Những con ve sầu không ngừng kêu và cái nóng thiêu đốt vẫn còn đọng lại.
Dưới cái nắng tháng Tám chói chang, Dư Trừ kéo vali ra khỏi xe.
Xe buýt chở nhóm người tiếp theo rời đi, Dư Đình Thu đứng ở ven đường, nhìn cô mỉm cười: “Thấy sao hả?”
Hơn một tháng làm dự án, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện một mình với Dư Trừ, như thể cô ấy hoàn toàn không quen biết cô.
Dư Trừ đội chiếc mũ che nắng màu be, đứng ở ven đường nhìn chung quanh, có chút thất thần nói: “Cũng được ạ.”
“Đáp cho có vậy đó…” Dư Đình Thu cố nhịn xúc động muốn đánh cô, “Đừng nhìn nữa, mắt sắp rớt ra rồi kìa.”
Hôm nay xe khởi hành sớm hơn một giờ nên đến sớm hơn.
Ngay khi Dư Đình Thu vừa định hỏi cô cháu có cần đưa về dùm hay không thì một chiếc Audi màu trắng đã rẽ từ bên kia đường, băng qua ngã tư rồi dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết với đôi lông mày và đôi mắt sâu.
"Cậu đến sớm thế!" Dư Đình Thu cúi người, thò lại gần nói chuyện: "Cậu đi từ hồi nào vậy, Trình đại giáo thụ?"
Trình Khuynh ừm khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua cô, dừng lại trên người cô gái phía sau: “Gầy rồi.”
Dư Trừ bị câu này của cô ấy làm cho khóe mắt cay cay.
Đã hơn một tháng không gặp, cô rất nhớ cô ấy.
Dư Đình Thu che ngực: "Ủa alo? Tôi đang nói chuyện với cậu mà!"
Trình Khuynh ừm một tiếng: “Sớm hơn một giờ.”
Dư Đình Thu tặc lưỡi hai cái, mở cốp xe ra giúp Dư Trừ đặt vali lên, trước khi rời đi còn xoa đầu Dư Trừ: “Được rồi, dì không tiễn cháu nữa, dì phải đi uống một ly với Ninh tỷ đây, cháu về ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé.”
Dư Trừ vẫy tay với dì, quay lại nhìn vào đôi mắt ấm áp tươi cười của Trình Khuynh, mở cửa trước, lên xe, sau đó cởi mũ ra mỉm cười với cô ấy.
Đôi má trắng sáng, đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng đều khi cười khiến người ta cảm thấy thật tươi sáng.
Trình Khuynh đưa tay nhéo mặt cô: “Gầy thật rồi này.”
Dư Trừ nắm lấy cổ tay, hôn chụt lên đầu ngón tay cô ấy một cái: “Nào có.”
Trình Khuynh cong cong ngón tay, không khỏi mỉm cười.
Đôi môi ấm áp mềm mại, nơi bị cô hôn qua vẫn còn râm ran âm ấm.
Dư Trừ quay lại trường cất hành lý rồi rời đi.
Nguyên nhân quá đơn giản, một tháng vừa qua đồ ăn quá kém, hiện giờ cô rất thèm ăn.
Vẫn là bữa trưa do Trình Khuynh nấu.
Cua lông, cánh gà cola, sườn non om, củ sen xào, khoai tây chiên chua cay... Đều là những món Dư Trừ thích.
Cô không kiềm chế được bản thân, ăn hai bát cơm liền, ăn xong mới hối hận: “Xong rồi, sao em lại ăn giỏi thế nhỉ?”
Trình Khuynh rót ra một ly nước ép dưa hấu, nhìn từ trên xuống dưới, mới bình thản nói: "Nên béo lên một chút. Ngực phẳng rồi đây này."
“Ahhh…” Dư Trừ nhất thời quên mất tức giận, nhào qua đu lên người cô ấy như gấu koala, “Phẳng đâu mà phẳng, chị nói bậy!”
Trình Khuynh cúi đầu hôn hôn cô, giọng đùa giỡn hỏi: “Thế à?”
Dư Trừ bị nụ hôn của cô ấy làm cho mơ hồ, nhưng lý trí đã ngăn cô lại: “Em đi tắm trước đây.”
Cô ngồi xe hết nửa ngày, chạy loanh quanh dưới cái nắng như thiêu đốt, chỉ muốn đi tắm thật nhanh, mặc bộ đồ ngủ mềm mại sạch sẽ rồi ôm bạn gái vào lòng.
Trình Khuynh nhìn cô ôm bộ đồ ngủ lao vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào, lắc đầu cười.
Buổi trưa mùa hè, nắng chói chang.
Trong phòng bật máy điều hòa, nhiệt độ vừa phải.
Dư Trừ mặc bộ đồ ngủ vào, lăn qua lăn lại trên giường hai lần rồi mới ngồi dậy.
Cô kiểm tra cẩn thận, thấy không bị rám nắng, hình như có hơi gầy đi một chút...
Nhưng không hề phẳng đâu nha!!!
(Ok nha bạn Dư gồ ghề, lồi lõm, nhấp nhô ☺️👌)
Cánh cửa mở ra từ bên ngoài.
Trình Khuynh nhìn thấy bóng lưng trắng nõn như tuyết của cô gái, thấp giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Dư Trừ không quay đầu lại: “À… Em đang thoa sữa dưỡng thể.”
Vẫn là chai vải thiều hoa hồng Trình Khuynh đưa cho cô, lâu rồi cô không dùng tới, vẫn là mùi ngọt thanh quen thuộc ấy.
Trình Khuynh giơ tay lên, đầu ngón tay đặt lên vai cô: “Để chị thoa cho em.”
“Không cần…” Dư Trừ kéo áo ngủ lên, bỏ sữa dưỡng thể xuống, sau đó quay người nói: “Em giận rồi, hôm nay không cho chị chạm vào em.”
Trình Khuynh cười rộ lên: “Nhỏ mọn chưa kìa.”
Dư Trừ: “Vốn dĩ... Chị còn chưa sờ vào làm sao biết phẳng!”
Trình Khuynh vui vẻ cười nói: "Không cần sờ, chỉ cần nhìn là biết."
Dư Trừ bị cô ấy cười đỏ mặt, lao về phía cô ấy, ôm nhau cùng lăn lên giường:
"Nhìn bằng mắt sai số sẽ rất lớn. Trình đại giáo thụ, chị phải giữ vững tinh thần khoa học chứ."
Vừa tắm xong, cơ thể ấm áp thơm tho của cô gái đã hòa lẫn hơi nước trong lành.
Không biết là ai hôn ai trước, cứ thế quấn lấy nhau.
Dư Trừ vẫn nhớ mình đang tức giận, đè tay Trình Khuynh lại, không cho cô ấy cử động.
Cô thở hổn hển nói: “Hơ…Trình đại giáo thụ, em đã bảo hôm nay chị không được chạm vào em mà…”
Trình Khuynh cười: “Thù dai vậy sao?”
Dư Trừ ừ một tiếng, cười hôn lên tai cô ấy.
Ở trên giường Trình Khuynh thường không chủ động quá nhiều, dù sao chênh lệch tuổi tác lớn như vậy...
Hơn nữa Dư Trừ đã sớm phát hiện đôi tai chính là điểm yếu của cô ấy.
Chỉ cần chạm nhẹ, chạm nhẹ thôi là đủ rồi.
Khi tai trái bị chạm vào, cơ thể người phụ nữ cứng đờ trong giây lát, sau đó ôm cô vào lòng.
Cô ấy thật sự rất nhớ hơi ấm của cô, để cô tùy ý muốn làm gì thì làm.
Giữa hè, buổi trưa, nắng gắt.
Cánh quạt điều hòa kêu vo vo, làm người ngủ ngon.
Ngủ trưa tỉnh dậy đã gần 5 giờ chiều.
Buổi tối, Trình Khuynh đến thư phòng đọc sách, còn Dư Trừ ở trong phòng đọc thông tin dự án, chỉnh sửa bản vẽ, bắt đầu vạch ra kế hoạch tương lai.
Một tháng vừa qua trong lúc rảnh rỗi, cô đã tham khảo ý kiến của thầy cô và bạn bè, đọc rất nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm, trong đầu cũng đã có ý tưởng sơ bộ.
Nhưng cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Dư Trừ nhảy xuống giường, đi đến thư phòng tìm Trình Khuynh.
Cửa thư phòng hé mở, Dư Trừ nhẹ nhàng mở cửa ra, tránh làm phiền cô ấy làm việc.
Bóng dáng cao gầy đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà, tấm lưng điềm tĩnh quạnh quẽ.
Một cảm giác cô đơn khó tả lặng lẽ xâm chiếm cô.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ quay đầu lại mỉm cười với cô: "Sao em lại qua đây?"
Dư Trừ bước tới ôm cô ấy từ phía sau.
Trình Khuynh biết cô đang chuẩn bị cho năm học mới, cũng nhận ra tâm tình cô có chút không vui, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải Bé Dứa của chúng ta đã tính toán xong rồi sao?”
Dư Trừ ôm cô ấy lắc đầu, giọng đầy lưu luyến: “Em không nỡ xa chị.”
Cô biết Trình Khuynh luôn lặng lẽ quan tâm người khác nhưng chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
Nhưng cô không thể lúc nào cũng để Trình Khuynh lo lắng cho cảm xúc của mình, cứ mãi ở bên chờ đợi cô.
Cô không muốn để cô ấy lại cô đơn một mình.
Không biết đã bao nhiêu lần chị ấy đứng một mình bên cửa sổ nhìn chằm chằm như thế.
“Dư Tiểu La…” Trình Khuynh mỉm cười, xoay người ôm lấy cô, “Đừng nghĩ cho chị nhiều quá.”
Trình Khuynh nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cô gái, cảm nhận được tấm lòng chân thành ấm áp, cúi đầu hôn lên trán cô.
Trình Khuynh ôm mặt Dư Trừ, nghiêm túc nhìn cô: “Nếu nhớ em, chị sẽ đi gặp em.”
Xét đến tuổi tác hiện giờ, thành tựu sự nghiệp và triển vọng phát triển của cô ấy, câu nói này không chỉ để trấn an Dư Trừ mà còn là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô ấy.
Trình Khuynh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm trò chuyện.
Mãi đến tận đêm khuya, Dư Trừ mới đưa ra quyết định đăng ký chương trình trao đổi nước ngoài được tài trợ công khai này.
Vẫn còn mười ngày nữa mới hết hạn đăng ký. Dư Trừ có nền tảng tiếng Anh tốt. Năm ngoái cô không có việc gì làm nên đã cùng Nghiêm Duyệt đi thi IELTS, được 7.5, thỏa mãn điều kiện, sau khi xuất ngoại sẽ học thêm một lớp ngôn ngữ nữa, ngôn ngữ không phải là vấn đề.
Nhưng những giấy tờ khác chuẩn bị khá rườm rà, cô đã hạ quyết tâm, một lòng một dạ bắt tay vào chuẩn bị.
Thời kỳ chuẩn bị bận rộn rối ren.
Bảng điểm, chứng chỉ thi đấu, thư giới thiệu… Trong nháy mắt đã là cuối tháng Tám. Chỉ còn hai ngày nữa là năm học bắt đầu, danh sách dự án sẽ được công bố.
Dư Trừ đã được chọn.
Vào ngày cô nhận được email, vừa lúc Dư Trừ đang ở Vân thị – Cách đó vài ngày Trình Nhạc đã đến Vĩnh Châu, nhiệt tình mời cô ghé Vân thị chơi thêm một chuyến, tuyên bố sẽ đưa cô đi ăn tất cả hàng quán ngon nhất.
Gió đêm du dương.
Dư Trừ cúi đầu, tóc mái bị gió thổi tung, nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu.
Trình Khuynh vừa mới mua một chai nước, thấy sắc mặt cô là lạ: "Em sao vậy?"
Dư Trừ đưa điện thoại cho cô ấy, cũng không biết là vui hay buồn, khóe môi cong lên: “Em xin được suất trao đổi ở nước ngoài rồi.”
“Đó là chuyện tốt…” Trình Khuynh vòng tay ôm lấy cô, “Quả dứa nhỏ của chúng ta thật lợi hại.”
"Dạ..." Dư Trừ nghe cô ấy nói như vậy có hơi muốn khóc, cô chớp mắt, thở phào một hơi, sau đó mỉm cười với cô ấy: "Đương nhiên phải lợi hại rồi."
“Chị, chị Tiểu Dư…” Trình Nhạc từ cách đó không xa chạy tới, cô bé vừa đưa cho người chơi guitar bên đường một đồng xu để yêu cầu một bài hát, vui vẻ thoải mái nói:
“Tối nay bên sông có bắn pháo hoa đó, chị Tiểu Dư có muốn đi xem không?"
Trình Khuynh nhìn đồng hồ, hỏi Dư Trừ: “Vẫn còn sớm, mình đi xem nhé?”
Dư Trừ đè xuống cảm xúc: “Vâng.”
Dọc theo bờ sông, trời đã tối, người cũng dần thưa.
Nửa đường Trình Nhạc nhận được điện thoại: “Thôi xong, em quên làm bài tập rồi, ngày mốt đi học là phải nộp lại, thôi em về nhà trước đây, không đi cùng các chị được rồi.”
Trình Khuynh gọi taxi cho cô bé, dặn dò em gái vài câu rồi kéo Dư Trừ về phía trước.
Như sợ cô tâm tình không tốt, trên đường đi Trình Khuynh hiếm khi nói nhiều chuyện tầm phào như vậy, chẳng hạn như mấy ngày trước em gái ở nhà đánh nhau với mèo, hay là cô Tống đã ly hôn, bây giờ đang quen tình trẻ.
Đi mãi đến cuối cầu Trình Khuynh mới dừng lại: “Ở đây xem đi.”
Dư Trừ gật đầu, trên đường tới đây, tâm trạng cô đã dần bình tĩnh hơn.
Những cảm xúc bối rối, bất an, lo lắng đó cô cần phải tự mình vượt qua.
Phải đi một chặng đường thật dài để có được câu trả lời cho chính mình.
Tiếng sóng sông cuồn cuộn vang lên.
10 giờ, pháo hoa rực sáng trên bầu trời phía xa.
Đùng, đùng, đùng.
Họ ở bên bờ sông xem pháo hoa.
“Cái kia đẹp quá…” Dư Trừ chỉ vào một bên bầu trời, “Màu đó em chưa thấy bao giờ.”
Trình Khuynh ừm một tiếng, ôm cô từ phía sau: “Chỉ mới bắt đầu thôi, sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Ánh sáng rực rỡ lao vào bầu trời đêm tối tăm, nở ra một bông hoa ấm áp trong phút chốc, đuôi ánh sáng cắt xuyên bầu trời đêm rồi lại mờ đi.
Cứ thế lặp lại, đẹp đẽ sặc sỡ như một giấc mộng muôn màu.
Dư Trừ ngẩng đầu lên lặng lẽ xem pháo hoa.
Trình Khuynh nhớ tới khi còn là thiếu niên, cô cũng từng đến bờ sông xem pháo hoa.
Mùa đông năm đó, cô thuyết phục ba mình đi bước nữa. Hôm đó trời rất lạnh, cô đứng bên sông nhìn pháo hoa bay lên rồi rơi xuống, chỉ để lại tro tàn lạnh băng.
Thời gian trôi qua, chuyện cũ chỉ còn là chuyện cũ.
Giờ đây trong vòng tay cô là một cô gái dịu dàng, trìu mến, chỉ thuộc về cô.
Một tình yêu trong sáng và chân thành.
Cần chi phải đào sâu vào những nỗi buồn của quá khứ.
Pháo hoa bắn lên bầu trời phía xa, một luồng ánh sáng thắp sáng bầu trời đêm.
Dư Trừ quay lại, sa vào ánh mắt ấm áp tươi cười của cô, mỉm cười, quay lại ôm cô.