Trời Quang

Chương 12: Cơn mưa thứ hai



Dư Trừ trở về ký túc xá cởi quần áo bẩn ra, ngửi thấy mùi cà phê trên áo khoác, liền cẩn thận thay quần áo.

Cô cảm thấy mùi thơm thoang thoảng của cà phê vẫn còn vương trên tóc nên cũng gội đầu lại.

Uống xong thuốc hôm nay, Dư Trừ súc miệng, chuẩn bị thay giày đi ra ngoài.

"Khả Khả, tớ ra ngoài đây."

An Khả tháo tai nghe ra: "Cậu đi ăn tối hay ra hiệu thuốc mua thuốc vậy? Để tớ đi cùng cậu."

Dư Trừ lắc đầu: "Tớ không định ăn, ăn một miếng bánh mì là đủ rồi, hôm nay tớ có hẹn, tớ đi đây."

An Khả: "Cậu đi gặp ai vậy, vị Trình đại giáo sư kia á? Đừng đi, tay cậu còn đau mà."

Dư Trừ nói không sao: "Tớ muốn gặp chị ấy."

An Khả buông tay: "Được rồi, tùy cậu đấy."

Dư Trừ đến dưới nhà Trình Khuynh sớm hơn nửa tiếng, có vẻ như còn quá sớm để đi thẳng lên nên cô đành đứng ở tầng dưới, đi vòng quanh hai lần.

Không ngờ trời lại mưa, may thay cô mang theo ô nhưng gió quá mạnh khiến cô rùng cả mình giậm giậm chân.

Lúc 7h15, cô bước vào thang máy, gõ cửa.

Trình Khuynh mặc bộ đồ ở nhà màu xanh đậu, mái tóc đen dài được buộc bằng một chiếc buộc tóc màu trắng trơn, trên cổ đeo chiếc kính mắt xích bạc, câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp mặt là: "Em ăn tối chưa? "

Dư Trừ gật đầu: "Dạ ăn rồi."

Trình Khuynh dẫn cô vào: "Tôi lại quên mua dép mới rồi, em lại mang dép của tôi đi vậy."

Cũng như lần trước, cô ấy vào trước rót nước cho cô.

Dư Trừ tìm lời để nói, "À... Chị vừa xuống máy bay về nhà phải không ạ?"

Trình Khuynh: "Ừm, tôi vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của em."

Dư Trừ nhận lấy cốc nước: "Em cám ơn... Vừa rồi chị đang làm gì vậy?"

"Xem phim giết thời gian thôi," Trình Khuynh chỉ vào căn phòng nhỏ, "Có máy chiếu và màn hình, em có muốn vào xem cùng không?"

"À! Dạ xem."

Dư Trừ theo vào, hóa ra cô ấy đang xem "The Shawshank Redemption"*, cô từng đọc nguyên tác trước đó, rất thích câu chuyện này.

*Nhà tù Shawshank là bộ phim có điểm IMDb cao nhất thế giới: 9,3/10. Đây là một bộ phim hay, đáng xem, có những đoạn hài rất dí dỏm nhưng cũng có nhiều đoạn bi rất nhân văn.

Trình Khuynh hỏi: "Em có muốn xem lại từ đầu không?"

Dư Trừ vội nói: "Không cần không cần, em cũng biết đại khái cốt truyện rồi, chị cứ bấm xem tiếp đi."

Trình Khuynh nhướng mày: "Được thôi."

Khi họ xem xong nửa bộ phim còn lại thì trời đã tối.

Trình Khuynh hỏi: "Em có muốn đi tắm trước không?"

"Em tắm rồi, chị cứ tắm đi ạ."

Dư Trừ đã thay quần áo trong ký túc xá nhưng không dám tắm, cô sợ nước nóng sẽ làm đau tay nên chỉ dùng khăn ướt lau mình.

Trong khi Trình Khuynh đang tắm, cô thay đồ ngủ, ngồi vào bàn làm việc trong phòng Trình Khuynh, nhàm chán lấy sách giáo khoa và giáo trình ra.

"Chủ nghĩa chiết trung xuất hiện vào nửa đầu thế kỷ 19..."

"Chủ nghĩa tập thể..."

"Ây dà, tập trung tập trung."

"Paris..."

Tiếng nước trong phòng tắm nối tiếp nhau vang lên, nội dung cuốn sách lại bị đọc dở dang dang dở.

Dư Trừ thở dài. Thôi quên đi, không thể nào tập trung cho được.

Cô đứng dậy, đi quanh phòng, tắt đèn trên đầu.

Trong phòng chỉ còn một chiếc đèn sàn màu trắng, tỏa ra ánh sáng rất dịu.

Dư Trừ xõa tóc, mái tóc mềm mại sạch sẽ xõa xuống trên sách, cô cúi đầu xuống, rẽ đuôi tóc ra nghịch.

"Không tập trung học gì cả."

"...Ơ?"

Không biết Trình Khuynh đã tắm xong từ khi nào, cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dấu chấm hỏi vẽ trên sách: "Có chỗ nào em không hiểu sao?"

Dư Trừ cảm thấy như bị cô giáo bắt quả tang lén lút nghịch ngợm, mặt có chút nóng lên: "Có một số chỗ em không hiểu lắm."

Trình Khuynh đeo kính lên: "Được, để tôi xem."

Dư Trừ ngoan ngoãn đưa sách giáo khoa và giáo trình cho cô ấy, cô ấy chỉ vào bài tập, nói ví dụ này không hay, cô ấy còn nói ngữ cảnh trong ppt của trợ giảng không rõ ràng, không trực quan.

Ánh sáng rót xuống thật nhẹ nhàng.

Trình Khuynh ngồi nghiêng về phía cô, mái tóc đen xõa xuống vai phải, sườn mặt sạch sẽ gọn gàng, vào lúc này dưới ánh đèn lại toát lên một vẻ nhu hòa khác thường.

Cô ấy vừa mới tắm xong, trên tóc còn thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng, dần dà len lỏi vào mũi Dư Trừ.

Dư Trừ đang đọc sách, lại vô tình ngẩng đầu lên, nhìn người ta đến ngơ ngẩn.

Cho đến khi bị đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên trán: "Em lại không tập trung."

Cô chợt tỉnh táo lại, bắt gặp ánh mắt Trình Khuynh.

Hai người thực sợ ở rất gần, rất gần nhau.

Dù qua cặp kính lạnh, Dư Trừ vẫn có thể nhìn thấy rõ hàng mi dày và nốt lệ chí mờ nhạt ở khóe mắt cô ấy.

Con ngươi nhàn nhạt, có chút quạnh quẽ ôn nhu.

Dư Trừ vô thức thở chậm lại, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi..."

"Em đã hiểu chưa?"

"Dạ hiểu, hiểu rồi."

Trình Khuynh ừm: "Lần sau tôi không muốn phạt em nữa đâu."

Dư Trừ đỏ mặt: "Ơ... Dạ."

Cô cất cuốn sách đi, vô tình chạm vào cánh tay trái, đau đến mức khiến cô nói năng lộn xộn: "Đã muộn rồi thì... nên đi tắm rửa thay quần áo, à không... Đi ngủ thôi ạ."

Trình Khuynh tựa hồ muốn cười: "Ừm, đã muộn rồi nhỉ."

Ánh sáng của đèn sàn vừa phải, không quá sáng cũng không quá mờ.

Sột sột soạt soạt, quần áo đầy đất.

Không khí dường như cũng ấm dần lên, khiến má ai nấy đỏ bừng.

Dư Trừ cúi đầu một lúc, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Trình Khuynh, tuy đã hơi đắm chìm nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.

Trình Khuynh chỉ vào xương quai xanh của cô hỏi, một câu phải dừng lại vài lần: "Sao, ở đây lại đỏ như vậy?"

"Không sao ạ... Chỉ do em ở gần chị..."

Hơi thở loạn phả vào tai cô rồi nhanh chóng rời đi khiến tóc cô run lên khe khẽ.

Trình Khuynh không ngờ cô lại giải thích như vậy, nhưng bao nhiêu lời nói đều không nói được thành lời.

Cùng với tiếng mưa ngoài cửa sổ, thế giới rơi vào lặng im.

Hai cái bóng đan xen trên bức tường trắng của căn phòng như những đường nét thanh đạm trên bức tranh thủy mặc, lơ đãng đong đưa, đầy ao xuân thủy, nhỏ giọt lặng thầm.

Cổ chân lơ lửng trên không khẽ rung lên, đá văng ra một mảnh vải nhỏ.

Những ngón chân trắng như tuyết siết chặt lại rồi lặng lẽ thả lỏng ra.

Trình Khuynh đưa tay kéo cô, Dư Trừ tựa vào cổ cô ấy không nhúc nhích, thanh âm trầm thấp: "Em có hơi mệt... Cho em ngủ một lát, em sẽ dậy tắm sau."

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi em."

Trình Khuynh đi vào phòng tắm sạch cảm giác nhớp nháp trước khi ra ngoài gọi cô.

"Tôi xong rồi, em vào đi."

"Dư Trừ?"

"Dư Trừ?"

Trình Khuynh bước tới, kéo nhẹ cô gái đang vùi má vào gối, sờ trán cô, hơi âm ấm.

Cô ấy gọi tên cô thêm mấy lần nhưng vẫn không có lời hồi đáp, hình như cô đã ngất đi rồi.

Trình Khuynh dùng khăn ướt lau trán cho Dư Trừ trong khi gọi điện cho một người bạn ở bệnh viện.

Cô đỡ Dư Trừ dậy, nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa em đi khám bác sĩ, đừng sợ."

Khi cô đến bệnh viện, bạn cô đã đăng ký cho cô, sẵn tiện đặt lịch kiểm tra xét nghiệm, sau bao rắc rối thì trời cũng đã muộn.

May mắn thay không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nghe nói thể chất Dư Trừ không được tốt lắm, khả năng miễn dịch yếu, còn bị mắc mưa nên mới cảm nhẹ.

Trình Khuynh đi làm thủ tục, trên đường đi bạn cô cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.

Trình Khuynh: "Lão Triệu, cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."

Lão Triệu ngập ngừng nói: "Thật không thể nhìn ra, cậu cũng biết chơi quá nhỉ."

Trình Khuynh: "Cái gì? Cậu nói chuyện đánh đố gì vậy?"

Lão Triệu: "Thôi thôi, nhanh vào phòng bệnh đi."

Trình Khuynh không hỏi nữa, vào nhận phòng bệnh: "Thế, em ấy không sao chứ?"

"Không sao," Lão Triệu lại đổi lời, "Mà không, hơi có sao một chút. Cô ấy cần bôi thuốc lên cánh tay."

Trình Khuynh: "Thuốc gì?"

Lão Triệu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, vén tay áo cô gái lên, cánh tay trái đỏ bừng.

Đêm khuya, mặc đồ ngủ, mồ hôi dính bết vào trán.

Ngoài ra còn có những vết đỏ trên xương quai xanh và cánh tay... Câu trả lời đã hiện lên rõ mồn một.

Lão Triệu thở dài: "Cậu xem lại cậu đi, cậu hành con gái nhà người ta ra thế này rồi mới chịu mang tới đây."

Trình Khuynh: "?"

Lão Triệu vỗ vai Trình Khuynh, nhìn cô bằng ánh mắt 'tôi hiểu hết rồi': "Làm người đi."