Chiều Chủ Nhật, như đã hẹn trước đó, Dư Trừ đến đón A Bạch đi khám.
Cánh cửa vừa mở ra, A Bạch đã meo meo chạy tới.
Dư Trừ bế nó lên, ngữ khí thân mật: "A Bạch, em có nhớ chị không?"
Giọng Trình Khuynh từ trong phòng khách truyền đến: "Vật nhỏ vô tâm vô phế đó mà nhớ tới ai."
A Bạch meo meo hai tiếng, trong thanh âm tựa hồ có chút bất mãn.
"Sao vậy, Bạch Bạch," Dư Trừ vuốt lông mèo, "Sao hôm nay em có vẻ tức giận thế? Được rồi được rồi, không có nha, A Bạch của chúng ta không phải là con mèo như vậy."
Thủ phạm khiến con mèo tức giận còn nói thêm: "Con mèo nhỏ mọn nhất thế giới".
"Ai nói? Chị đừng nói nhảm."
"Sự thật rành rành."
Trình Khuynh thay quần áo bước ra, cô mặc một chiếc váy không tay cạp cao màu xanh lam nhạt, tông màu dịu dàng tao nhã, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, ôn nhu lại ngự khí.
Dư Trừ trêu chọc mèo con dừng lại một chút, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, sau đó mới dời tầm mắt: "Hừ, A Bạch của chúng ta không thèm so đo với chị."
Trình Khuynh nhếch khóe môi: "Được rồi, đi thôi."
Cuối tuần, bệnh viện thú cưng có rất nhiều người, bọn họ phải xếp hàng chờ hai tiếng đồng hồ để khám toàn thân cho A Bạch, mãi đến 4 giờ chiều mới xong.
Kết quả kiểm tra rất tốt, A Bạch trông ốm yếu gầy gò nhưng khỏe mạnh và không có vấn đề gì.
Trên đường về, Trình Nhạc gọi: "Chị, chị Tiểu Dư, hai người cứ đi ăn đi. Cô giáo nói hôm nay phải học thêm đến 7 giờ."
Dư Trừ: "Không sao, bọn chị đợi em nhé?"
Trình Nhạc điên cuồng lắc đầu: "Không được không được, hai người đi ăn tối đi, đừng ăn quá muộn."
Cúp điện thoại xong, Dư Trừ cảm khái: "Nhạc Nhạc thật là chu đáo."
Trình Khuynh nhàn nhạt mỉm cười, không nói gì.
Dư Trừ chọn một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông rồi để Trình Khuynh gọi món.
A Bạch ở nhà ồn ào nhưng khi ra ngoài lại khá im lặng, ngoan ngoãn nằm trong túi, không hề làm ồn ào gì cả.
Dư Trừ không có cảm giác thèm ăn, ăn xong nửa bát cháo thuyền Đĩnh Tử và nửa phần lạp gạo đỏ thì đặt đũa xuống.
"Em ăn ít thế?"
"Trưa nay em ăn nhiều rồi, với em cũng không thấy đói."
Có lẽ là do di chứng bận rộn cách đây không lâu, gần đây khẩu vị của cô kém đi, chức năng tiêu hóa rất kém, vẫn chưa hồi phục.
Có điều cô không nói với Trình Khuynh, cô không quen nói với cô ấy, cũng không muốn nói ra.
https://www.youtube.com/watch?v=BjWB6BRR27E
Trên đường về, bầu trời tối hơn thường ngày, mây tụ phía xa, có lẽ đêm nay sẽ có mưa to.
Dư Trừ mua thức ăn mới và cát vệ sinh cho mèo trên mạng, sau đó chúng được chuyển đến tủ đựng đồ chuyển phát nhanh ở tầng dưới tiểu khu. Cô tranh thủ xuống lấy đồ trước khi mưa tới.
Khi giúp A Bạch dọn xong tổ ấm nhỏ thì trời cũng đã muộn.
A Bạch meo meo, dụi mạnh vào vòng tay cô.
Trình Khuynh đã vào thư phòng làm việc, Dư Trừ thì chơi đùa với mèo con, cảm thấy cảnh giới giữa mình và giáo sư Trình tham công tiếc việc cách nhau quá xa, dù gì cô cũng không thể tĩnh tâm giải quyết công việc ở mọi lúc mọi nơi được.
Hiếm khi được nhàn rỗi, Dư Trừ trêu chọc mèo con đến nỗi không muốn rời đi, dù sao Trình Khuynh cũng bận nên cô ngồi xuống ghế sofa, ôm A Bạch vào lòng vuốt ve, đeo tai nghe xem "Friends", chuẩn bị chờ mưa tạnh rồi rời đi.
Mới xem được nửa tập, Tần Phàm gọi video tới, Dư Trừ do dự chuyển sang trò chuyện thoại: "Tần tỷ, có gì không ạ?"
"Tiểu Trừ, em không tiện gọi video sao?"
"Vâng, có chuyện gì ạ?"
"Không có gì, chỉ là bản phác thảo đầu tiên của video quay hôm qua đã có rồi, hiệu ứng vẫn rất tốt dù chưa chỉnh sửa màu sắc. Bạn chị rất hài lòng nên muốn hỏi em có muốn quay một video khác không."
"Quay thêm một video nữa, vẫn ở quán cà phê mèo ngày hôm qua ạ?"
"Không, cậu ấy mở hai quán cà phê mèo, cái kia đang sửa sang. Khi nào em rảnh thì quay cũng được. Không vội."
"Được ạ," Dư Trừ đồng ý, "Cảm ơn Tần tỷ. Lần sau có cơ hội em sẽ mời chị bữa tối."
"Chậc, cái cô bé vô tâm này, lần nào cũng đòi mời chị rồi đến lúc đó lại nói không rảnh," Tần Phàm cười mắng, "Em toàn viết cho chị mấy tấm 'séc khống' thôi. Khi nào mới thực hiện vậy?"
Tần Phàm chỗ nào cũng tốt, nhưng nói chuyện cứ luôn quá thân mật, khiến Dư Trừ thấy không quen.
Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cười gượng: "Lần sau nhất định ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Dư Trừ tháo tai nghe ra, chuẩn bị thu dọn túi quay lại trường học.
Cửa thư phòng mở ra, Trình Khuynh đi ra: "Em gọi điện thoại lâu thế."
Dư Trừ: "Em làm phiền chị ạ?"
"Không," Trình Khuynh nhìn mây đen ngoài cửa sổ, "Trời tối rồi, sắp mưa to, đi đường không an toàn, tối nay em vẫn tính về sao?"
Vừa dứt lời, cơn mưa mùa hè liền trút xuống.
Cứ như thể muốn thay mặt chủ nhân mời cô ở lại.
Trình Khuynh nghiêng đầu, đôi mắt dưới tròng kính mỏng trầm tĩnh bình yên, lặng lẽ nhìn cô.
Dư Trừ bị cô nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu lại: "Ồ... Mưa to quá, vậy mai em về ạ"
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Để tôi lấy bộ đồ ngủ lần trước cho em."
Dư Trừ dạ.
Cô nhìn chằm chằm vào cơn mưa lớn ngoài cửa sổ một lúc, tuần này... Hình như họ gặp nhau nhiều quá thì phải?
Họ thường gặp nhau một hoặc hai tuần một lần, nhưng số lần gặp trong tuần này dường như đã vượt quá số lần gặp trong tháng trước.
Ngoài cửa sổ đang nổi giông bão nhưng bên trong lại bình yên.
Trình Khuynh lấy bộ đồ ngủ ra nói: "Máy nước nóng trong nhà tắm phòng ngủ bị hỏng rồi, thợ bảo trì còn chưa tới sửa, tối nay em tắm trong nhà tắm phòng khách nhé."
Dư Trừ: "Được ạ, chị đi tắm trước đi."
Đến lúc Trình Khuynh đi tắm, Dư Trừ lại đeo tai nghe vào bắt đầu xem phim.
Cho đến khi Trình Khuynh ở trong phòng tắm gọi nàng mấy lần: "Dư Trừ? Dư Trừ?"
"Có chuyện gì ạ?"
"Tôi quên lấy khăn tắm."
Dư Trừ đáp lại, đi vào phòng ngủ, mở tủ ra, lục lọi một lúc mới nhìn thấy chiếc khăn tắm.
Cô đẩy hé cửa phòng tắm ra, nhét chiếc khăn tắm qua khe hở: "Đây ạ."
"Tay tôi dính bọt rồi, em mang vào giúp đi."
Cô mang nó vào sao?
Dư Trừ mím môi, khó xử đứng ở cửa.
"Sao thế," Trình Khuynh thấp giọng hỏi: "Em không dám vào à?"
Dư Trừ bị lời nói của cô ấy khiêu khích.
Có gì mà không dám chứ, ít nhất cô sẽ không như ai kia, uống quá nhiều rồi làm liều!
Như đã quyết tâm, cô dùng hết sức đẩy cửa ra, không để ý dưới chân mình, cô trượt chân ngã một cái.
Sương mù ướt át phả vào mặt cô, nhưng may thay, một đôi tay thon dài trắng nõn đã hiện ra từ làn sương mù ôm lấy cô.
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy cô, thân thể trắng nõn yêu kiều trần trụi, chỉ có sương mù là thứ che phủ duy nhất.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, rơi xuống đỉnh đầu Dư Trừ, ướt đẫm toàn thân cô, trên lông mi cô có hai giọt, khẽ run rẩy, lặng lẽ rơi xuống.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn những giọt nước rơi xuống từ lông mi của cô.
Đôi mắt điềm tĩnh và yên bình đó sâu thẳm như vực sâu, hấp dẫn người ta đắm chìm.
Nhiệt độ nước hiển nhiên không nóng, nhưng má Dư Trừ lại dần dần nóng lên.
Không thể nào làm ngơ cơ thể đang áp sát vào mình... Huống hồ Trình Khuynh còn không mặc gì.
Cuối cùng Trình Khuynh lên tiếng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Quần áo em ướt cả rồi."
"Ừm..." Dư Trừ đáp lại, cô không biết nên nói gì nữa, cúi đầu nhìn sàn gạch men.
Một lúc sau, cô nghe thấy một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến: "Chúng ta cùng nhau tắm nhé."
Ngoài cửa sổ mưa to không dứt.
Tiếng nước trong phòng tắm cũng to hơn.
Bộ quần áo ướt sũng dính vào người cô lần lượt được cởi ra.
Giống như một món quà đóng gói đẹp đẽ, được người mở ra từng lớp một.
Dư Trừ mất tự nhiên khoanh tay che trước ngực.
Trình Khuynh đứng dưới nước, mái tóc ướt đẫm, vẫn nhàn nhạt nhìn cô.
Dư Trừ nhìn nốt ruồi dưới mắt lạnh lùng gợi cảm dưới làn nước, không khỏi mím môi dưới. Cô không biết điều gì đã khiến mình bị quyến rũ, nhưng cô hơi kiễng chân lên, ấn nhẹ vào mắt Trình Khuynh.
Vừa định buông ra, cô đột nhiên bị đẩy lùi về phía sau hai bước, lưng áp vào gạch, một cơn ớn lạnh đột ngột khiến cô giật mình: "Lạnh quá..."
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên nói, hơi thở nhẹ nhàng dễ chịu bay xuống, cằm cô bị đầu ngón tay thon dài nâng lên.
"Ưm..."
Giống như chết đuối dưới biển sâu, cô gái ướt sũng không còn nói được nữa, chẳng bao lâu sau đã bị cướp đi dưỡng khí thuộc về mình.
Lưng áp trên tường đổ mồ hôi, bọt trắng còn sót lại từ từ bị nước cuốn trôi đi.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng lặng lẽ mở ra rồi từ từ khép lại, như thể đang đo lường cẩn thận.
Vòi hoa sen không biết lúc nào đã tắt, trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân lộn xộn, hai bóng người quấn chặt vào nhau phản chiếu trên cửa kính.
"Meo!"
A Bạch bị đối xử lạnh nhạt, bất mãn kêu lên hai tiếng, đáng tiếc không thu hút được sự chú ý nào, nhảy xuống giường, chậm rãi đi đến phòng khách.
Một bàn tay trắng nõn từ dưới chăn thò ra, nhưng nhanh chóng bị tóm lại, dẫn xuống dưới tìm kiếm.
Gió mạnh thổi cây cối đập vào cửa sổ, có lẽ là một cơn bão đang đến gần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ tiếp tục không ngớt, hòa cùng tiếng nước trong nhà.
Không biết qua bao lâu, Dư Trừ xốc chăn lên, thở hổn hển nói: "Em, em không biết mình để ô ở đâu, em đi tìm đã."
Cô chợt nhớ ra cô ra ngoài cùng với chiếc ô, nhưng lại không nhớ lần cuối nhìn thấy chiếc ô là khi nào, lúc xuống xe lại càng quên mất nó.
Cô suy nghĩ mơ hồ, nhớ lại cơn mưa mùa Đông đã suýt đông cứng cô, sau đó lại nhớ tới chiếc ô che mưa cho mình.
Đôi mắt cô gái ướt đẫm, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Chiếc cổ thon dài trắng nõn dường như bị hút nhẹ, nhuộm một lớp mỏng màu đỏ thẫm.
Trình Khuynh nắm lấy cổ tay cô, rót vào tai cô giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm nhưng lại như đang cảnh cáo: "Bây giờ mà em lại muốn đi tìm ô sao?"
Dư Trừ cũng biết bỏ đi giữa chừng là sai, nhưng trong lòng cô chỉ nghĩ đến chiếc ô của mình, nghe thấy tiếng mưa to, cô càng lo lắng hơn, sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô kéo chăn ngồi dậy: "Không được, em phải đi ngay bây giờ. Em xin lỗi."
"Không cần đi," Trình Khuynh kéo cô lại vào lòng mình, hơi thở lặng lẽ phả ra, "Ở trong xe tôi, tôi thấy mà quên nhắc em."
Chỉ là một chiếc ô mà thôi, là ai đã đưa cho em ấy.
Dư Trừ dựa vào trong ngực cô ấy hít một hơi: "...Cổ tay em đau quá."
Không biết tại sao, trước đây cô chỉ làm đúng một lần trên giường, nhưng hôm nay đã làm một lần trong nhà tắm, một lần trên giường.
Bây giờ...
Hơi thở của họ lại quyện vào nhau.
Dư Trừ rầu rĩ nói: "Chị có thể tới được không?"
Trình Khuynh cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng nói như dỗ dành: "Được rồi, không thành vấn đề."