Mọi người thấy Tổng giám đốc Mộ hạ bệ mặt mũi của cổ đông ở trước mặt mọi người nên đều ngơ ngác. Mặc dù trước kia Mộ Thi Hàm lạnh lùng và vô tình, sát phạt quyết đoán, nhưng đây là lần đầu tiên cô ra tay với một cổ đông lớn, nhờ vậy mà mọi người lại có nhận thức mới đối với vị tổng giám đốc trẻ tuổi này rồi.
Lúc này, Chung Tín cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, anh ấy không ngờ cô lại tin tưởng anh ấy đến vậy, cô chẳng thèm hỏi có chuyện gì mà đã đuổi Thường Đổng Minh thẳng cổ. Nếu nói ban đầu anh ấy tới Mộ Thị là vì đền ơn, như vậy hôm nay anh ấy thật lòng muốn theo Mộ Thi Hàm, một người chủ như vậy rất đáng giá để anh ấy bán mạng cho cô.
Mộ Thi hàm lại quét mắt sang đám người ở trước mặt: "Mọi người bo bo giữ mình là chuyện tốt, nhưng đôi khi phải có nguyên tắc của riêng mình sẽ hay hơn."
Những người biết rõ Thường Đổng Minh không phải người tốt nhưng không hề muốn đứng ra nói một câu giúp đồng nghiệp của mình đều cúi đầu vì xấu hổ.
"Được rồi, mở cuộc họp đi." Mộ Thi Hàm kết thúc tại đây, không muốn dây dưa với chuyện này nữa.
"Vâng."
…
Chỉ mới trôi qua một phút mà chuyện Thường Đổng Minh bị Mộ Thi Hàm gọi vệ sĩ đến và ném ra khỏi phòng họp đã được đồn khắp Mộ Thị, rất nhiều người đều vỗ tay khen hay, bởi vì Thường Đổng Minh rất đáng ghét, nhất là con gái của ông ta. Thỉnh thoảng cô ta lại xuất hiện ở công ty, gần đây do cô ta vừa mắt với Chung Tín nên thường tới công ty để quấy rối, người ở quầy lễ tân không dám đắc tội với Thường Đổng Minh nên đều nghẹn ở trong lòng.
Thường ngày Thường Đổng Minh lộng hành ở công ty nên mọi người quên mất Mộ Thi Hàm mới là người nói một thì không có hai ở công ty, bất kể vị cổ đông đó lớn tuổi thế nào thì đều phải cúi đầu trước mặt cô.
Lúc tan họp, Chung Tín không vội rời phòng họp, anh ấy ngồi trong phòng họp khá lâu, đợi tất cả mọi người đều đi hết thì anh ấy mới gõ cửa phòng làm việc của Mộ Thi Hàm.
"Tổng giám đốc Mộ, thật sự cảm ơn cô vì việc vừa rồi." Chung Tín đi đến trước mặt Mộ Thi Hàm rồi cúi gập người trước mặt cô.
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Anh đừng khách sáo, tôi tin nhân cách của anh, bảo vệ nhân viên của mình là việc tôi phải làm."
"Tổng giám đốc Mộ, sau này tôi nhất định sẽ đầu rơi máu chảy vì Mộ Thị, dù chết ngàn lần cũng không chối từ." Chung Tín nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Được rồi, đầu rơi máu chảy gì chứ, anh cho rằng mình đi đánh giặc à, anh làm tốt việc ở công ty đã là báo đáp lớn nhất đối với tôi. Chung Tín, công ty rất cần anh, anh hiểu không? Ở Mộ Thị, tôi sẽ cho anh sự tin tưởng tuyệt đối, anh cứ việc yên tâm và can đảm làm việc."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Mộ đã tin tưởng tôi."
"Được rồi, đi về làm việc đi." Mộ Thi Hàm khoát tay ý bảo anh ấy ra ngoài.
"Tổng giám đốc Mộ, cô không hỏi thử xem rốt cuộc chuyện của tôi là thế nào hay sao?" Chung Tín nhìn Mộ Thi Hàm, không nhịn được hỏi một câu.
"Đó là chuyện riêng của anh, anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Tất nhiên nếu anh cần một người để dốc bầu tâm sự thì tôi nghĩ tôi có thể."
"Tổng giám đốc Mộ, tôi và bạn gái của tôi rất yêu nhau, nhưng trong khoảng thời gian này, Thường Ái Vân thường đến công ty quấn lấy tôi, tạo nên đủ loại hiểu lầm khiến bạn gái của tôi giận dỗi với tôi. Thường Ái Vân ỷ vào mình có tiền có quyền nên thường gây phiền phức cho bạn gái của tôi, người này thật sự làm người ta phiền chết đi được." Chung Tín nói nhỏ.
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một lát mới thấp giọng nói: "Chung Tín, người đàn ông tốt sẽ không để bạn gái của mình chịu tổn thương, nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà anh còn không bảo vệ được thì không có tư cách nói yêu cô ấy."
Chung Tín nghe thế thì sững sờ, trong khoảng thời gian này, anh ấy đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng vì bạn gái không tin tưởng mình, cảm thấy cô ấy chuyện bé xé ra to. Nhưng khi nghe Mộ Thi Hàm nói vậy, anh ấy lập tức áy náy không thôi. Là do chính anh ấy không mang lại cho bạn gái cảm giác an toàn tuyệt đối nên mới khiến cô ấy không tin tưởng mình hay sao?
Rõ ràng lúc trước bạn gái của anh ấy là một người rất tốt, chính Thường Ái Vân gây chuyện và làm tổn thương cô ấy. Anh ấy không những không làm tốt trách nhiệm bảo vệ cô ấy mà còn trách bạn gái mình không thấu hiểu, không tin tưởng mình. Lúc này, anh ấy không dám đối diện với Mộ Thi Hàm.
"Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn cô." Chung Tín nói xong câu đó thì sải bước rời đi.
Mộ Thi Hàm không biết chỉ một câu nói bâng quơ của mình đã thay đổi kết cục của Chung Tín và bạn gái anh ấy.
"Cô bé, đám Giang Cửu Lương hẹn anh đi uống rượu, em có muốn đi cùng anh không?" Mộ Thi Hàm vừa bước vào cửa thì Lãnh Tử Sâm đã hỏi ngay.
"Em không đi, em vẫn còn chút việc chưa giải quyết xong, các anh cứ chơi đi." Mộ Thi Hàm vốn định tăng ca, nhưng cô nhớ đến Lãnh Tử Sâm ở nhà một mình nên cô mới quyết định mang công việc về nhà làm, nhưng nào ngờ cô vừa về đến nhà thì anh đã nói muốn đi ra ngoài.
Lãnh Tử Sâm nghe cô nói thế thì hơi thất vọng: "Được rồi, anh sẽ từ chối Giang Cửu Lương, bảo bọn họ tự chơi đi."
"Tử Sâm, anh không cần ở nhà với em, em còn công việc thật mà."
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một lúc mới lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra và đưa cho anh: "Cho anh này."
Lãnh Tử Sâm nhìn tấm thẻ đen bóng loáng và lóe lên ánh sáng bạc, một lời khó nói hết. Cho nên, vợ anh đây là muốn đưa tiền cho anh để ra ngoài ăn nhậu chơi bời đó ư? Tại sao trong khoảnh khắc anh lại có cảm giác mình là một tên ăn bám thế này? Hơn nữa, Lãnh Tử Sâm anh giống như loại người thiếu tiền lắm sao? Tại sao anh lại không biết?
Mộ Thi Hàm thấy anh không nhận, không nói hai lời đã nhét thẻ vào trong tay anh: "Tử Sâm, anh không cần phải tiết kiệm tiền cho em, anh ra ngoài nhớ ăn uống vui chơi thỏa thích nhé."
"Anh…"
"Đi đi, khó khăn lắm mới được một lần, tối quay về cũng không sao."
"Cô bé…"
"Sao thế? Anh đừng ngại, em biết anh ở nhà cả ngày cũng chán rồi, đi đi, em ở nhà sẽ ăn uống đầy đủ."
Lãnh Tử Sâm: …
Tại sao lại có một người vợ thấu tình đạt lý đến vậy? Anh không biết nên nói gì cho phải, chẳng phải mấy người phụ nữ bình thường đều cản chồng mình lại, không cho chồng mình ra ngoài rượu chè be bét đó sao? Vợ nhà anh thì hay rồi, chẳng những cho anh tiền mà còn bảo anh ăn chơi thỏa thích nữa?
Ừm, sao anh lại bỗng có cảm giác vợ anh không thương anh nhỉ, làm sao bây giờ?
"Sao vậy?" Mộ Thi Hàm thấy Lãnh Tử Sâm cứ nhìn cô chằm chằm không chịu đi, vì vậy nghi ngờ hỏi một câu.
"Không có sao, anh… anh chỉ cảm động quá thôi, ngoài mẹ anh ra, em là người phụ nữ đầu tiên cho tiền anh."
"Ừm, miễn là anh cần, em sẽ cho anh nhiều hơn." Một Thi Hàm ngừng một lúc, đón nhận vẻ mặt dở khóc dở cười kia: "Thật ra anh không cần phải cảm động, chúng ta là vợ chồng, cho tiền anh là việc em nên làm."
Lãnh Tử Sâm: …
"Được rồi, cảm ơn vợ." Cậu Lãnh bỗng bật cười, chẳng phải cô vợ thế này mới khác với những người khác đó sao? Cùng lắm lần sau cô ra ngoài, anh nhét một tấm thẻ khác cho cô là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lãnh Tử Sâm lập tức thoải mái, trong bụng còn hơi kích động. Hừm, lát nữa anh phải khoe việc vợ anh cho anh tiền tiêu với đám Giang Cửu Lương, không biết họ sẽ hâm mộ anh đến mức nào.
Nghĩ đến đây, lãnh Tử Sâm lập tức rất mong chờ cuộc hội họp tối nay, vì vậy anh vui vẻ nhận lấy tấm thẻ và dặn dò Mộ Thi Hàm: "Vợ à, em nhớ ăn cơm đầy đủ, chăm sóc tốt cho mình, anh ra ngoài gặp mặt họ một lát. Một khoảng thời gian không gặp anh, mấy người đó cứ ầm ĩ đòi mời anh uống rượu, anh phải đi để thỏa mãn bọn họ."