Trời Quang

Chương 53: Ly nước



Edit: iwky + sâu sugar

Sáng sớm thứ Hai, Đại học Vĩnh Châu.

"Sao vậy? Vào đi chứ?"

"À... Vào đây."

Dư Trừ đứng ngoài cổng trường một lúc, bị Đồng Gia thúc giục đi vào.

Gần một tháng nay, ngoại trừ việc hôm qua vội vã chạy tới, Dư Trừ chưa từng một mình qua đây.

Các cô hẹn gặp giảng viên của Vĩnh đại kiến viện vào lúc 11 giờ sáng.

Tình cờ hôm nay có một buổi tọa đàm, giáo sư Tiết là một nhân vật có tiếng trong ngành, đó cũng là hướng đi mà Dư Trừ quan tâm, vừa lúc ghé qua tham dự buổi tọa đàm.

Dư Trừ cúi đầu viết chủ đề buổi tọa đàm hôm nay vào vở, Đồng Gia vỗ vai cô: “Sắp bắt đầu rồi, giáo sư Trình tới.”

Dư Trừ: "...Cô Trình?"

Đồng Gia: “Đúng vậy, hôm nay cô ấy là người chủ trì.”

Dư Trừ đờ ra: “Sao trước đó cậu không nói cho tớ biết…”

"Nói cho cậu làm gì, không phải tớ đã gửi cả thông báo cho cậu rồi sao." Đồng Gia có chút kỳ quái nhìn cô, "Có cô Trình bình luận không phải càng tốt sao?"

Dư Trừ không biết giải thích thế nào, thở dài một hơi.

Tới cũng tới rồi, còn ngồi ở hàng ghế thứ ba nữa chứ, bây giờ mà đi ra ngoài thì đã muộn.

Người chủ trì đứng trên sân khấu nhìn quanh, dừng lại hai giây khi nhìn thấy cô, sau đó rời đi, tiếp tục phát biểu lời mở đầu.

Ngay sau đó cô ấy bước xuống sân khấu, ngồi ở hàng ghế đầu, cũng cúi đầu cầm bút viết chữ, thần thái chuyên chú nghiêm túc.

Dư Trừ nhìn góc nghiêng của cô ấy, cho đến khi giáo sư Tiết bắt đầu giảng giải nội dung ngày hôm nay, cô mới thu ánh mắt lại, tập trung chú ý, vừa ghi chép vừa suy nghĩ.

Cho đến khi tiếng ho cố kìm nén vang lên, Dư Trừ vô thức nhìn sang, thấy Trình Khuynh đang che mặt ho khan, khuôn mặt trắng nõn thanh tịnh hơi đỏ lên vì ho.

Chị ấy bị cảm sao?

Trong giờ giải lao, Dư Trừ ngồi yên, nhìn thấy Trình Khuynh và giáo sư Tiết đi ra ngoài trò chuyện, mà cốc của cô ấy đặt trên bàn, nước đã lạnh.

Mười lăm phút sau, buổi tọa đàm tiếp tục.

Trình Khuynh trở về chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn thấy cốc nước bốc khói, đầu ngón tay chạm vào thành cốc nóng hổi, quay đầu nhìn lại, khóe môi hơi cong lên.

Dư Trừ chột dạ cúi đầu, mơ hồ cảm giác được ánh mắt đang quét qua mình.

Cô ngờ rằng vừa rồi chắc chắn mình đã bị quỷ ám, bằng không sao lại đi rót đầy cốc nước đã cạn.

Khi buổi tọa đàm kết thúc, Dư Trừ muốn rời đi trước, nhưng Trình Khuynh lại bắt đầu yêu cầu mọi người đặt câu hỏi.

Dư Trừ giơ tay đỡ mặt, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng thoạt nhìn lại như đang giơ tay lên.

"Hàng thứ ba, bạn học ở ngoài cùng bên phải."

Dư Trừ: "..."

Trình Khuynh thế mà thực sự lại gọi cô.

Dư Trừ cứng đờ đứng lên, thôi thì cô cũng có thắc mắc muốn hỏi.

Cô không nhìn Trình Khuynh mà chỉ nhìn giáo sư đang giảng: "Thưa giáo sư Tiết, em có một câu muốn hỏi thầy. Em thấy trên mạng có bình luận rằng mọi phần của thiết kế kiến trúc, thậm chí là từng đường nét phải có logic chặt chẽ, nhưng đồng thời, người thiết kế cần phải chú trọng vào cảm nhận trực quan của mình. Có điều các yếu tố như không gian, thực tế ảo, ánh sáng và bóng tối, bầu không khí dường như chỉ là những cân nhắc về mặt cảm nhận mà không cần các phép đo, tính toán hợp lý. Em muốn hỏi là, khi chúng ta thiết kế kiến trúc, ranh giới giữa lý tính và cảm tính là ở đâu và làm thế nào để cân bằng nó ạ?”

"Câu hỏi hay đấy," Trình Khuynh đưa micro cho giáo sư Tiết.

Dư Trừ nghe cô ấy nói, vô thức nhìn về phía sân khấu, người phụ nữ mặc vest trắng nhẹ nhàng đẩy kính lên, vẻ mặt nhàn nhạt, hoàn toàn là thái độ việc công xử theo phép công.

Giáo sư Tiết cười nói: "Bạn học này, có thể hỏi ra câu này, chứng tỏ em đã có suy nghĩ của chính mình, nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể cho em một câu trả lời cụ thể. Tôi chỉ có một câu dành cho em, kiến trúc là do con người tạo ra nhằm thay đổi đặc điểm của không gian, nhưng kiến trúc học thực chất là một môn khoa học thiết kế đời sống. Tôi hy vọng khi em hoang mang có thể nhớ đến câu này.”

Dư Trừ khẽ cúi đầu: “Em cảm ơn thầy đã giải đáp.”

Cô vừa ghi câu này vào vở thì một nhân viên đến gặp cô: "Đây là món quà bất ngờ của buổi tọa đàm. Giáo sư Tiết đã ký tặng một cuốn sách cho em."

Dư Trừ kinh ngạc: “Cho em sao?”

Đồng Gia: "Wow, chữ ký của giáo sư Tiết, không ngờ thầy ấy biết tên cậu!"

Dư Trừ sửng sốt một lát, tim đập có hơi nhanh.

Cô ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn Trình Khuynh, mơ hồ nhìn thấy trong mắt cô ấy có ý cười, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

"Đi thôi đi thôi!"

Dư Trừ cất cuốn sách vào túi, lôi kéo Đồng Gia rời đi.

"Sao cậu đi nhanh thế?"

"Gần 11 giờ rồi, đừng đến muộn."

"Ừ nhỉ. Chắc đội trưởng cũng sắp đến rồi."

"Lầu 3 hả?"

"Ừ, vẫn là phòng họp lần trước."

Các cô đi lên lầu 3, nhìn thấy có người đứng ở cửa phòng hội nghị, Dư Trừ chào hỏi: “Xin hỏi thầy là thầy Đổng ạ?”

Giảng viên đứng ở cửa ngẩng đầu lên, tắt điện thoại, liếc nhìn bọn họ: "Chỉ có hai em thôi à? Được rồi, nói đi."

"Thưa thầy, xin hỏi là đã thứ Hai rồi, thầy định khi nào sẽ sửa lại thông tin bản thảo ạ?"

"Sửa? Em muốn chúng tôi sửa thế nào?"

"Không phải thầy đã nói thứ Hai sẽ sửa sao?"

“Làm sao sửa được?” Thầy Đổng vung tay nói: “Vĩnh Châu nhật báo sắp đăng tới nơi rồi, còn sửa gì nữa.”

Đồng Gia tức giận: “Sao hôm thứ Bảy không thấy thầy nói như vậy!”

Thầy Đổng vẻ mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cái gì? Em có ghi âm lại hay có chứng cứ gì không? Đừng đến trường chúng tôi gây chuyện. Quên đi, tôi không có thời gian cho các em đâu!"

Đồng Gia ngăn y lại, không chịu để y đi: “Thầy thật quá đáng!”

Ông thầy trung niên hơi hói cười khẩy: “Đây là tác phẩm mà các giảng viên Vĩnh đại chúng tôi đã hướng dẫn sinh viên trường mình. Sinh viên trường khác như các em vừa được ké giải thưởng lại được điểm xuất sắc trong đánh giá toàn diện, còn chưa chịu hài lòng sao? Tâm không có lại còn tham lam!

Dư Trừ kéo Đồng Gia lại phía sau: “Thầy, thầy nói vậy là không đúng, đội chúng em có sự phân công rõ ràng, thầy dựa vào đâu mà nói chúng em ké giải thưởng?”

“Chứ còn gì nữa,” ông thầy trung niên khoanh tay lạnh lùng nói.

Đội trưởng Thẩm Đăng Khinh vội chạy tới, còn mời hai phóng viên của báo trường đi cùng.

"Thưa thầy, hai bạn này chịu trách nhiệm về nội dung thông cáo báo chí của trường. Họ đã đồng ý sửa lại, xin thầy hãy hợp tác."

"Với lại, về thứ tự xếp hạng trên giấy khen, theo thứ tự em báo cáo với học viện, Dư Trừ xếp thứ ba. Tại sao thầy lại xếp bạn ấy ở vị trí cuối cùng ạ? Xin thầy điều chỉnh lại cho."

Thầy Đổng cười lạnh: “Đừng có nằm mơ.”

Hết người này tới người khác tới gây rắc rối cho y. Hiện giờ mấu chốt nằm ở điểm đánh giá môn học, nếu thêm một điểm thì tiền thưởng của y cũng nhiều hơn một vạn. Đừng nói là một bản tin, sau này học viện còn định gửi các tác phẩm xuất sắc của sinh viên dưới danh nghĩa Vĩnh đại kiến viện nữa kìa.

Đồng Gia siết chặt nắm tay: "Đừng có nằm mơ là sao? Thầy có liêm sỉ một chút được không vậy?"

"Có liêm sỉ một chút?" Y đổi sắc mặt, "Bây giờ em muốn la lối khóc lóc ở Vĩnh đại sao, bảo vệ đâu! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!"

Đồng Gia bị đẩy một cái, Dư Trừ vội vàng đỡ cô, nói với phóng viên của báo trường Vĩnh đại: “Đây chẳng phải là tin giật gân sao, các cậu không viết tin à?”

"Chuyện này…"

"Hôm nay nhớ lấy, ngày mai cố vấn viên của các em sẽ tìm các em uống trà tâm sự!"

Dư Trừ cau mày, nhìn y bằng ánh mắt kiên quyết: “Thầy có biết chữ “làm thầy kẻ khác” viết thế nào không? Nếu không biết thì em có thể dạy thầy. Trở về em sẽ làm một đoạn video ngắn truyền thông về chuyện này. Cho thầy nổi danh gần xa.”

Mắt thấy nếu tiếp tục ồn ào sẽ có người đến xem, Dư Trừ cũng không bốc đồng như Đồng Gia, ông thầy kia cũng lo lắng chỉ ngón tay phải vào chóp mũi cô, gần đến mức chỉ cách hai ba centimet: "Sao em dám! Tôi nói cho mà biết, nếu em…”

"Bốp" một tiếng, mới nói một nửa, tay y đã bị tát ra, thanh âm chát chúa.

"Ai dám... Cô Trình?"

Trình Khuynh nghiêng đầu, im lặng dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn y: “Tôi dám làm gì?”

Dư Trừ không ngờ Trình Khuynh lại tới. Còn chưa kịp nói gì đã bị cô ấy nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo ra sau.

—— Trình Khuynh đứng trước mặt cô, vừa lúc tách cô ra khỏi người đàn ông trung niên thân cao thể tráng.

Bóng dáng mảnh khảnh, đoan chính thanh nhã thẳng tắp.

Đồng Gia vừa nhìn thấy Trình Khuynh tới, lập tức chạy tới kể lại toàn bộ sự việc: "Cô Trình, đây là tác phẩm của bọn em. Ông ấy không những xóa tên bọn em mà còn thay đổi thứ tự trao giải đã báo cáo!"

Trình Khuynh lạnh lùng nhìn người đối diện: “Là ai đổi?”

Thầy Đổng mất tự nhiên ho một cái: "Ừm... Cô Trình này, chúng ta sang một bên nói chuyện đi."

"Không cần, cứ nói ở đây," vẻ mặt Trình Khuynh rất bình tĩnh, giọng nói càng bình tĩnh hơn, "Thầy muốn nói gì thì cứ nói cho tất cả mọi người ở đây nghe. Trừ phi thầy đã làm chuyện gì trái với lương tâm."

Sắc mặt thầy Đổng không được tốt lắm: “Đề án này là của cô và cô Tống hướng dẫn. Đội trưởng là sinh viên trường chúng ta, thành viên chính trong nhóm cũng là sinh viên của chúng ta, vì vậy báo cáo chỉ cần nói đó là kết quả của trường chúng ta, cô hiểu điều này mà, phải không?

Trình Khuynh nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười: "Tôi hiểu."

Thầy Đổng: "Tốt lắm!"

Trình Khuynh không cho y nói tiếp mà nói với phóng viên báo trường: "Viết tin tức đi, vừa lúc ở trường học chỉnh đốn oai phong tà khí.”

Thầy Đổng: "Cái gì? Cô Trình, cô nói vậy là có ý gì!"

Trình Khuynh: “Không viết cũng không sao, tôi sẽ cho bạn bè làm truyền thông ở đài truyền hình đưa tin nhé?”

"..."

Tình hình rơi vào bế tắc trong giây lát.

Thầy Đổng sắc mặt cứng đờ: "Tôi làm vậy là vì trường học, vì học viện... Cô Trình, cô phải ủng hộ việc làm của tôi chứ."

Trình Khuynh: “Là giảng viên hướng dẫn, trước tiên tôi muốn làm rõ một vấn đề, chuyện này là ai đề xuất, ai cho phép?”

"... À thì, chuyện này không hỏi ý kiến của giảng viên hướng dẫn trước là chúng tôi sai, nhưng bây giờ lại thành ra thế này. Chi bằng..."

"Xóa bản thảo, công khai xin lỗi."

"Kêu tôi xin lỗi một sinh viên sao... Chuyện nhỏ thế này mà cô cứ muốn làm khó tôi vậy?"

“Tôi muốn vậy đấy,” Trình Khuynh cười nửa miệng nhìn y, “Thầy có thể làm gì?”

"Rốt cuộc là tại sao mà cô cứ muốn tôi phải..."

“Xóa tên em ấy.” Trình Khuynh ngừng cười, ánh mắt sắc sảo sáng như tuyết, dứt khoát lưu loát ngắt lời y, “Tôi đã đồng ý chưa?”

°° vote đi bé iu °°

Ây da, ai binh vợ mà ngầu quá vậy ta 😎.