Chiếc xe đánh đuôi một cái cực đẹp, tránh được hai chiếc xe đang cản đường, lái thẳng về phía trước, Jack và Jordan bám chặt vào xe nên mới tránh được va chạm, mặt hai người đều bị gió tạt cho biến dạng.
Mộ Thi Hàm tập trung nín thở, cô nhấn đạp chân ga, mục đích muốn quăng hai người kia xuống, xe lướt nhanh như gió, Jack không bám trụ được nữa, trước khi anh ta ngã xuống đã cố hết sức nâng Jordan lên, dùng sức đập vỡ tấm kính chắn gió trước xe.
Bị lực lớn đập vào nên kính chắn gió vỡ vụn, Mộ Thi Hàm chỉ cảm thấy hoa mắt, vô số mảnh thuỷ tinh nhỏ bắn lên người cô, mà Jordan cũng bị đạp vào trong xe.
Jordan ngã đau, đầu óc choáng váng nên nhất thời chưa tỉnh táo lại được.
Mộ Thi Hàm không để ý được nhiều như vậy, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cởi dây an toàn đồng thời lùi ghế về sau, cô nắm vô lăng, vươn chân đạp ga, trước khi xe tông thẳng vào vành đai xanh, cô mở cửa xe, liều mạng nhảy ra ngoài.
Jordan vừa mới tỉnh táo lại đã thấy xe sắp tông vào vành đai xanh, đồng tử anh ta hơi co lại, hít một hơi thật sâu, anh ta lao ra ngoài từ đằng trước, sau đó một tiếng “ầm” vang lên, chiếc xe mạnh mẽ tông vào vành đai xanh, tan nát.
Lúc này, các xe trên đường đều buộc phải dừng lại, mọi người vây lại xem, Jordan nhìn Mộ Thi Hàm xỉu trên mặt đất một cái, trên đầu cô dần tạo thành một vũng máu, anh ta đoán chắc người này không sống được bèn nhếch mép cười lạnh, sau đó anh ta nhanh chóng lẫn vào trong đám đông.
Lúc Phùng Tấn Đạt gọi điện cho Lãnh Tử Sâm, anh còn đang uống rượu cùng mấy người bạn, sau khi nghe điện thoại của Phùng Tấn Đạt, anh lập tức đánh rơi điện thoại.
Lúc ấy anh như trở nên ngốc nghếch vậy, ngơ ngác ngồi xuống, sau khi lấy lại tinh thần, anh không thèm đếm xỉa tới những người ở trong phòng bao đang hỏi han mà lập tức rời đi.
Anh vội vã đến thành phố A mà không hề ngơi nghỉ, thậm chí còn dùng đến cả chuyên cơ, lúc anh và Diêu Mộng Phạn đến được bệnh viện đã là một giờ sau.
Sau khi biết được Mộ Thi Hàm gặp chuyện, Diêu Mộng Phạn khóc đến đỏ mắt, sau khi đến được bệnh viện Thiên Thần, bà và Lãnh Tử Sâm túc trực ngoài phòng phẫu thuật, lòng như lửa đốt.
Lãnh Tử Sâm ngẩn ngơ ngồi xuống, trong đầu toàn là gương mặt tinh xảo lạnh lùng kia của Mộ Thi Hàm: “Đeo nhẫn của em rồi thì là người của em.”
Rõ ràng lúc ấy tai cô đã đỏ cả lên nhưng vẫn vờ bình tĩnh, khi đó anh cảm thấy cô đáng yêu vô cùng.
Anh nhớ rõ khi ở biệt thự Thiên Tuyền, cô đá toàn bộ người đẹp mặc bikini vào trong bể, lạnh mặt nói: “Trượt chân.”
Anh còn nhớ lúc cô đua xe với Bạch Thiết Phi khiến tim anh như ngừng đập, cô bước xuống xe nhẹ nhàng nói với anh rằng anh có thể đi lấy lại tiền cược của mình.
Anh còn nhớ ngày đi đăng ký kết hôn, cô và anh nằm trên giường, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, giọng nói thoáng ảo não: “Anh muốn em chủ động phải không?”
Ngay lúc ấy, anh đã suýt không nhin được nữa.
…
Những kỷ niệm khi còn chung sống với cô tích lại từng chút một, từng cảnh tượng cứ ùa về như những thước phim, rõ ràng là thời gian chung sống với cô không dài nhưng mỗi một hành động của cô lại khiến anh rung động, thậm chí anh còn nhớ từng câu từng chữ cô từng nói.
Anh nghĩ rằng anh chỉ thích cô mà thôi, nhưng không ngờ rằng trong lúc bất tri bất giác bản thân đã quan tâm cô vượt ngoài tưởng tượng của anh, anh nghĩ, nếu cô cứ ra đi như vậy, có lẽ cả đời này anh cũng chẳng thể an yên.
Anh trơ mắt nhìn y tá mang từng túi máu vào, thế nhưng bác sĩ trong phòng phẫu thuật vẫn chưa bước ra.
Anh ngẩn ngơ nhìn những con chữ sáng lên trước cửa phòng phẫu thuật, trái tim như bị vô số cây kim đâm vào, thậm chí đau đớn chi chít khiến gương mặt tuấn tú của anh trắng bệnh đến trong suốt, đôi môi căng mọng thường ngày giờ mất hết huyết sắc, giá như anh là người bị tai nạn thì có lẽ anh sẽ không đau khổ đến nhường này.
“Tử Sâm.” Không biết Giang Cửu Lương biết tin từ đâu đột nhiên chạy qua đây, anh ta thấy Lãnh Tử Sâm ngồi ngơ ngẩn đằng đó, sắc mặt trắng như tờ giấy làm anh ta sợ ngây người, muốn an ủi mấy lời cũng không thể thốt nên câu.
Anh ta và Lãnh Tử Sâm lớn lên từ nhỏ bên nhau nhưng chưa từng thấy dáng vẻ này của Lãnh Tử Sâm.
Còn Lãnh Tử Sâm như không nhìn thấy anh ta, nghe thấy giọng anh ta cũng không phản ứng gì. Nhìn anh ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt chăm chú nhìn ba chữ “phòng phẫu thuật” như vậy, nhưng thực ra anh ta biết Lãnh Tử Sâm không nhìn gì cũng chẳng nghe thấy gì, mọi sự vật xung quanh như chẳng liên quan đến anh.
Lúc Diêu Mộng Phạn nhìn thấy Giang Cửu Lương thì ngẩng đầu lên, muốn nói một hai câu với anh ta, nhưng vừa ngẩng đầu lại trông thấy gương mặt trắng bệch của con mình, bà cứ nhìn vậy, nhất thời quên cả nói. Được cop𝐲 𝐭ại ~ 𝐭𝒓ùm𝐭𝒓 u𝐲ệ𝗻.𝗩𝗻 ~
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, mấy vị bác sĩ lê thân thể mệt mỏi ra ngoài, Lãnh Tử Sâm ngơ ngác nhìn bác sĩ, không có dũng khí lên tiếng hỏi, đến cả Diêu Mộng Phạn khi nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ cũng lệ nóng trực trào, không thốt được một câu.
Hai mẹ con cứ lẳng lặng ngồi như đang chờ lời thông báo từ bác sĩ.
Cuối cùng vẫn là Giang Cửu Lương lên tiếng: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?”
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng mà…” Bác sĩ hơi ngừng lại, dường như đang sắp xếp câu từ.
“Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, ông nói cho rõ ràng đi.”
“Chẳng qua, bệnh nhân bị tổn thương não bộ, hiện tại cũng không xác định được có tổn thương đến thần kinh hay không, liệu có tỉnh lại được không còn phải xem vận may của cô ấy.” Bác sĩ liếc nhìn Lãnh Tử Sâm một cái rồi cẩn thận nói.
Phải biết rằng người nằm trong kia chính là người của cậu ấm bệnh viện mình, nếu không cứu được, e rằng sau này bọn họ cũng chẳng thể hành nghề ở đây nữa.
“Tử Sâm à, cậu nghe thấy không? Vợ cậu đã vượt qua cơn nguy kịch rồi, cậu có nghe thấy không?” Giang Cửu Lương vỗ vai Lãnh Tử Sâm, nhưng Lãnh Tử Sâm như vẫn chưa nghe thấy, cả người vẫn ngây ra.
Liệu có thể tỉnh lại hay không còn phải xem vận may của cô ấy, bên tai Lãnh Tử Sâm vẫn văng vẳng những lời này, còn phải trông đợi vào may mắn của cô ấy ư? Vậy cô bé của anh có tình nguyện tỉnh lại không?
“Chúng tôi có thể vào thăm con bé không?” Diêu Mộng Phạn liếc nhìn con trai một cái, thấy Lãnh Tử Sâm không thốt nên lời bà mới quay qua hỏi bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu: “Hiện giờ bệnh nhân đang ở phòng ICU, hiện tại mọi người chỉ có thể đứng ngoài nhìn, tạm thời chưa thể đi vào.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Diêu Mộng Phạn chuyển sang nhỏ giọng nói với Lãnh Tử Sâm: “Tử Sâm à, bác sĩ nói Thi Hàm đã qua cơn nguy kịch, chúng ta đến ngoài phòng ICU thăm con bé đi.”
Lãnh Tử Sâm như không nghe thấy lời Diêu Mộng Phạn, anh chuyển bánh xe lăn, lập tức rời đi.
“Tử Sâm, con đi đâu vậy?”
Lãnh Tử Vân vẫn như không nghe thấy gì, không hề quay đầu lại, Trần Húc vội đuổi theo, Diêu Mộng Phạn trông thấy dáng vẻ này của Lãnh Tử Sâm thì lo lắng không thôi, bà muốn đuổi theo anh nhưng lại bị Giang Cửu Lương ngăn lại: “Dì à, chắc là Tử Sâm muốn đi báo thù cho chị dâu rồi, dì đừng lo nhé, cháu sẽ trông chừng cậu ấy thật kỹ.”