con trai ngoan của mình hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện lập tức căm hận, nhưng bà ấy không có chứng cứ, cũng không thể làm gì được.
Lãnh Thái Thanh thấy mẹ lo lắng, cô ấy trấn an nói: “Mẹ, anh cả bây giờ vẫn còn sống đã là cái may trong cái rủi rồi. Hơn nữa ông bà vẫn còn sống, nhà họ Lãnh không thể sụp đổ ngay trong một sớm một chiều được. Huống chi còn có chú tư nữa, cho dù vô dụng thì vẫn có chú hai và chú ba, tóm lại, lúc này chúng ta không cần phải nhọc lòng lo chuyện đó, mà là lo cho thân thể của anh cả. Con đã sai người đi tìm bác sĩ Cố, bác sĩ Cố có y thuật rất cao siêu, nếu ông ấy ra trận thì nhất định có thể chữa khỏi cho anh cả.”
Chu Quế Mỹ nghe con gái nói xong, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại một chút: “Thái Thanh, may mà còn có con, nếu không mẹ thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
“Mẹ yên tâm đi, mẹ không chỉ có một mình đâu, con vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, không chỉ là con mà còn có chị dâu và Tú Nhi.”
“Con nói đúng, là do mẹ bi quan. Được rồi, cả ngày hôm nay con đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghĩ tới cháu gái đáng yêu của mình, vẻ mặt của Chu Quế Mỹ trở nên dịu dàng lạ thường.
Cho đến ngày hôm nay, đối với bà ấy thì ai là gia chủ không còn quan trọng nữa, điều quan trọng chính là con trai của bà ấy được bình an.
“Mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Lãnh Thái Thanh thấy mẹ cuối cùng cũng được trấn an, cô ấy thầm thở phào nhẹ nhõm.