Mấy bà cụ tụ họp lại với nhau chỉ nói chuyện về gia đình con cái, mặc dù lần nào tụ họp cũng nói những chuyện này nhưng họ không hề cảm thấy nhàm chán.
Sau khi Mộ Thi Hàm chào hỏi các bà cụ thì ngồi im lặng bên cạnh bà cụ Lãnh, cô vốn không thích nói chuyện. Cô có thể ngồi im lặng mãi, lặng lẽ nghe các bà tán gẫu, trên khuôn mặt của cô không xuất hiện bất cứ sự sốt ruột nào.
Không ngờ họ cứ nói chuyện mãi, chủ đề lại chuyển thành Mộ Thi Hàm: "Hân Thư, con bé nhà bà ngoan thật đấy, ngồi đây nghe chúng ta nói chuyện tận nửa ngày mà không sốt ruột chút nào, thật sự rất có tính kiên nhẫn, bà tìm thấy báu vật này ở đâu thế?"
Bà cụ Lãnh tươi cười đáp lời: "Báu vật này ấy à, là con dâu của tôi tìm được đấy, tôi cực kì thích con bé này."
Bà cụ Lương mỉm cười nói: "Con bé này xinh đẹp quá, ngày nay hiếm có người trẻ tuổi nào kiên nhẫn như thế, con bé này của nhà bà đúng là khiến người ta yêu quý, tôi thực sự ghen tỵ với bà đấy."
Bà cụ Ngô cũng gật gù: "Chẳng thế thì sao? Chúng ta ngồi đây cả buổi chiều, con bé cũng ngồi đây cả buổi chiều, không thấy con bé sốt ruột chút nào cả. Hân Thư à, bà có phúc thật đấy."
Bà cụ Âu Dương vốn dĩ đã rất thích Mộ Thi Hàm, nghe thấy mọi người khen ngợi Mộ Thi Hàm như thế, bà ấy càng cười tươi rói: "Em thực sự rất thích đứa trẻ này, tiếc rằng con bé đã là người của Tử Sâm rồi, nếu không thì cho dù là kém vài tuổi, em cũng phải giới thiệu con bé cho cháu trai của em."
Bà cụ Lãnh lườm bà ấy: "Thằng cháu trai của em mới có mười sáu tuổi thôi, em bớt nhớ nhung tới cháu dâu của chị đi."
Bà cụ Âu Dương bất lực cười: "Đúng thế, thằng bé mới mười sáu tuổi, nếu như năm xưa em không bị lạc mất đứa con trai kia thì chắc hẳn con của thằng bé cũng không còn nhỏ nữa rồi."
Nhắc tới đứa con trai cả của mình, bà cụ Âu Dương không tránh khỏi đau buồn. Các cụ đang ngồi đó đều biết việc thất lạc con trai cả là nỗi đau cả đời này của bà cụ Âu Dương, bây giờ nghe thấy bà ấy nhắc tới, người nào cũng vô cùng đau lòng, bà cụ Lãnh thở dài: "Em gái à, em đừng buồn nữa, có khi bây giờ thằng bé đang sống rất tốt."
Bà cụ Âu Dương cười khổ: "Đúng thế, không nhắc tới nữa, đừng phá hỏng sự vui vẻ của mọi người."
"Ý của bọn chị không phải là như thế, chỉ là bọn chị thương em mà thôi." Bà cụ Lương vỗ tay bà ấy an ủi.
Bà cụ Ngô nhanh chóng chuyển chủ đề, sợ rằng bà cụ Âu Dương lại chìm vào nỗi buồn. Một lúc sau chủ đề càng lúc càng xa hơn, cuối cùng sắc mặt của bà cụ Âu Dương cũng dịu đi đôi phần, nhưng chỉ có bà ấy mới biết nỗi đau trong lòng sẽ không bao giờ mất. Dẫu sau đó bà ấy lại sinh được một đứa con trai, nhưng nỗi đau lạc mất đứa con trai cả sẽ không thể nào nguôi ngoai dù có sinh thêm bao nhiêu người con trai đi chăng nữa.
Gần tối, bà cụ Âu Dương muốn mọi người ở lại ăn cơm, nhưng các bà đã lớn tuổi cả rồi, không còn đủ sức, ngồi lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi, đều tỏ ý phải về nhà rồi. Bà cụ Âu Dương biết tình hình sức khỏe của mọi người nên cũng không ép họ, bà tiễn họ ra về.
Mấy bà lão này không đưa con cháu tới cùng, chỉ có bà cụ Lãnh dẫn theo Mộ Thi Hàm, vì mọi người nghe nói nhà bà ấy mới có thêm một đứa cháu dâu nên ai cũng bảo bà ấy dắt tới để xem, không thể từ chối nên bà ấy dẫn tới luôn.
Giống như khi tới đây, Mộ Thi Hàm dìu bà cụ Lãnh lên xe. Bà cụ Lãnh ngồi lên xe rồi, cô đang định vòng qua bên kia để lên xe, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu thì lập tức thấy ở phía trước có vài người đang đi về phía này. Người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, theo sau ông ta là bốn vệ sĩ mặc đồng phục giống nhau.
Mộ Thi Hàm không hề biết ai đang tới, nhưng khi cô trông thấy một trong những người vệ sĩ đi sau ông ta thì đồng tử của cô hơi co lại, các khớp ngón tay đang nắm lấy cánh cửa trở nên trắng bệch.
Cô nhận ra một tên vệ sĩ đi sau người đàn ông đó, người đó có một đôi mắt hình tam giác và một nốt ruồi đen lớn ở đuôi mắt. Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng cô vẫn có thể nhận ra người ở trước mặt khi hắn ta vừa xuất hiện, đây là người đã bắt cóc cô, sau đó nổ súng bắn chết ba mẹ cô.
Mặc dù ngoại hình của người này đã thay đổi nhưng Mộ Thi Hàm tin chắc rằng cô sẽ không nhận nhầm người.
Mộ Thi Hàm cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vì cô biết mình không thể hành động hấp tấp vào lúc này.
Chính vào khoảnh khắc Mộ Thi Hàm cúi đầu, người đàn ông dẫn đầu dẫn theo vệ sĩ đi lướt qua cô. Bắt gặp Mộ Thi Hàm, ông ta còn liếc nhìn thêm vài cái, chỉ là không mở miệng lên tiếng, đi thẳng vào gian nhà chính.
Sau khi Mộ Thi Hàm lên xe, dường như bà cụ Lãnh nhận ra tâm trạng của cô có gì đó không ổn, bèn hỏi: "Thi Hàm, cháu làm sao thế?"
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Cháu không sao ạ, chỉ là cháu thấy người vừa đi qua khá quen mắt nên mới nhìn thêm một lúc."
Bà cụ Lãnh nghe xong bèn giải thích: "Đó là Âu Dương Nghi, người đứng đầu dòng họ Âu Dương. Nếu như năm ấy con trai của em gái bà không mất tích người đứng đầu nên là con trai của em gái bà mới phải. Đứa bé ấy vừa thông minh vừa lễ phép, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chúng ta đều rất thích nó."
Mộ Thi Hàm nghe vậy, trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn, nếu như con trai của bà cụ Âu Dương không mất tích thì ông ấy sẽ là người đứng đầu dòng họ Âu Dương, mà vệ sĩ theo sau người đứng đầu dòng họ Âu Dương bây giờ đã từng tới thành phố A bắt cóc cô, giết ba mẹ cô, khi ấy còn muốn giết cả cô. Chẳng phải những điều này đồng nghĩa với việc tất cả mọi thứ đã được tính toán trước sao?
Giờ đây trong lòng Mộ Thi Hàm cực kì hỗn loạn nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài, cô chỉ giữ kín chuyện này trong lòng, quyết định âm thầm điều tra một phen.
Khi họ về tới nhà họ Lãnh thì vừa hay tới giờ ăn tối, Diêu Mộng Phạn đã cho người chuẩn bị xong bữa tối. Mộ Thi Hàm đưa bà cụ Lãnh tới Kim Trà Viên ăn tối cùng mình, bà cụ không từ chối.
Hiếm khi Lãnh Trọng Quân cũng ăn cơm tối ở nhà, mà Mai Thương Lan - người phụ trách thiết kế quần áo cho Mộ Thi Hàm cũng ở đó, vì vậy tối nay ở Kim Trà Viên cực kì náo nhiệt. Tuy nhiên Mộ Thi Hàm có hơi lơ đễnh, mặc dù cô đã cố hết sức che giấu song Lãnh Tử Sâm ngồi bên cạnh cô vẫn nhận ra.
Buổi tối khi trở về phòng, Lãnh Tử Sâm mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình: "Cô bé, hôm nay em sao vậy?Từ lúc về cùng bà nội dường như em có gì đó bất thường."
Mộ Thi Hàm không ngờ Lãnh Tử Sâm lại tinh ý như vậy, rõ ràng cô đã giấu rất kĩ rồi. Ít nhất thì Diêu Mộng Phạn và những người khác vẫn nói chuyện với cô như bình thường, họ không hề phát hiện ra có gì đó khác thường, nhưng Lãnh Tử Sâm phát hiện ra rồi. Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm, trong giây lát cô không biết nên nói như thế nào. Lãnh Tử Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhẹ nhàng cất giọng: "Em không muốn nói thì có thể không nói, dù chúng ta là vợ chồng nhưng cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể xét nét chuyện riêng tư của em, anh hỏi em chỉ là vì anh quan tâm em mà thôi."
Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm chăm chú, lời vừa rồi của Lãnh Tử Sâm lại khiến cô cảm động thêm một lần nữa. Ai mà ngờ được một kẻ ăn chơi trác táng trong mắt người khác lại là một người như thế.
Giờ khắc này cô thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc vì mình có thể sống lại, cũng vui mừng vì sau khi sống lại cô vẫn kiên quyết lựa chọn người đàn ông này.