Lam Minh Viễn hối hả chạy tới tập đoàn Thiên Thần thì đúng lúc nhìn thấy Mộ Thi Hàm xuống xe. Anh ấy giật thót tim, thôi xong, vợ Tử Sâm tới hỏi tội kìa, lỡ cô ấy biết em gái mình lại đến tìm Tử Sâm mà khóc lóc kể lể rồi lại hiểu lầm thì sao?
Đang lúc Lam Minh Viễn bối rối không biết có nên chào hỏi Mộ Thi Hàm rồi đi lên cùng cô không thì Mộ Thi Hàm đã đi tới trước mặt: "Lam Minh Viễn, cậu đến tìm Tử Sâm sao?'
"Đúng rồi chị dâu, chị tan làm sớm thế à?"
"Ừm, tôi đi gặp đối tác ở gần đây."
"Thế... đi chung nhé?"
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Được thôi."
Vào thang máy, Lam Minh Viễn ngập ngừng nhìn Mộ Thi Hàm muốn nói lại thôi, còn tính cô vốn không thích nói chuyện với người khác nên sau khi vào thang máy vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề tỏ ý muốn trò chuyện với anh ấy.
Khóe mắt mấy lần thấy Lam Minh Viễn muốn nói với mình nhưng lại không dám, cuối cùng Mộ Thi Hàm thật sự không nhịn nổi nữa, thấp giọng bảo: "Lam Minh Viễn, cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng ngại."
Lam Minh Viễn lúng túng cười xởi lởi: "Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là em tôi Lam Sơ Nguyệt đến tìm Tử Sâm, tôi sợ chị hiểu lầm nên muốn giải thích ấy mà."
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Lam Minh Viễn chờ cô nói tiếp thật lâu nhưng thang máy đã sắp đến tầng của Lãnh Tử Sâm mà Mộ Thi Hàm vẫn không lên tiếng. Anh ấy ngẩn người, phản ứng này hình như có hơi không đúng thì phải?
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Mộ Thi Hàm ra ngoài trước. Đây là lần đầu tiên cô tới văn phòng của Lãnh Tử Sâm, cô gọi điện hỏi Trần Húc mới biết anh ở tầng này. Trần Húc nghe cô nói muốn qua thì đợi sẵn trước thang máy từ sớm, sợ mình tiếp đãi mợ chủ không chu đáo.
Mộ Thi Hàm vừa ra khỏi thang máy thì anh ta đã đi tới đón: "Mợ chủ, mợ tới rồi!"
Sau khi chào hỏi với Mộ Thi Hàm, Trần Húc mới quay sang Lam Minh Viễn và ngờ vực hỏi: "Cậu Lam! Sao cậu lại tới đây?" Sao hai anh em này cứ thích tới đây vậy nhỉ? Cô em vừa tới không lâu thì ông anh đã chạy tới, người nối nghiệp của tập đoàn Lam Thị rảnh rỗi vậy sao?
Lam Minh Viễn cười áy náy: "Lam Sơ Nguyệt tới đây làm phiền Tử Sâm quá, tôi đến đón con bé về."
Nghe anh ấy nói thế, Trần Húc cũng loáng thoáng vỡ lẽ là chuyện gì, ban nãy ở ngoài anh ta cũng nghe thấy tiếng khóc của cô Lam vọng ra. Có lẽ cô Lam tỏ tình cậu chủ thất bại rồi.
Cô Lam này cũng thật là, cậu chủ sắp kết hôn mà còn bám víu gì nữa? Biết ý tứ chút không được à? Đương nhiên những lời này Trần Húc chỉ dám để trong lòng chứ nào dám nói ra.
"Mợ chủ, cậu Lam, mời theo tôi." Trần Húc dẫn đường cho hai người.
Đến trước cửa văn phòng của Lãnh Tử Sâm, Trần Húc gõ cửa rồi định mở cửa vào thì phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong.
Anh ta giật thót tim. Không phải chứ? Cậu chủ khóa trái cửa ư? Đừng nói là đang ở trong đó làm chuyện gì mờ ám với cô Lam nhé? Đáng lý ra cậu chủ không phải loại người như vậy, hay là cô Lam kia đã làm gì cậu chủ?
Hừm, hiện giờ cậu chủ đi đứng bất tiện, lỡ có khi sơ sẩy, dính bẫy của cô Lam cũng không chừng.
Trần Húc sợ tới mức toát cả mồ hôi hột. Anh ta đang định đạp cửa thì có người mở cửa từ bên trong, và cái chân đang giơ lên của Trần Húc tình cờ hướng thẳng vào mặt Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm hốt hoảng lùi lại: "Anh làm cái gì thế Trần Húc?"
Trần Húc lúng túng đặt chân xuống: "Không có gì đâu, do hồi nãy đứng lâu nên tôi hơi tê chân thôi."
Lãnh Tử Sâm trợn trắng mắt rồi nhìn phía sau anh ta. Khi thấy Mộ Thi Hàm, hai mắt anh lập tức sáng rỡ: "Vợ hả? Sao em lại tới đây?"
Mộ Thi Hàm thấy gương mặt đầy vui sướng của Lãnh Tử Sâm thì nhoẻn môi cười: "Trùng hợp em bàn công việc ở gần đây, đàm phán xong thì em tới đây luôn."
Lãnh Tử Sâm vui vẻ nói: "Vợ tốt với anh thật đó, biết tiện đường đến thăm anh luôn nè."
Trần Húc: Sao cậu có thể vui khi thốt ra hai từ "tiện đường" thế kia?
Lãnh Tử Sâm không hề chú ý tới vẻ mặt không nói nên lời của Trần Húc, anh chạy xe lăn về phía Mộ Thi Hàm, hớn hở bảo: "Đi thôi đi thôi, nhân lúc còn sớm, mình đi hẹn hò đi!"
Lam Minh Viễn đứng đằng sau Mộ Thi Hàm đực mặt. Anh ấy bị bơ đẹp luôn à? Người sống sờ sờ như anh ấy đứng đây, Lãnh Tử Sâm không hề nói tiếng nào với anh ấy mà đã đòi đi hẹn hò với vợ rồi sao?
"Tử Sâm!" Thấy Mộ Thi Hàm chuẩn bị đẩy Lãnh Tử Sâm đi, Lam Minh Viễn vội vàng gọi anh lại.
Lãnh Tử Sâm chỉ phẩy tay ra sau, không hề ngoảnh đầu lại: "Em gái cậu trong đó đấy, đón cô ấy về đi."
Lam Minh Viễn:...
Trần Húc không có thời gian quan tâm đến Lam Minh Viễn đang thần người ra đó, vội vàng đi theo.
"Mình đi đâu đây anh?" Sau khi đẩy Lãnh Tử Sâm vào thang máy, Mộ Thi Hàm mới hỏi.
"Em thích đồ ăn ở Hoàng Đồ mà đúng không? Mình đến đó ăn trước nhé?" Lãnh Tử Sâm hỏi.
"Vâng."
Vì vẫn còn sớm nên lúc đến nơi nhà hàng chưa đông khách. Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm vừa xuất hiện thì quản lý và nhân viên phục vụ lập tức tiến lên đón: "Chào ông chủ, chào bà chủ!"
Lãnh Tử Sâm nhếch môi cười: "Anh chị hiểu ý đấy."
"Cảm ơn ông chủ đã khen."
Quản lý đi qua kính cẩn dẫn Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm vào phòng riêng. Lãnh Tử Sâm gọi liên tiếp mấy món, đều là các món ưa thích của Mộ Thi Hàm.
Quản lý ghi nhớ cẩn thận rồi ra ngoài.
Chỉ còn lại hai vợ chồng trong phòng riêng, Trần Húc thì đứng trông ngoài cửa.
Lãnh Tử Sâm rót một ly trà cho Mộ Thi Hàm, hỏi: "Phải rồi, có phải hôm qua Lam Sơ Nguyệt đã nói gì với em không?"
"Ừm."
"Cô ấy có nói gì cũng không liên quan đến anh đâu, em đừng để ý." Nhớ lại việc Mộ Thi Hàm đập vỡ tách trà vào tối hôm qua, có lẽ cô đã rất tức giận.
"Em không quan tâm cô ấy nói gì đâu." Mộ Thi Hàm uống một ngụm trà.
"Thế sao em giận đến mức đập cả tách trà thế kia?" Lãnh Tử Sâm học theo cô, cũng uống một ngụm trà.
"Em không giận."
"Không giận à?"
"Ừm, em chỉ cảnh cáo cô ấy thôi."
"Phụt..." Lãnh Tử Sâm phun nước trà ra ngoài.
Mộ Thi Hàm đưa cho anh một chiếc khăn giấy, mừng thầm vì mình ngồi cạnh chứ không ngồi đối diện anh.
Lãnh Tử Sâm lau miệng, vẻ mặt đầy tò mò: "Em cảnh cáo cô ấy thế nào?"
"Em bảo với cô ấy là ai dám giành anh với em thì kết cục sẽ như tách trà đó."
Lãnh Tử Sâm sững sờ, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: "Máu thế em?"
Mộ Thi Hàm gật gù: "Anh là của em mà."
Lãnh Tử Sâm mừng húm: "Phải rồi, anh là của em, mọi thứ của anh đều thuộc về em!"
Mộ Thi Hàm thấy nụ cười ngờ nghệch của Lãnh Tử Sâm thì tâm trạng bất giác tốt lên. Cô nhéo mặt anh: "Anh... cũng đáng yêu phết."
"Cũng thôi à?" Lãnh Tử Sâm hỏi ngược lại theo phản xạ, sau đó anh nhíu mày: "Không đúng, anh là đàn ông, đàn ông thì sao lại dùng đáng yêu được?"
"Vậy dùng từ gì?"
"Phóng khoáng, quý phái, đẹp trai, tài giỏi..."
Lãnh Tử Sâm chưa kịp nói hết lời thì đã bị Mộ Thi Hàm nhét một miếng bánh vào miệng: "Anh ăn chút gì đi."
Lãnh Tử Sâm cố gắng nuốt bánh xuống rồi nhìn Mộ Thi Hàm với gương mặt đầy ấm ức: "Anh không nói sai mà, anh vốn đã vậy rồi."