Một đêm ngủ ngon, hôm sau, lúc Mộ Thi Hàm mở mắt thì phát hiện Lãnh Tử Sâm đã tỉnh. Mộ Thi Hàm vừa ngẩng liền chạm phải đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh. Anh đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, ánh mắt của anh quá chuyên chú, tạo nên khác biệt rất lớn với hình tượng thường ngày của anh. Cô có hơi không quen lắm, muốn mở miệng nói nhưng lại phát hiện cổ họng hơi khàn khàn, thế nên lời nói ra có mang theo chút lười biếng: "Chào buổi sáng."
Lãnh Tử Sâm nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì vừa tỉnh ngủ của cô rồi nhẹ giọng nói: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Ừm, ngủ rất ngon." Nhưng cô vừa động đậy thì phát hiện cổ mình hơi cứng đờ, tiếp tục động đậy thêm một chút thì lại phát hiện cơ thể có hơi đau nhức.
Cô nghiêng đầu nhìn một chút, phát hiện đầu mình đang gối lên cánh tay của Lãnh Tử Sâm. Không phải tối hôm qua cô vẫn luôn gối lên tay anh ngủ đấy chứ? Vậy cánh tay của anh...
Mộ Thi Hàm không dám nghĩ thêm, cô thật cẩn thận dời đầu mình ra rồi vươn tay sờ cánh tay của Lãnh Tử Sâm, Lãnh Tử Sâm lại gọi cô lại: "Đừng nhúc nhích."
Vẻ mặt Mộ Thi Hàm lo lắng: "Sao vậy? Cánh tay bị tê à? Em xoa bóp giúp anh nhé."
Lãnh Tử Sâm bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng là có hơi tê."
Tối hôm qua, hai người họ giữ nguyên một tư thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng. Lúc trời sáng, anh vẫn còn ôm cô, mà cô cũng vẫn gối lên cánh tay anh. Khi anh tỉnh lại thì phát hiện cánh tay của mình đã mất đi tri giác.
Nhưng anh không nỡ đánh thức cô mà chỉ im lặng nhìn cô ngủ. Bây giờ bị cô phát hiện ra cánh tay bị tê khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ. Ôm vợ ngủ vốn là một chuyện vô cùng hiển nhiên, nhưng cánh tay anh lại bị tê, nhỡ lần sau vợ không cho anh ôm thì làm sao bây giờ?
Mộ Thi Hàm cũng không nghĩ nhiều như anh, sau khi ngồi dậy, cô bèn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay giúp anh, sợ xuống tay quá nặng làm anh không thoải mái nên cô ấn rất cẩn thận, vừa ấn vừa nhỏ giọng nói: "Nếu lần sau em còn như vậy thì anh cứ rút tay ra, không cần phải đắn đo nhiều như vậy."
"Nhưng anh thích ôm em như thế, cảm giác rất thân mật." Lãnh Tử Sâm hưởng thụ xoa bóp của vợ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, càng nhìn càng thấy thích.
Anh thích phong thái lạnh lùng kiêu ngạo của cô, cũng thích cô mềm mại như vậy ở trước mặt mình, giống như mình đã chiếm được một kho báu mà người khác chưa từng biết vậy.
Nghe thấy lời này, trong lòng Mộ Thi Hàm khẽ run lên, một luồng nhiệt nhanh chóng được lan ra khắp người. Sáng sớm là lúc dễ nhộn nhạo xuân tâm nhất, mà cô cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.
Nhìn khuôn mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đáng yêu của cô, Lãnh Tử Sâm cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc trong nháy mắt. Dưới sự xoa bóp của cô, cánh tay đã dần khôi phục lại cảm giác, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà xoay người đè cô dưới thân.
Đối mặt với sự thân mật bất ngờ này, Mộ Thi Hàm cũng không bối rối, ngược lại còn vươn tay ôm lấy anh, để hai người gần sát nhau hơn. Đây rõ ràng là lời mời thầm lặng, Lãnh Tử Sâm thở dài một hơi, sau đó cúi đầu hôn cô.
Sự việc đang phát triển theo chiều hướng không thể miêu tả, bất tri bất giác, áo ngủ của Mộ Thi Hàm đã không thấy đâu nữa. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang: "Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã dậy chưa? Bà chủ đang chờ hai người xuống ăn sáng."
Động tác của Lãnh Tử Sâm dừng lại, anh cúi đầu thấy đôi mắt đẹp của Mộ Thi Hàm đã bắt đầu mơ màng, anh muốn tiếp tục nhưng ánh mắt Mộ Thi Hàm đã dần khôi phục sự tỉnh táo. Cô đẩy anh ra rồi nhỏ giọng nói: "Mẹ gọi chúng ta xuống ăn sáng kìa."
Lãnh Tử Sâm nhìn bản thân một chút, bất đắc dĩ cười khổ: "Nếu mẹ anh biết, bà ấy cho người lên gọi chúng ta xuống ăn sáng đã làm ảnh hưởng đến việc ôm cháu trai của mình, không biết bà ấy có hối hận không nhỉ?"
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Nếu không, chúng ta tiếp tục?"
"Phụt..." Lãnh Tử Sâm nhìn cô nghiêm túc hỏi ra vấn đề này, bèn không nhịn được mà nở nụ cười.
Anh chạm nhẹ lên chóp mũi của cô, buồn cười: "Cô bé, tương lai còn dài mà, anh thấy chuyện này cần phải long trọng hơn một chút."
"Long trọng ư? Cần phải long trọng như thế nào?"
"Hiện tại anh đã có thể đi bộ, có lẽ có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta rồi."
"Nhưng anh cả của anh..."
"Kệ anh ấy, chẳng lẽ anh ấy vẫn không tỉnh lại thì chúng ta không tổ chức hôn lễ luôn à? Nếu thật sự không được, chúng ta quay về thành phố A làm."
"Được, đều theo anh."
Lúc xuống lầu, Lãnh Tử Sâm không ngồi xe lăn mà vịn vào tay vịn cầu thang mà chậm rãi đi xuống, Mộ Thi Hàm đứng bên cạnh, cẩn thận đỡ tay bên kia của anh, san sẻ giúp anh một chút trọng lượng. Cô sợ anh chịu lực quá sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của chân.
Diêu Mộng Phạn thấy hai vợ chồng thân mật ngọt ngào xuống lầu, trên mặt nở nụ cười xán lạn: "Cuối cùng các con cũng xuống rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta mau ăn thôi."
Sau khi vào phòng ăn và ngồi xuống, Lãnh Tử Sâm nói: "Mẹ, bây giờ con có thể đi bộ rồi, có lẽ một tháng nữa sẽ khôi phục lại bình thường, mẹ nhanh chóng sắp xếp hôn lễ của bọn con đi nhé."
Diêu Mộng Phạn sửng sốt một chút, lúc trước hôn lễ của bọn nhỏ bị trì hoãn, gần đây bà phải chạy qua lại giữa hai bên thủ đô và thành phố A, bận tối mày tối mặt nên suýt quên mất việc tổ chức hôn lễ. Hôm nay Lãnh Tử Sâm nhắc nhở, bà mới nhận ra được mình đã bỏ sót một chuyện quan trọng thế nào.
Bà vội vàng gật đầu: "Ừm, con nói đúng, phải sắp xếp chứ. Hai con muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?"
"Thành phố A đi, bọn Cửu Lương đều ở bên đó, cũng tiện cho bọn họ làm phù rể cho con luôn." Lãnh Tử Sâm không chút do dự trả lời, sau khi nói xong mới nhìn sang Mộ Thi Hàm, hỏi: "Cô bé, em thấy được không?"
Thật ra anh chọn thành phố A chủ yếu là vì Mộ Thi Hàm không quen với người bên này lắm. Tốt xấu gì thì thành phố A cũng là nơi cô sinh sống từ nhỏ, người quen cũng khá nhiều. Nếu không khách mời đều là người Mộ Thi Hàm không quen biết, vậy còn ý nghĩa gì nữa?
"Em không có ý kiến, hai người quyết định là được rồi." Mộ Thi Hàm không có yêu cầu quá lớn về phương diện này. Đối với cô chỉ cần là gả cho Lãnh Tử Sâm, vậy thì cử hành hôn lễ ở đâu cũng đều giống như nhau.
Sau khi sống lại, cô đã giải quyết hết kẻ thù, Mộ Mỹ Dung vào tù, hiện tại Thôi Giai Kỳ cũng đang sống rất thê thảm, cho dù cô ta có thể trốn thoát khỏi tay cậu Hồ, cô cũng sẽ có cách đối phó với cô ta. Còn về Trang Vĩ Tuấn, tuy anh ta bị người khác cướp đi nhưng đã bị truy nã toàn quốc rồi. Chắc chắn cuộc đời sau này của anh ta sẽ không được tốt đẹp. Mà cô, cô chỉ cần gả cho Lãnh Tử Sâm là sẽ không còn gì nuối tiếc nữa. Chỉ có điều, hình như hiện giờ cô lại có thêm một nhiệm vụ, đó chính là điều tra nguyên nhân mất tích của ba năm đó. Nếu cô tra ra được cái chết của ba mẹ thật sự có liên quan đến Âu Dương Nghi, vậy cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thù giết ba mẹ, không đội trời chung.
Đương nhiên, chuyện này không có chút mâu thuẫn nào với việc cử hành hôn lễ với Lãnh Tử Sâm, phải điều tra cái chết của ba mẹ, kết hôn cũng phải làm.
Dường như Diêu Mộng Phạn đã đoán trước được câu trả lời của Mộ Thi Hàm, bà thở dài một hơi, càng thêm thương cho Mộ Thi Hàm. Đứa nhỏ này chẳng còn người thân nào trên đời nữa.