An Khả về nhà, mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại ký túc xá: "Dư Tiểu La, mau mở cửa!"
Dư Trừ đang gọi video, lọ mọ bò xuống giường: "Cậu về sớm thế?"
An Khả: "Cậu đang làm gì vậy?"
Dư Trừ: "Gọi điện thoại."
An Khả: "Cô Trình nhà cậu hả?"
Dư Trừ còn chưa kịp nói chuyện, người ở đầu bên kia điện thoại đã nghe thấy, phát ra một tràng cười vô cùng vui vẻ.
Cười vui vẻ hệt như cái hôm hôn cô vậy, có vẻ rất hài lòng với cách nói này.
"Thôi nhé, em nói chuyện với bạn cùng phòng trước đi..." Trình Khuynh bên kia nói, "Chị cúp máy đây."
Ngày đó sau khi trở về cô ấy liền đi công tác, đến nay vẫn chưa về.
Dư Trừ chưa kịp hỏi khi nào cô ấy về thì cuộc gọi video đã kết thúc.
Cô cùng An Khả nói chuyện phiếm vài câu rồi kéo An Khả cùng đi ăn.
Đồng Gia rủ cô đi ăn ở một nhà hàng Đông Bắc gần Minh Đại.
Trong phòng chật kín người, nhìn thấy Dư Trừ đi vào liền cười vang: "Chào sư mẫu!"
Dư Trừ đỏ mặt: "Gì đấy..."
Đồng Gia đứng lên kéo ghế ra cho cô: "Sư mẫu, mời ngồi."
Dư Trừ dở khóc dở cười: "Gia Gia!"
Đồng Gia: "Sư mẫu có gì sai bảo?"
Dư Trừ xấu hổ quá liền lao tới: "Tớ cào cho cậu biết tay."
Đồng Gia: "Đừng mà đừng mà, xin sư mẫu thủ hạ lưu tình!"
Một bàn người đều đang cười, nhóm sinh viên này quả thực không kìm được tò mò.
Vẫn là An Khả ra tay cứu Dư Trừ: "Còn tiếp tục gây chuyện, không sợ cô Trình mắng các cậu sao?"
Lời này ngược lại càng khuấy động không khí hơn.
Đồng Gia: "Có phải Cô Trình hung dữ lắm không?"
Lớp trưởng: "Lúc cậu không làm bài được, cô ấy có mắng cậu không?"
Đồng Gia: "Sẽ không đánh cậu chứ?"
Dư Trừ che mặt cười: "Thật sự không có."
Không biết ngày thường giáo sư Trình hung dữ cỡ nào mà mọi người đều nghĩ là cô bị ức hiếp.
Đồng Gia đã sớm nghiêm hình tra tấn, hỏi qua cô hai lần, hôm nay cũng chỉ là nói đùa, không có ý làm cô khó chịu trước mặt nhiều người như vậy nên lại nhanh chóng đổi chủ đề.
Ăn xong cơm trưa, Dư Trừ đi cùng Đồng Gia thanh toán hóa đơn, rời đi cuối cùng.
Khi đến cổng trường Minh Đại, cô nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp lại.
Thư ký cũ kiêm vợ mới của ba cô đang đứng đợi cô dưới bóng râm.
Dư Trừ vỗ vỗ tay Đồng Gia: "Gia Gia, cậu về trước đi, tớ có việc."
Đồng Gia: "Tìm cậu à? Hay là tớ chờ cậu."
"Không cần..." Dư Trừ cười với cô, "Cậu cứ về trước đi."
Sau khi Đồng Gia rời đi, cô đi đến chỗ thư ký Đường, vẻ mặt bình tĩnh.
Cô không lên tiếng, người phụ nữ yểu điệu kia đành phải lên tiếng trước: "Tiểu Dư, lần này tôi tới tìm em..."
"Việc của chị không liên quan gì đến tôi..." Dư Trừ lập tức ngắt lời cô ta, "Chị có mặt mũi nào mà đến tìm tôi hết lần này đến lần khác vậy?"
Giọng điệu ôn hòa nhưng không kém phần sắc bén.
Sắc mặt người kia tái nhợt: "Sao em..."
Cô không ngờ cô gái hiền lành yếu đuối lần trước bây giờ lại ăn nói không lưu tình như vậy.
Dư Trừ: "Chị cho rằng tôi còn trẻ, tốt tính, nên dễ bắt nạt sao?"
Lần trước nhìn thấy chị ta còn cảm thấy tức giận, lần này chỉ có bình tĩnh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư người này.