Trời Sinh Một Đôi

Chương 413: Cuộc sống bi thương của La đại tướng quân



 Edit: Soc col

Beta: Sakura

Thật sự lần này Chân Diệu rất tức giận. Ta đã quên đi Diêu đại cô nương, không có làm khó tên khốn kia, tên khốn kia lại đưa Diêu đại cô nương về nhà, còn cùng nàng uống rượu ăn cơm?

Vậy không phải còn muốn uống đến rượu say loạn tính a?

Nàng đột nhiên đứng lên.

Bạch Thược vội ngăn đón: “Đại nãi nãi, ở đó toàn là nam tử, ngài đi qua, sợ mạo phạm ngài ——”

Chân Diệu kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái: “Ai nói ta muốn ra đằng trước? Ta đi phòng bếp!”

Bạch Thược sửng sốt.

Tại sao phản ứng của Đại nãi nãi nhà nàng lại không giống với người khác?

Hỏng, sẽ không phải Đại nãi nãi tức giận, muốn hạ thuốc xổ ở đồ ăn rồi bưng lên phía trước chứ?

Bạch Thược trơ mắt nhìn Chân Diệu tiến vào phòng bếp, mới kịp phản ứng, vội vàng theo tới.

Hai khắc sau, nha hoàn thô sử đi vào thông truyền: “Tướng quân, Bạch Thược cô nương tới.”

Mọi người đang uống đến khí thế ngất trời mừng rỡ: “Tướng quân, Bạch Thược cô nương chính là vị cô nương vừa bưng cho chúng ta rượu và thức ăn à?”

Không đợi La Thiên Trình trả lời, nha hoàn thô sử vừa vào gật đầu.

Mọi người nhất thời vỗ tay: “Thật tốt quá, nhất định là đồ ăn ngon đã tới!”

La Thiên Trình uống nhiều rượu, ánh mắt trong suốt, gương mặt khẽ phiếm hồng.

“Để nàng ta vào.”

Bạch Thược đi tới: “Tướng quân, Đại nãi nãi làm một chút canh, để mọi người giải rượu ấm bụng.”

La Thiên Trình nghe xong không hề dễ chịu, nghĩ thầm Kiểu Kiểu đối với lũ tiểu tử này có phần hơi quan tâm quá, loại đãi ngộ như canh giải rượu này không phải chờ hắn uống say về mới đem đến sao? Tại sao còn có phần của đám người kia?

Hắn hắng giọng một cái vừa muốn nói chuyện, mọi người đã khẩn cấp đặt câu hỏi: “Canh gì, canh gì?”

Bạch Thược mím môi cười nói: “Là canh chua cay, bỏ thêm miến, nấm hương cùng măng mùa đông.”

Nàng nói xong mới ra hiệu hai nha hoàn phía sau mở hộp đựng thức ăn ra.

Bát nhỏ trước mặt mọi người được đổ đầy canh chua cay, bởi vì nhiều người, chén bát cũng không phải đồng bộ, mà là gom góp lại, kích thước màu sắc không đồng nhất.

Mỗi người đều được chia một chén canh, Bạch Thược tự mình bưng chén hoa xanh hơi lớn, đặt trước mặt La Thiên Trình: “Thế tử xin dùng.”

La Thiên Trình nhìn chung quanh một vòng, không khỏi đắc ý vểnh miệng.

Kiểu Kiểu đối với hắn vẫn khác biệt, hắn được chén lớn nhất!

Hắn còn đang muốn khoe khoang thì đã có người vội vã mở nắp đậy chén, nếm thử một ngụm, khen: “Uống rượu ăn thịt xong uống một chén canh chua chua cay cay nóng. Thật mẹ nó thoải mái!”

La Thiên Trình cúi đầu nếm một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, cũng may bản lĩnh kiềm chế hắn thuộc hàng nhất lưu, bất động thanh sắc mạnh mẽ nuốt xuống.

Sau đó càng nhiều người nếm thử đều rối rít phụ họa: “Không tệ, canh này chua nhạt vừa phải, mùi vị rất ngon!”

La Thiên Trình có chút hoang mang, lại uống một ngụm.

Lần này...... Lần này vị chua vẫn khiến hắn muốn ói!

Nhìn bộ dáng mọi người tỏ ra hưởng thụ, hắn không cam lòng uống một ngụm nữa.

Nhất định là vị giác hắn có vấn đề!

“Tướng quân, chia cho ta chút đi chứ.” Một người đưa chén canh thấy đáy tới.”Ta xem ra ngài uống không được.”

Mọi người nghe mà căm phẫn.

Có thể uống được à, nồi tôm cay vừa rồi, Tướng quân giành một nửa, ngay cả vỏ tôm cũng không cho!

“Ai nói?” La Thiên Trình cắn răng. Một ngụm uống sạch, sau đó ghê răng đến nói không ra lời.

Lúc này vị giác của hắn mới từ từ quay lại.

Đây là Kiểu Kiểu nàng tức giận sao?

Vừa nghĩ như vậy liền không thể ngồi yên, lập tức đứng lên nói: “Trương phó tướng, ngươi tiếp rượu mọi người, ta đi ra ngoài một chút.”

Hắn một đường chạy về hậu viện, vào phòng, đang thấy Chân Diệu ngồi ở đầu giường vò khăn, thấy hắn tới gương mặt mới dãn ra, đứng dậy.

“Kiểu Kiểu ——” hắn tiến tới kéo nàng, vẻ mặt mờ mịt, “Nàng sao vậy?”

“Thế tử, canh thế nào?”

“Ách, uống rất ngon......” La Thiên Trình muốn nói thật lòng, nhưng lời nói đến khóe miệng lại thay đổi.

Kiểu Kiểu tân tân khổ khổ nấu canh, nói không ngon thật quá đả thương người.

Không nghĩ tới Chân Diệu vừa nghe liền tức giận khóc luôn: “Quả nhiên, lời nói nam nhân mà có thể tin tưởng, heo mẹ cũng có thể leo cây mà.”

La Thiên Trình luống cuống, vội nói: “Chính là rất chua, thật sự, có chút khó nuốt. Kiểu Kiểu, nàng đừng khóc.”

Không ngờ Chân Diệu còn khóc đến lợi hại hơn, thở không ra hơi nói: “Dù là chua đến khó nuốt, thì cũng là ta tân tân khổ khổ làm được, chàng cứ ghét bỏ như vậy......”

Huyệt thái dương La Thiên Trình đập thình thịch.

Ông trời ơi, mau phái thần tiên tới cứu cứu hắn đi, hoặc là, khiến cho hắn biến mất trong nháy mắt cũng được!

” Kiểu Kiểu, rốt cuộc nàng sao vậy, không phải vừa rồi vẫn đang rất tốt sao?” Hắn luống cuống tay chân vỗ vỗ sau lưng nàng.

Chân Diệu dần dần ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ ngước nhìn hắn: “Chuyện hôm nay chàng không có gì muốn nói cùng ta sao?”

“Hôm nay?” La Thiên Trình ngẩn ra, nhíu mày cẩn thận suy tư, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, “Kiểu Kiểu, nàng buồn vì ta không lập tức trở về dùng cơm cùng nàng sao?”

Chân Diệu nhếch môi không nói gì.

Thật ra thì, khách tới nhà, nam chủ nhân phụng bồi, nàng cảm thấy là chuyện rất bình thường. Nàng tức giận, đương nhiên là do hắn nuốt lời, vốn đã nói trở lại dùng cơm cùng nhau, nhưng bởi vì có vị Diêu đại cô nương kia ở đó mà sửa lại chú ý.

Thấy Chân Diệu không lên tiếng, La Thiên Trình cho là đã đoán đúng, lộ ra vẻ mặt van xin: “Kiểu Kiểu, nàng đừng tức giận nữa. Ta chỉ là thấy thức ăn nàng đưa đến quá nhiều, không thể để đám tiểu tử kia chiếm tiện nghi, nhất là chỗ tôm kia, là tự Diêu tướng quân bắt về, bình thường rất hiếm có đấy.”

“Diêu tướng quân?”

Chân Diệu xoa ngực, cảm thấy nếu không kiềm chế bản thân chút, nàng nhất định sẽ bị tên hỗn đản này làm cho tức chết, hoặc là rút thái đao ra, chém bỏ tên khốn này đi.

Nói như vậy, nàng tự nguyện làm mấy món tôm, đều là cho vị Diêu đại cô nương kia. Người ta tới nhà nàng, ăn tôm nàng làm miễn phí, uống rượu cùng nam nhân của nàng, còn phải đưa đũa?

“Đúng nha, Diêu tướng quân là người bản địa lớn lên ở Tĩnh Bắc, ở thời kì giáp vụ thế này, cực kì biết cách kiếm đồ tốt ——”

“Đi ra ngoài!” Chân Diệu tức giận đến bật đứng dậy.

La Thiên Trình sửng sốt: “Kiểu Kiểu?”

Chân Diệu cắn môi: “Chàng không đi?”

Thấy hắn bất động, cả giận nói: “La Thiên Trình, chàng không đi, ta liền trở về thành Bắc Băng!”

La Thiên Trình hoảng sợ, vội nói: “Được rồi, ta đi ra ngoài là được.”

Hắn vừa đi vừa ngoái lại, ra tới cửa, không nhịn được hỏi: “Kiểu Kiểu, lúc nào ta có thể đi vào?”

Trả lời hắn là một chiếc giày thêu Chân Diệu ném tới.

La Thiên Trình cầm giầy thêu, ủ rũ đi ra ngoài.

Các tướng sĩ chợt phát hiện, mấy ngày nay La đại tướng quân bọn họ đột nhiên nghiêm túc hẳn, cả ngày nghiêm mặt không lộ vẻ tươi cười, đi ra ngoài làm nhiệm vụ chính là một ngày một đêm, sau khi trở về, lại ra sức thao luyện bọn họ.

Rốt cục có người không nhịn được đi tìm Tiêu Vô Thương: “Tiêu tướng quân, ngài cùng La tướng quân quan hệ tốt nhất. Ngài đi dò thăm đã xảy ra chuyện gì đi, cứ tiếp tục thế này thân thể bé nhỏ của chúng ta đều chịu không nổi.”

Sau khi Tiêu Vô Thương nhìn thấy nửa con gà nướng trên tay người kia. Nghiêm trang gật đầu: “Cùng là huynh đệ, có chuyện gì khó xử cứ nói với ta là được, tặng gà nướng làm gì?”

Vừa nói vừa đưa tay nhận lấy, thản nhiên đi mất.

Người kia kinh ngạc nhìn tay trái trống không, lệ rơi đầy mặt.

Ai tặng gà nướng, đó là hắn thiên tân vạn khổ tìm được, chuẩn bị trở về mượn rượu giải sầu được không!

Tiêu Vô Thương đi tới bờ sông.

La Thiên Trình ngồi ở bờ sông ngẩng đầu nhìn một cái. Lại quay đầu, nhìn chằm chằm mặt sông.

Lúc này tầng băng dày trên mặt sông đã tan ra rồi, chỉ để lại một lớp băng mỏng trôi nổi. Ẩn ẩn nghe được tiếng nước chảy dưới mặt băng.

Tĩnh Bắc sắp vào hè, đến lúc này, vạn vật mới bắt đầu chậm rãi sống lại, chậm hơn kinh thành một mùa.

Tiêu Vô Thương giơ gà nướng lên, đặt mông ngồi xuống cạnh La Thiên Trình.

“Làm sao, có chuyện gì phiền lòng, nói ta nghe chút xem sao.”

La Thiên Trình không nói một lời, nhặt một cục đá ném vào giữa sông.

Cục đá dễ dàng đục thủng một cái hố trên mặt băng, dấy lên vài đợt sóng nước, có con cá nhảy khỏi mặt nước, vẫy đuôi dưới ánh mặt trời, bọt nước bắn tung tóe.

“Ăn gà nướng không?” Tiêu Vô Thương xách gà nướng đến trước mặt La Thiên Trình.

Thấy La Thiên Trình vẫn không phản ứng, lúc này mới nghiêm túc hẳn lên: “Xem ra, ngươi thật sự vướng phải rắc rối lớn.”

Hắn sờ sờ cằm, khẽ híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp: “Không thể a, Huyện chủ Giai Minh tới thành Hắc Mộc, nếu ta là ngươi, cao hứng còn không kịp nữa, sao có thể hóa ngược lại thành cái bộ dạng dở sống dở chết này rồi?”

Rốt cục vẻ mặt La Thiên Trình đã có chút biến hóa.

Tiêu Vô Thương nhướng mày: “Không phải hai người giận dỗi gì rồi chứ?”

Lần này, La Thiên Trình rốt cục gật đầu: “Ta đoán, chắc là vậy.”

“Sao lại là ngươi đoán?”

Nghĩ tới chiến tích phong lưu của Tiêu Vô Thương, La Thiên Trình như thể nắm được rơm cứu mạng, cũng không để ý mất thể diện, nói: “Nàng không cho ta vào trong phòng, mỗi lần làm đồ ăn, chỉ cho ta được phép xem không cho phép ăn. Ta nghĩ, chắc nàng rất tức giận.”

“Tuyệt đối đúng! Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện khiến nhân thần cộng phẫn, khiến cho Huyện chủ Giai Minh ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi lại không muốn gặp ngươi như bây giờ hả?”

Đồ ăn Huyện chủ Giai Minh làm, mùa săn bắn năm ấy, hắn được ăn khá nhiều, thật sự là mỹ vị hiếm có. Ở nơi ngay cả gà nướng để ăn cũng khó kiếm được này, chỉ cho phép xem không cho phép ăn, tuyệt đối là trừng phạt rất lớn.”

“Ta không biết.” La Thiên Trình vẻ mặt vô tội mờ mịt nhìn Tiêu Vô Thương, “Ta đã nghĩ mãi mà không ra, nếu không đã sớm đi dỗ dành. Tiêu thế tử, ngươi hiểu rõ lòng dạ nữ nhân như vậy, có thể giúp ta phân tích một chút không?”

Tiêu Vô Thương khiêm tốn nói: “Ta cũng không tính là hiểu rõ lòng dạ nữ nhân. Ngươi cũng biết, đều là những cô gái kia biểu đạt tâm ý với ta, ta không hề dụng tâm để hiểu các nàng. Năm ấy hoa khôi đầu bảng Sở Tiêu Các vì gặp ta một lần, thà chết cũng không muốn tiếp khách, ta cũng không rõ nàng ta nghĩ như thế nào.”

La Thiên Trình cắn răng.

Mẹ hắn, không khoe khoang sẽ chết à!

Thấy hắn nổi giận, Tiêu Vô Thương bẻ một cái đùi gà ăn: “Tuy nhiên ta có kinh nghiệm hơn La tướng quân một chút, ngươi kể lại cho ta chuyện gì khiến thái độ Huyện chủ Giai Minh bỗng nhiên biến chuyển xem sao.”

Bỗng nhiên giọng nói kinh hãi của Tiêu Vô Thương phát ra: “Cái gì, hôm đó Diêu tướng quân cũng đi?”

“Ahhh, tôm đó là Diêu tướng quân tặng? Ngươi lại còn mang về muốn Huyện chủ Giai Minh nấu?”

Giọng nói của hắn sau cao hơn trước: “Sau đó ngươi và Diêu tướng quân còn cùng nhau vui vẻ uống rượu ăn tôm?

Cuối cùng hắn tổng kết: “Ta kháo, Huyện chủ Giai Minh còn chưa giết chết ngươi, ta thật không thể tin được!”