Trời Quang

Chương 118: Ánh sáng



(Còn 2 chương nữa là hết truyện rồi)

Dư Trừ cúp điện thoại.

Một lúc lâu sau, cô thở phào nhẹ nhõm.

Kim đồng hồ chỉ 10 giờ, cô nghe thấy Trình Khuynh đang họp video trong phòng làm việc, cũng không vào quấy rầy.

Tắm rửa xong, cô mở sổ tay ra, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.

Thu này là vào năm Ba. Đây là năm quan trọng nhất của đại học, sẽ học cao học ở trường đại học phía Nam, sẽ xuất ngoại hay là vào nghề, cô đều phải suy nghĩ trước để đưa ra quyết định.

Cô viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ của mình, thỉnh thoảng đầu bút dừng lại.

Đôi khi thở dài, đôi khi tiếp tục viết.

Đêm đã khuya, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.

Dư Trừ nằm xuống trước. Cô chưa buồn ngủ, vô tình lướt trúng chủ đề thảo luận:

---Nếu lúc này người quan trọng nhất với bạn rời xa bạn mãi mãi, bạn sẽ làm thế nào để một mình bước tiếp?

Các bình luận đề cập đến nhiều khả năng, một số còn đưa ra giả định đau lòng.

Ví như, có một ngày mẹ đột ngột không còn nữa;

Lại ví như, đêm khuya người yêu phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU;

Hay là lúc người yêu hơn bạn hai mươi tuổi dần già đi.

Cũng không biết là câu nào làm cô rơi nước mắt, Dư Trừ hít một hơi, ấn vào đôi mắt đau nhức, chia sẻ liên kết với Trình Khuynh.

Cô không nghĩ là cô ấy sẽ trả lời, nhưng chỉ vài phút sau, Trình Khuynh mở cửa, trên cổ vẫn đeo chiếc tai nghe màu trắng, giọng ôn hòa dịu dàng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Dư Trừ nghe thấy giọng cô ấy, thấp giọng đáp: “Em mới vừa nằm xuống, chị cứ bận việc đi.”

“Chị xong rồi…” Trình Khuynh tháo tai nghe ra, ngồi ở đầu giường, “Đình Thu gửi cho chị thông báo đi du học.”

"Cái đó..." Dư Trừ dừng lại mấy giây mới nói: "Dì Út bảo em thử nộp đơn. Đó là dự án du học được nhà nước tài trợ."

Trình Khuynh ừm: "Em thấy sao?"

"Em đang thu thập tin tức..." Dư Trừ nhìn cô ấy nói: "Em còn chưa quyết định, đương nhiên, em mong nghe được lời khuyên của chị."

"Dư Tiểu La..." Trình Khuynh mỉm cười, "Lời khuyên của chị là, hãy làm chuyện em muốn làm."

Bỏ qua những khác biệt về tính cách bên ngoài, rất nhiều lúc cô nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình ở Dư Trừ, điều không thay đổi chính là trái tim luôn hướng về phía trước, chuyên tâm tự phát triển bản thân.

Không hề nghi ngờ, cô hi vọng em ấy có thể tiến về phía trước, thăng tiến đi lên.

Dư Trừ kéo vạt áo cô: “Chị đành lòng để em đi sao?”

Cũng không biết là hỏi ngày mai hay là mai sau.

Trình Khuynh tháo kính mắt, nằm xuống bên cạnh cô: “Đương nhiên không rồi.”

Dư Trừ nói về chuyện ngày mai: “Tối mai là đến, sau đó chắc sẽ rất bận, nhưng em sẽ gọi cho chị.”

Trình Khuynh: "Ừm."

Im lặng một lúc, Dư Trừ cũng không rõ tâm tình của mình.

Hụt hẫng, quyến luyến.

Trình Khuynh không nói gì, chờ cô nói trước.

Dư Trừ đột nhiên quay người sang, ôm lấy Trình Khuynh.

“Sao vừa rồi em lại gửi cho chị bài viết đó…” Giọng nói trầm tĩnh bình yên của người phụ nữ truyền đến, như gió thổi qua núi, “Em đã khóc à?”

Trầm mặc hai giây, Dư Trừ thừa nhận: “Vâng.”

"Dư Tiểu La, bất cứ ai cũng có thể rời xa em vào bất cứ lúc nào. Nhưng em là cây đại thụ của chính mình..." Trình Khuynh thì thầm vào tai cô, "Cho nên ai rời bỏ em cũng không quan trọng, dù là ba mẹ em hay là chị."

Không kể đến những điều khác, cô ấy lớn hơn Dư Trừ mười hai tuổi.

Khoảng cách tuổi tác là một thực tế khách quan và khó tránh khỏi. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ bước vào tuổi trung niên sớm hơn và già đi sớm hơn.

Hơi thở của Dư Trừ hơi đình trệ: "Còn chị thì sao?"

“Chị sẽ cố gắng bên em nhiều nhất có thể…” Trình Khuynh cũng mỉm cười, “Chúc chị sống lâu trăm tuổi đi. Nhưng đến lúc đó, tóc chị đã sớm bạc phơ.”

Giọng cô ấy bình tĩnh ôn hòa, khiến trái tim Dư Trừ vừa xót xa vừa ấm áp.

Những mong đợi và hứa hẹn mà cô ấy dành cho cô chính là đồng hành và chờ mong.

Nhẹ nhàng tinh tế, sâu sắc bền lâu.

Dư Trừ hôn lên khóe mắt Trình Khuynh, một nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế, ngữ khí lại ôn nhu bá đạo: “Có nếp nhăn cũng đẹp, cũng là của em.”

Nếu chị ấy có nếp nhăn thì cũng sẽ gợi cảm, làm cô động tâm.

Cô hôn lên mặt mày Trình Khuynh, nói: “Của em.”

Lại hôn hôn môi Trình Khuynh, bổ sung: “Của một mình em.”

Nụ hôn nồng nàn thẳng thắn, cô gái vùi sâu, hơi thở hổn hển.

“Là của em…” Trên khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết của người phụ nữ hiện lên ửng hồng quyến rũ, giọng nói bị kìm nén, kèm theo hơi thở mỏng manh: “Muốn chị không?”

Lạnh lùng kìm nén là thế, chỉ vì cô mà quyến rũ động tình.

Hai má Dư Trừ nóng bừng, cô dựa vào cổ cô ấy hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Muốn.”

Cô hôn người yêu từ trên xuống dưới.

Đầu ngón tay trắng nõn mềm ấm tự do du tẩu, chị là ôn nhu hương* chỉ thuộc về em.

Trăng sáng ló ra từ sau đám mây, chiếu sáng căn phòng kiều diễm bất tận.

*Ôn nhu hương 温柔乡 chỉ người phụ nữ dịu dàng, duyên dáng, ân cần. Tiêu biểu là nàng Triệu Phi Yến đời nhà Hán.

Ví một người con gái như 'Ôn nhu hương', nghĩa là đã đắm say người con gái ấy.

*

Sáng sớm hôm sau, Dư Trừ thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo.

Trong ánh nắng ban mai, cô nghiêng người hôn Trình Khuynh trước khi ra khỏi phòng, nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ của người phụ nữ đẹp như tranh vẽ.

Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận kéo vali đi.

Chuyến đi này Dư Đình Thu là người phụ trách chính, điều phối và sắp xếp mọi việc, nhìn thấy Dư Trừ lên tàu cao tốc, cũng chỉ gật đầu với cô.

Trước đây cô ấy đã từng nói với Dư Trừ, sẽ không mở cửa sau hay là quan tâm cô nhiều hơn.

——Điều đang chờ đợi cô sẽ không phải là một hành trình suôn sẻ, mà là một cuộc sống mà cô phải nỗ lực hết mình để tiến về phía trước.

Ngồi bên cửa sổ, Dư Trừ nhìn nắng ban mai, mở tờ giấy viết thư ra, bắt đầu viết.

Đầu bút sột soạt hạ xuống, từng câu từng chữ, nét chữ rõ ràng.

Ba mẹ.

Con nghĩ chắc hẳn ba mẹ đã biết quyết định của con, con mong rằng ba mẹ sẽ tôn trọng ý muốn đó.

Giống như đêm qua ba mẹ đã bị sốc vì con, thì lúc ban đầu ấy, con cũng không thể nào chấp nhận quyết định của ba mẹ.

Thậm chí còn có cảm giác như con đã hoàn toàn bị ba mẹ bỏ rơi, đột nhiên trở thành một đứa trẻ không gia đình.

Mãi đến gần đây, con mới bắt đầu hiểu ra.

Có lẽ rất nhiều năm trước ba mẹ đã thất vọng về nhau, cũng như thất vọng về cuộc hôn nhân này.

Có lẽ, những vụn vặt trong cuộc sống ngày qua ngày đã dập tắt đi tình yêu mãnh liệt.

Nhưng con tin rằng ba mẹ vẫn thương con.

Con vẫn mong ba mẹ đừng vì tranh giành quyền lợi vật chất mà làm tổn thương nhau.

Con xin ba mẹ hãy tử tế với nhau vì thời gian từng bên nhau, hãy tử tế với nhau vì tình yêu từng dành cho nhau.



Về phần con, ba mẹ không cần phải lo lắng cho con.

Dù con chưa biết phải sống cuộc đời này như thế nào.

Nhưng con sẽ cố gắng lớn lên.

Trở thành đại thụ của đời mình.

Trở thành một người trưởng thành thật thật tốt.

Viết xong câu cuối cùng, đầu bút dừng lại trên giấy một lúc lâu.

Đặt bút xuống, Dư Trừ gấp tờ giấy trắng viết thư lại, cho vào phong bì rồi dán tem.

Bức thư này sẽ được bỏ vào một hộp thư màu xanh lá ở một thành phố xa lạ và cuối cùng sẽ đến nơi cần đến.

Đoàn tàu băng qua vùng hoang vu bao la, từ Bắc tới Nam.

Ánh nắng sớm mai chiếu xuyên qua cửa kính, tỏa sáng rực rỡ.

Dư Trừ nghĩ đến người mà cô nhẹ nhàng hôn trước khi rời đi vào buổi sáng.

Khuôn mặt điềm tĩnh bình yên, ngủ nhan khiến người tâm động.

Đó là chiếc ô đã che chở cho cô trong đêm mưa, đồng thời cũng là tia sáng bất ngờ chiếu vào cuộc đời cô.

Cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lên, đôi má trắng ngần nóng dần khi tiếp xúc với ánh mặt trời.

Cô đưa tay ra, nắm lấy ánh sáng.

https://www.youtube.com/watch?v=EPlJsnrRYA8

Tình gọi ai trên bờ vai

Thương kiếp hoa sao không ngày mai

Người yêu ơi còn đâu câu hát ngàn năm

Rồi giọt nắng vẫn trầm lắng

Hát vang lên câu nhạc rộn ràng

Vắng em nên mùa thu cũng xa ngàn.

Tình gọi ai trong mù khơi

Thương nhớ nên con tim mồ côi

Người yêu ơi về đâu giây phút mặn nồng có đôi

Mùa hạ trắng vẫn sâu lắng

Giấc mơ ơi đâu là cuộc đời

Ánh trăng vàng ơi luôn có ta hoài mong.