"Tử Sâm, hôm nay ở nhà họ Âu Dương, em đã chạm mặt với người đã từng bắt cóc mình." Đối diện với Lãnh Tử Sâm, Mộ Thi Hàm không còn cách nào giấu giếm nữa. Nhưng cô cũng tin rằng anh sẽ không khiến cô thất vọng, vậy nên cô chấp nhận chia sẻ hết tất cả mọi chuyện với anh.
Lãnh Ngôn kinh hãi: "Nhà họ Âu Dương ư? Em có chắc không?"
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Em rất chắc chắn, cho dù kẻ đó có hóa thành tro thì em cũng nhận ra được."
"Anh sẽ điều tra chuyện này." Lãnh Tử Sâm cầm chặt lấy tay của cô vỗ về.
"Được." Mộ Thi Hàm suy nghĩ một lát rồi lại khẽ nói: "Tử Sâm, em có một biện pháp khá lớn mật."
"Em nói anh nghe thử xem."
"Hôm nay em nghe bọn họ nói rằng cụ bà nhà Âu Dương có một đứa con bị thất lạc, em nghĩ rất có thể đứa con bị thất lạc kia là ba của em." Mộ Thi Hàm cũng không hiểu sao bản thân lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng trong thâm tâm luôn có một giọng nói nói với cô rằng có lẽ đây chính là sự sắp đặt sâu xa.
Sắp xếp cho cô đi cùng cụ bà đến nhà họ Âu Dương, sắp xếp cho cô chạm mặt kẻ đã bắt cóc mình, vì thế nên cô rất muốn xác nhận lại.
Lãnh Tử Sâm kinh ngạc mở to mắt: "Như vậy thì có thể em là người của nhà họ Âu Dương ư?"
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Em cũng không biết nữa, nhưng hôm nay em đã nhìn thấy kẻ đã bắt cóc mình, mà bà còn nói, nếu như năm đó đứa con của bà không bị thất lạc thì giờ này đã trở thành chủ nhân của nhà họ Âu Dương rồi. Thế nên em mới to gan đoán rằng chính ba mẹ của chủ nhân nhà họ Âu Dương đương nhiệm đã gây bất lợi cho ba em để con của họ có thể trở thành chủ nhân của nhà họ Âu Dương."
"Anh hiểu tại sao em lại nghĩ như thế." Lãnh Tử Sâm hơi trầm ngâm, hỏi: "Vậy còn ông bà nội của em thì sao? Em đã từng gặp ông bà nội của mình chưa? Bối cảnh gia đình của ba em thế nào?"
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Em không có ông bà nội, ba của em là trẻ mồ côi, ông ấy lớn lên ở cô nhi viện. Em nghe nói lúc ông ấy đến cô nhi viện chỉ mới có hai tuổi, lúc còn nhỏ sống rất cực khổ, cũng may rằng ông ấy thông minh, học rất giỏi, sau khi lên cấp ba thì đều nhờ vào tiền học bổng để trang trải cuộc sống, sau đó còn thi đậu trường đại học hàng đầu, rồi quen biết mẹ của em, hai người tâm đầu ý hợp, ba của em đến nhà ông ngoại ở rể, dưới sự nỗ lực của hai người mà tập đoàn Mộ Thị phát triển rực rỡ..."
Lãnh Tử Sâm bình tĩnh lắng nghe, càng nghe càng thấy những suy đoán của Mộ Thi Hàm rất đáng tin. Chuyện đứa con thất lạc của bà cụ Âu Dương anh cũng có nghe loáng thoáng. Lúc đứa trẻ kia bị thất lạc cũng là hai tuổi, khớp với thời gian ba của Mộ Thi Hàm đến cô nhi viện.
Nếu chuyện này thật sự do người nhà Âu Dương làm, vậy thì đúng là đáng sợ quá rồi. Chỉ vì lợi ích lại đối xử với người nhà của mình như vậy, đúng là điên rồ thật.
"Cô bé, xem ra nhà họ Âu Dương như rừng sâu nước đục, chúng ta phải thật cẩn thận. Có lẽ anh phải sắp xếp thêm cho em thêm hai vệ sĩ mới được." Lãnh Tử Sâm nghiêm túc nói.
"Lại thêm vệ sĩ ư?" Mộ Thi Hàm có hơi câm nín, hiện giờ cô có bốn vệ sĩ cô đã cảm thấy hơi phô trương rồi. Nếu thêm hai tên vệ sĩ nữa thì cô thấy sau này đi đến đâu cũng sẽ hút mắt người khác.
Nghĩ đến chuyện mình vừa mới bước ra khỏi cửa đã có sáu tên đàn ông thô to lực lưỡng đi theo khiến Mộ Thi Hàm sinh ra ác cảm, vì vậy cô từ chối một cách quyết đoán: "Khỏi đi, có bốn người là đủ rồi, thật đấy."
"Nhưng anh lo lắng cho em."
"Tử Sâm, anh tỉnh táo lên đi, bây giờ em đã trưởng thành rồi, có thể bọn họ không nhận ra em đâu. Huống chi bọn họ cũng không chú ý gì đến em, càng không biết rằng em đã đến thủ đô rồi, thế nên có lẽ bọn họ sẽ không ra tay với em đâu. Hơn nữa, cho dù em có là con cháu nhà Âu Dương thật đi nữa, đến lúc nhận tổ quy tông bọn họ cũng sẽ không tin tưởng lời nói đến từ một phía của em. Nếu đã như vậy thì bọn họ cần gì phải ra tay với em? Bây giờ em đã là vợ của anh, bọn họ ra tay với em cũng giống như đối nghịch với nhà họ Lãnh, bọn họ không dám đâu." Mộ Thi Hàm cố gắng thuyết phục Lãnh Tử Sâm, hi vọng anh có thể bỏ cái suy nghĩ tìm thêm vệ sĩ cho cô đi.
Lãnh Tử Sâm suy tư, thấy Mộ Thi Hàm nói cũng đúng: "Vậy thôi, không tăng thêm vệ sĩ cho em cũng được, dù sao sau khi chân anh lành rồi thì anh cũng có thể bảo vệ cho em."
"Ừm, với lại em thích anh ở bên cạnh em hơn là những tên vệ sĩ đó."
Những lời này khiến Lãnh Tử Sâm vô cùng hài lòng, anh khoan khoái nói: "Được, đến khi khỏe hẳn, anh sẽ làm vệ sĩ 24/7 cho em."
Mộ Thi Hàm vốn muốn nói rằng anh vẫn nên ở bên giúp đỡ ba anh thì hơn, bởi vì Lãnh Trọng Quân thật sự quá cực khổ, nhưng cô lại không nói ra, lúc này không phải thời điểm thích hợp để phá sự hào hứng của Lãnh Tử Sâm.
Hai người đã nói xong chuyện chính, đang định lên giường nghỉ ngơi thì tiếng chuông điện thoại của Lãnh Tử Sâm lại vang lên. Lãnh Tử Sâm nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe miệng có hơi giật giật: "Thằng nhóc này, sao lại biết mình đã về rồi được chứ?"
Anh bất đắc dĩ bắt máy, một giọng nói cà lơ phất phơ truyền đến từ trong điện thoại: "Tử Sâm, nghe nói cậu về đến thủ đô rồi đúng không? Về rồi mà không thèm đi uống rượu với anh em à? Vậy mà coi được sao?"
"Không đi đâu, tôi muốn ở với vợ." Lãnh Tử Sâm thẳng thắng từ chối không nể nang gì.
"Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà, nhưng lần này không cho phép cậu làm người đàn ông của gia đình nữa, không được từ chối. Lần trước cậu bỏ về giữa chừng như vậy, bây giờ dù thế nào cũng phải đi với bọn tôi."
Vì lần trước Mộ Thi Hàm gặp chuyện không may nên Lãnh Tử Sâm vội vã chạy về thành phố A, đúng là đã bỏ về ngang xương.
Lãnh Tử Sâm cũng chưa đồng ý vội, chỉ nói: "Để tôi hỏi bà xã đã, cô ấy đồng ý thì tôi mới đồng ý với cậu được."
"Được lắm nha cái tên này, bẵng một thời gian không gặp mà đã thành ông chồng sợ vợ rồi hả?"
"Tôi cam tâm tình nguyện đó, được chưa?"
"Được được được, vậy cậu mau hỏi rồi còn trả lời tôi."
Cúp điện thoại, Lãnh Tử Sâm nhìn về phía Mộ Thi Hàm nói: "Mấy anh em rủ anh ra ngoài làm mấy ly, em có muốn đi cùng không?"
Mộ Thi Hàm nhìn chân của Lãnh Tử Sâm, sau đó gật đầu nói: "Được, em đi cùng anh."
Hiện giờ chân của anh vẫn chưa ổn, không đi theo thì cô cũng lo lắng, nếu đã là bạn bè của anh thì đi theo làm quen cũng tốt.
Hai vợ chồng thay một bộ quần áo đơn giản, ra khỏi nhà. Nơi bọn họ tụ tập là club xa hoa nhất thủ đô - Chí Tôn.
Những người mà Lãnh Tử Sâm quen biết phần lớn là các cậu ấm ăn chơi của thế gia, dù sao những kẻ thừa kế gia nghiệp kia có rất ít thời gian để ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Chỉ có những kẻ gia đình giàu có lại không cần phải gánh vác chuyện làm ăn của gia tộc như bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi để phóng túng.
Đương nhiên cũng không thể khinh thường những cậu ấm nhà giàu này, vì chuyện mà bọn họ biết nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Mỗi khi Lãnh Tử Sâm muốn nghe ngóng tin tức gì đó, chỉ cần đến đây uống vài ly rượu với bọn họ thì muốn biết chuyện gì có ngay chuyện đó. Lúc Mộ Thi Hàm theo Lãnh Tử Sâm đi vào phòng bao, trong club đã có rất nhiều người, thứ khiến cho Mộ Thi Hàm ngạc nhiên chính là phần lớn bạn gái bên cạnh những cậu ấm này đều là mấy cô minh tinh thường xuất hiện trên ti vi.
Những cô minh tinh kia ăn vận trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, dáng người chuẩn, khuôn mặt tinh xảo, chỉ liếc nhìn thôi cũng thấy đẹp.
Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm vừa ngồi xuống thì mọi người đã chào hỏi sôi nổi.