Trước khi chuông báo thức kêu, Dư Trừ đã tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm, tâm trí luôn căng thẳng khiến cô ngủ không yên.
Cô nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, trước khi ra khỏi phòng còn dừng lại viết một mẩu giấy ghi chú rồi dán lên đầu giường.
Dự án thực tập trước đó vẫn còn công việc cần hoàn tất, cả ngày Dư Trừ bận rộn cho đến khi tan làm. Sau đó cô mới có thời gian uống một cốc nước, vội vã ra ngoài bắt tàu điện ngầm.
An Khả không làm công việc đúng chuyên ngành mà làm về vận hành ở một công ty lớn về Internet ở phía Nam. Ngày mai cô ấy sẽ bay đi, nên đã hẹn tối nay ăn bữa tiệc chia tay.
Sau khi ăn xong ở một quán ven đường ngoài trường, An Khả uống khá nhiều rượu, đứng bên lề đường không chịu đi, bỗng nhiên bắt đầu khóc, ôm chặt Dư Trừ không buông: "Bé Dứa à, tớ không nỡ xa cậu, huhu."
Cô ấy khóc to đến mức Dư Trừ chỉ biết dở khóc dở cười: "Thôi nào, thôi nào, bây giờ giao thông thuận tiện lắm, Quốc Khánh chúng ta gặp lại nhé."
An Khả được an ủi hồi lâu, mới dần nguôi ngoai nỗi buồn ly biệt: "Haiz, con gái nuôi hai mươi năm, tự dưng lại phải đi lấy chồng. Cậu có muốn cân nhắc không, bỏ trốn cùng tớ nhé?"
Nửa câu đầu thì như giọng mẹ già nói với con gái, nửa câu sau lại là trêu đùa vui vẻ, đúng là thánh diễn mà.
Dư Trừ không chịu nổi nữa: "Thôi thôi, tớ chịu thua cậu."
An Khả lau khô nước mắt, bóp má cô một cái: "Chậc chậc, trước khi đi phải véo má hoa khôi khoa Kiến Trúc của chúng ta một cái. Đám con trai cứ khen Nãi La của chúng ta dễ thương mãi, để tớ chụp tấm hình đăng lên mạng xã hội cho bọn họ ghen tị chết luôn."
"Gì chứ..." Dư Trừ bị cô ấy bóp má, rồi ngay sau đó cũng bị các bạn cùng phòng khác véo thêm mấy cái, "Các cậu vừa phải thôi nhé!"
Mấy người họ cười đùa ầm ĩ, đứng đón gió đêm ngoài đường thật lâu, mới không đành lòng nói lời tạm biệt.
Dư Trừ đứng yên tại chỗ, nhìn từng người bạn lên xe, rời đi.
Mấy năm qua, người cùng cô đi học, cùng cô đi chơi, vừa cười vừa nói, giờ cũng mỗi người mỗi ngã.
Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đón gió đêm bước về phía trước, mới nhận ra có ai đó đang đợi mình dưới ánh đèn đường.
"Sao chị lại đến đây?"
"Đến đón em..." Trình Khuynh bước tới, ngửi thấy mùi rượu trên người Dư Trừ, hỏi: "Em uống rượu à?"
"Không ạ..." Dư Trừ lắc đầu, "Là Khả Khả uống, cậu ấy dựa vào vai em khóc một lúc lâu."
Cô vừa nói vừa có chút không thoải mái, vì sáng nay hai người họ không nói chuyện, chỉ để lại một mẩu giấy nhắn rằng mình sẽ về trường sau khi tan làm.
Trình Khuynh trêu: "Tối qua em giận, không thấy nói Bé Dứa muốn đánh dấu chị nhỉ?"
Dư Trừ đáp: "Em đâu có giận... Đừng có nhại em."
Thực ra cũng chẳng phải giận, chỉ là ban đêm cảm xúc dễ bùng nổ, nói vài câu rồi không muốn nói nữa.
Khu chợ đêm đang rất náo nhiệt, Dư Trừ kéo Trình Khuynh đi dạo một vòng bên ngoài cổng trường, đi mệt rồi mới chịu về.
Bên đường có một quầy hoa quả bán dứa đã cắt sẵn, dùng que tre cắm vào, vừa mới mang ra.
Trình Khuynh cười nhìn Dư Trừ: "Nhưng chị muốn ăn."
Dư Trừ bị cô ấy nhìn đến nóng cả má: "Ừm."
Trình Khuynh xoa nhẹ vành tai đỏ của cô, cười: "Em nghĩ sai rồi."
Mặt Dư Trừ càng đỏ hơn: "Em đi mua hoa quả đây."
Dứa, dưa vàng và dưa hấu đã cắt sẵn, ngọt mát, rất nhanh đã ăn xong.
Trình Khuynh vuốt nhẹ tóc mái của Dư Trừ ra sau tai, bỗng nhiên nói: "Chị đã thấy rồi."
Dư Trừ ngạc nhiên: "Hữm?"
Trình Khuynh nhìn cô, nói: "Chị thấy em ấy ôm em, thấy họ véo má em mà em không tránh, cũng nghe thấy họ gọi em là Nãi La?"
"Thỉnh thoảng bạn em hay gọi em như thế..." Dư Trừ có chút thắc mắc, "Sao vậy ạ?"
Ban đầu không biết ai gọi cô là 'sữa bò thiếu nữ', tràn đầy năng lượng. An Khả véo lớp mỡ phúng phính trên má cô gọi đó là "mỡ sữa", bèn đặt cho cô biệt danh này.
Biệt danh thì nhiều vô số kể, nhưng Dư Trừ không mấy thích cái tên này, cũng lười phản đối.
Trình Khuynh bình thản nói: "Nghe không hay."
Dư Trừ hỏi: "Chỗ nào không hay chứ?"
Ánh mắt Trình Khuynh dừng lại trên ngực cô.
Từng ngày một, như trái cây chín dần, ngọt ngào hơn.
Vốn dĩ là chính tay cô nuôi lớn.
Dư Trừ bị cô nhìn đến bối rối, một lát sau mới ngộ ra, mặt đỏ bừng: "Không phải ý đó... Lần này chị nghĩ sai rồi."
Trình Khuynh không nhịn được cười, đưa tay nắm lấy tay cô: "Ừm."
"Chị chỉ không muốn thấy ai khác ôm em..." Trình Khuynh khẽ nói, "Chị thừa nhận."
Đối với một số người, việc thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình không phải là điều dễ dàng.
Cô chưa bao giờ muốn can thiệp vào tự do của Dư Trừ, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với cô ấy.
Đây là lần đầu tiên.
Dư Trừ khẽ dạ, tim lặng lẽ đập nhanh hơn. Cô cong môi, giọng nhẹ nhàng: "Em biết lâu rồi mà."
Cô biết câu nói này chính là câu trả lời dịu dàng cho câu hỏi của cô tối qua.
Không cần hỏi, vì cô hiểu ý cô ấy.
Trình Khuynh cười nói: "Lần nào chị cũng nghĩ cho em, bởi vì người đó là em, chứ không phải ai khác, Dư Tiểu La à."
Đây không phải là lời tỏ tình nồng cháy nhất mà Dư Trừ từng nghe.
Nhưng chỉ một câu đã chữa lành mọi lo âu của cô, xóa tan hết mọi bất an.
Cô nghiêng người tới, nhanh chóng hôn nhẹ lên má Trình Khuynh: "Em biết rồi."