Một đêm ngủ trên chăn đơn gối lạnh, Hạng Minh Chương thức dậy rất sớm, trên chiếc ghế dài cuối giường, Linh Đoàn Nhi đang nằm trên áo sơ mi anh cởi ra hôm qua ngủ ngon lành.
Hạng Minh Chương tự giễu nghĩ, con mèo này là quá cô đơn nên muốn có người ở cùng, hay là đồng cảm với việc anh cô đơn nên đến bầu bạn cùng đây?
Bất kể là cái nào cũng có chút đáng thương, tòa kiến trúc to lớn, trang viên mênh mông như thế, dưới vẻ đẹp lộng lẫy không có lấy một chút không khí của người sống, cây càng trồng càng nhiều, ý đồ muốn dựa vào cây cỏ mà tăng thêm một phần sức sống.
Hạng Minh Chương rời giường đi tắm, không thường xuyên đến khu phía Nam, tất cả quần áo và vật dụng được chuẩn bị sẵn đều mới tinh, anh thay một bộ đồ liền thân, lúc ra ngoài sương còn chưa tan hết.
Đi qua hồ, bên bờ bên trái đã được trồng thuỷ sam theo như phân phó của anh, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa đủ cao lớn.
Hạng Minh Chương lái xe qua khu phía Bắc, trong đình sáng sớm đã được tưới nước ướt đẫm, anh đi qua đại sảnh không tìm thấy người, liền gõ cửa phòng khách nơi thờ tượng Phật Bà Quan Âm.
“Vào đi.”
Hạng Minh Chương đẩy cửa bước vào: “Mẹ.”
Hai bên phía Bắc Nam của Mạn Trang đều phân ra cho hai bộ phận người trông coi, bình thường không liên quan gì đến nhau, Bạch Vịnh Đề không biết là Hạng Minh Chương đã đến, bà ngồi ở sau bàn viết chữ hỏi: “Tối hôm qua đến à?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói, “Đang chép kinh sao?”
Bạch Vịnh Đề mỗi buổi sáng tối đều sẽ chép một chương kinh Phật, đặt bút lông xuống nói: “Chép xong rồi.”
Áo khoác Hạng Minh Chương đang mở, hai tay đút vào túi quần: “Thời gian làm chuyện này chi bằng ngủ thêm một lúc.”
“Đừng nói bậy.” Bạch Vịnh Đề gấp ngay ngắn kinh văn đã chép lại, đặt trước tượng Quan Âm, chắp tay niệm “thật có tội” hai lần.
Hạng Minh Chương ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bức tượng Phật vẫn kiêu ngạo như thế: “Sao, Quan Âm có thể nghe thấy à? Như thế mà đã gây ra tội rồi, thế thì trái tim của Quan Âm không phải cũng nhỏ nhen quá sao.”
Bạch Vịnh Đề nhỏ giọng trách mắng: “Con mới sáng sớm đã tới đây là muốn làm loạn đúng không?”
Hạng Minh Chương nhận được giáo dục cao cấp, điều hành một công ty khoa học kỹ thuật, là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, anh từ trước đến nay chưa bao giờ sợ ma quỷ hay tin vào thần Phật.
Thấy Bạch Vịnh Đề không vui, Hạng Minh Chương đành phải hạ mình rút ba nén hương, thắp lên rồi lạy Quan Âm, nói: “Nếu như đã linh nghiệm, vậy thì hãy phù hộ cho con thuận lợi giành được dự án.”
Bạch Vịnh Đề bất lực nói: “Con quá thực dụng rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Cầu xin phù hộ như vậy đã gọi là thực dụng, vậy thần Phật chỉ ăn hương mà không làm gì, việc mua bán này có phải quá tốn kém rồi không.”
“Con không hiểu.” Bạch Vịnh Đề thấy phiền con mình không dạy được, lắc đầu, “Kính trọng nhưng không cầu Phật, học theo nhưng không tin Phật (*).”
(*) xem lại chú thích ở chương 23
Hạng Minh Chương nhớ rằng Bạch Vịnh Đề rất bi quan, kể từ khi tin vào Phật giáo nên ký thác lên mọi hy vọng, có khuyên cũng không nghe, từ khi nào lại trở thành “không cầu không tin” rồi?
Bạch Vịnh Đề nói: “Tiểu Sâm lần đầu tới đây đã nói với mẹ, mẹ cảm thấy rất có đạo lý.”
Hạng Minh Chương kinh ngạc: “Sở Thức Sâm?”
Bạch Vịnh Đề nói: “Cậu ấy còn trẻ, không ngờ đối với Phật pháp lại có kiến giải riêng, thực sự rất khó có được.”
Những suy nghĩ đã lắng qua một đêm của Hạng Minh Chương lại tiếp tục dậy sóng, loạn cào cào, anh sắp không thể kiềm chế nổi, anh cùng Bạch Vịnh Đề đi ăn sáng, sau đó vội vàng rời khỏi Mạn Trang.
Chiếc Ferrari đột phá vòng vây vào giờ cao điểm buổi sáng, Hạng Minh Chương một tay giữ vô lăng, tay kia dựa vào cửa chống ở trán, đến ngã tư thì chuyển làn đổi đường khác.
Những ngày cuối thu đầu đông, những cây cổ thụ trên phố Âu Lệ vẫn còn sắc xanh dạt dào.
Chiếc xe thể thao dừng ở cửa hàng bán đàn, Hạng Minh Chương bước xuống, nhìn toàn bộ tòa nhà bốn góc màu nâu vàng theo phong cách phương Tây.
Phía trên dây chằng cửa, có khi nào đã từng có một tấm bảng hiệu ngân hàng được treo ở đó.
Cách cửa kính của cửa hàng piano, đối diện với khu vực thử đàn, Sở Thức Sâm ôm tỳ bà ngồi đó độc tấu, bức bình phong phía sau trắng xoá, cậu giống như một cây thông đơn độc trong tuyết.
Hạng Minh Chương nhớ lại, như thể nghe được tiếng leng keng phát ra từ dây đàn, thấy được đôi mắt đỏ hoe của Sở Thức Sâm.
Trên đường người người qua lại không ngớt, Hạng Minh Chương đã đứng trước địa chỉ cũ này rất lâu.
Quán cà phê trên tầng 2 đang mở cửa kinh doanh, Hạng Minh Chương lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra nhìn một lượt, vừa đi lên lầu vừa bấm số.
Trong khuôn viên Hạng Việt, bộ phận tiêu thụ đang vô cùng bận rộn.
Sở Thức Sâm từ phòng giám đốc đi ra, cậu không mặc tây trang, bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, mặc dù rất dày nhưng lại hiện rõ hơn dáng người cao lớn đẹp đẽ.
Bành Hân tiễn cậu ra cửa, quầng thâm không che được không khỏi lộ ra vẻ phấn chân: “Thư ký Sở, cậu làm sao mà nghĩ ra phương pháp này vậy?”
Sở Thức Sâm cười nhẹ: “Đột nhiên có vầng sáng xẹt qua, còn không bằng sự hết lòng hết sức của mọi người.”
Đang nói chuyện, Hạng Minh Chương bưng một ly cà phê từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Sở Thức Sâm và Bành Hân đứng cùng nhau, tiến lại gần nói: “Đang bàn chuyện à?”
Bành Hân xắn tay áo: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở đã nói với tôi về kế hoạch mới của dự án, tôi cảm thấy rất thú vị!”
Sở Thức Sâm nói: “Tối hôm qua có hơi đau đầu, e rằng chưa đủ chu toàn, tôi đến đây thỉnh giáo ý kiến của giám đốc Bành một chút.”
“Cái gì mà thỉnh giáo chứ.” Bành Hân xấu hổ xua tay. “Thành thật mà nói, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm xảy ra chuyện, chúng tôi phải tiếp quản mớ hỗn độn từ bộ phận tiền bán hàng trước, tôi còn phải cảm ơn thư ký Sở vì đã giúp bày mưu tính kế.”
Sở Thức Sâm nhắc nhở: “Đừng để giám đốc Mạnh nghe thấy lời này, anh ấy đã rất áy náy rồi.”
Bành Hân cười nói: “Không sao, tôi với anh ta là bạn nối khố, chỉ cần mắc phải sai lầm, cả hai cùng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhau thôi.”
Trước mắt đã có sách lược, phương thức triển khai cụ thể cần thương lượng và hoàn thiện, Hạng Minh Chương ra chỉ thị cho Bành Hân: “Gọi bạn nối khố của cậu quay lại đây, thông báo cho nhóm dự án, buổi chiều mở họp.”
Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương cùng nhau đi đến văn phòng, sau khi đi qua khu văn phòng, Hạng Minh Chương đưa cà phê qua: “Trên đường mua cho em, tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”
Sở Thức Sâm đưa tay trái ra nhận, trên lót cốc chống bỏng có in tên và địa chỉ của quán cà phê, là quán cà phê ở tòa nhà cũ của ngân hàng Phục Hoa.
Cậu đưa tay phải lên cùng cầm, giả vờ vô ý hỏi: “Sao chạy đến nơi xa thế để mua cà phê?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Tối qua ngủ lại Mạn Trang, sáng nay nói năng hồ đồ bị mẹ tôi giáo huấn cho vài câu, muốn đi hóng gió nên vừa đúng lúc đi ngang qua đó.”
Sở Thức Sâm không nghĩ nhiều, buồn cười hỏi: “Anh nói năng hồ đồ cái gì?”
“Vài phát ngôn khoa học mà thôi, mẹ tôi chê tôi bất kính với Quan Âm.” Hạng Minh Chương nói, “Đúng rồi, bà ấy khen em có hiểu biết, lẽ nào em từng nghiên cứu về Phật giáo sao?”
Sở Thức Sâm xấu hổ nói: “Lúc nhỏ nghe trưởng bối tin Phật giảng giải, chỉ là học vẹt thôi, trước đây lẽ ra không nên khoe khoang với bác gái.”
Hạng Minh Chương điềm nhiên như không mà gật đầu: “Không có gì, đi làm việc đi.”
Trở lại phòng thư ký, Sở Thức Sâm ngồi xuống uống cà phê, thông báo WeChat vang lên mấy lần, Hạng Minh Chương gửi cho cậu một bức ảnh chụp Linh Đoàn Nhi, có thể thấy con mèo được nuôi dưỡng rất tốt ở Mạn Trang.
Buổi chiều mở họp mọi người đều đến đủ, Sở Thức Sâm chính thức đề xuất kế hoạch của mình.
Sau khi tinh thần chiến đấu gặp trở ngại, mấy ngày nay mọi người đều thất thần, lúc này trong hoàn cảnh khốn khó mới tìm được lối thoát, Mạnh Đào vội vàng từ bệnh viện trở về, hưng phấn nắm chặt tay mà kích động gõ bàn nói: “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”
Sở Thức Sâm có thái độ khiêm tốn: “Mọi người đang ở trong dự án, gặp phải dòng nước xoáy sẽ khó mà thoát ra được.”
Quản lý dự án nói: “Thư ký Sở, cậu cũng không thể làm người ngoài cuộc nữa.”
Sở Thức Sâm lật sổ ghi chép ra, đã sớm chuẩn bị: “Nếu kế hoạch được thực hiện, tôi sẽ giúp các vị cùng tiến công. Việc đầu tiên Hạng Việt phải làm là phân tích dữ liệu thông tin khách hàng của từng ngân hàng, đưa ra các tiêu chuẩn, làm tốt công tác sàng lọc sơ bộ.”
Bước này đòi hỏi phải nắm bắt phân loại nghiệp vụ, sở thích và mức độ thành thục của nghiệp vụ ngành ngân hàng. Mọi người đều là người ngoài ngành, chưa bao giờ tiếp xúc qua, Bành Hân do dự nói: “Vậy…”
Sở Thức Sâm hiểu ra, chủ động tiên phong: “Để tôi vậy.”
Trực tiếp, thẳng thắn, ẩn giấu trong đó đủ tự tin, Hạng Minh Chương nhớ tới hình ảnhSở Thức Sâm hút xì gà trong thư phòng, thành thạo như vậy, như thể đã làm qua vô số lần.
Anh buộc chính mình phải kiềm chế cảm xúc hỗn loạn, đồng ý nói: “Được, sau khi hoàn thành bước đầu tiên thì sao?”
Sở Thức Sâm đã lên một kế hoạch tổng thể hơn liền nói: “Làm tốt công việc sàng lọc sơ bộ, sau đó đưa ra một báo cáo phân tích, một bản dày một bản mỏng, đem bản dày đi hẹn gặp Hồ Tú Sơn.”
Mạnh Đào nói: “Hồ Tú Sơn có hứng thú, đồng ý với cách làm của chúng ta, sau đó lại cung cấp cho ông ấy một báo cáo chi tiết.”
“Không sai.” Sở Thức Sâm nói, “Để ông ấy chủ động tìm chúng ta thăm dò, sau đó chúng ta sẽ cùng ông ấy thảo luận về dự án, mỗi người sẽ lấy những gì mình cần.”
Bành Hân lắng nghe nghiêm túc rồi hỏi: “Còn trên phương diện ngân hàng thì sao?
Sở Thức Sâm đã tính đến: “Phàm là giao tiếp với ngân hàng thì phải duy trì liên lạc, để đảm bảo rằng dữ liệu vận hành của chúng ta là minh bạch và chính đáng, đều là khách hàng cả, chúng ta cần phải giải quyết những điểm đau của Hồ Tú Sơn, nhưng cũng không thể xem nhẹ cảm thụ của từng ngân hàng.”
Đây là phần sáng suốt nhất của kế hoạch, Hạng Minh Chương nói: “Nếu độ tương xứng đủ cao có thể hợp tác với phía chính phủ, ngân hàng cũng sẽ rất vui khi chuyện đó xảy ra.”
Sở Thức Sâm nói: “Đúng vậy, tôi hy vọng cuối cùng cả ba bên cùng có lợi, hai bên còn lại sẽ ghi nhớ tình nghĩa giữa chúng ta.”
Bành Hân hoàn toàn tán đồng: “Thư ký Sở, hãy làm theo kế hoạch của cậu đi, người của tôi sẽ nỗ lực hết sức để phối hợp.”
Nhóm dự án có tầng tầng nhân lực, phục tùng ngoài miệng thôi là chưa đủ, phải nghiêm chỉnh trật tự mới có thể thúc tiến đi lên, Hạng Minh Chương quyết định: “Kể từ hôm nay, Sở Thức Sâm sẽ gia nhập nhóm dự án, phụ trách công việc thương mại.”
Mọi người đều không phản đối mà rất ủng hộ, đây không phải là lần đầu tiên Sở Thức Sâm tham gia vào dự án, nhưng lần này thì khác, cậu sẽ dẫn dắt, tự mình làm chủ, cậu đã rất lâu rồi không trải qua cảm giác như vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Sở Thức Sâm nhận được quyền lực, bắt đầu phân tích dữ liệu ngân hàng.
Hệ thống của Hạng Việt rất lớn, các mô đun liên quan đến thông tin nằm ở mức cao tầng, vận hành phức tạp, Sở Thức Sâm gặp vấn đề gì thì bấm số nội bộ hỏi Hạng Minh Chương.
Đến lần gọi thứ năm, Hạng Minh Chương nghe xong cũng không nhịn nổi nữa: “Qua đây.”
Sở Thức Sâm di chuyển đến văn phòng tổng tài, cách một cái bàn làm việc đối mặt với Hạng Minh Chương, đợi đến khi trời tối, ai cũng không hề có động tĩnh tan ca.
Tiếng chuông thông báo vang lên, hộp thư riêng của Hạng Minh Chương nhận được một email.
Di chuyển con chuột, Hạng Minh Chương đóng trang web, nhìn Sở Thức Sâm qua một cái màn hình rồi đột nhiên nói: “Ngân hàng Lịch Tín thế nào rồi?”
Sở Thức Sâm tập trung đến mức không ngẩng đầu: “Khá phù hợp, mức độ cất trữ của Lịch Tín trong những năm gần đây không tệ, nhưng khả năng cho vay không tương xứng, giữa hai thứ này mất cân đối sẽ dễ làm tăng tỷ lệ nợ xấu.”
Hạng Minh Chương nghe cậu nói một cách thẳng thắn, nhưng không thể phân biệt được ánh mắt của anh là đang tán thưởng nhiều hơn hay thăm dò nhiều hơn: “Nhắc đến Lịch Tín, lần gặp tổ trưởng Triệu đó trong ấn tượng của tôi em hình như đã từng đề cập đến… toà nhà đó trước đây từng là một ngân hàng?”
Động tác đánh máy của Sở Thức Sâm đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên trả lời: “Đúng, tôi đã nói như vậy.”
Hạng Minh Chương tự nhiên hỏi: “Thật hay giả vậy, làm sao em biết?”
Sắc mặt Sở Thức Sâm không chút gợn sóng: “Để tiếp cận tổ trưởng Triệu nên đã tra cứu trên mạng, về phần là thật hay giả tôi cũng không biết.”
Hạng Minh Chương dừng lại đúng mực, liếc nhìn đồng hồ: “Muộn như vậy rồi, tan làm đi, tôi đưa em về nhà.”
Chiếc Ferrari chậm rãi lái ra khỏi cổng khuôn viên, lướt vào đường phố rồi dần dần tăng tốc độ, Sở Thức Sâm nhìn máy tính đã lâu nên nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế.
Suốt quãng đường trầm mặc hiếm thấy, chỉ có tiếng nhạc piano vang vọng trong khoang xe, đi đến phía Nam Giang Ngạn, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm tới trước cửa.
Sau khi dừng lại rồi tắt máy, Sở Thức Sâm dụi dụi mắt: “Đến nơi rồi à?”
Hạng Minh Chương chỉ đơn điệu “Ừm” một tiếng.
Sở Thức Sâm cảm thấy Hạng Minh Chương không thoải mái, xa cách và có tâm sự, rõ ràng trong đám cưới ngày hôm qua còn kéo cậu vừa hôn vừa ôm giở trò thân mật.
Cậu không khỏi cảnh giác, hoài nghi chính mình đã đi quá giới hạn mà làm chủ dự án.
Sở Thức Sâm cởi dây an toàn rồi nói: “Đợi đến khi thành công hẹn được Hồ Tú Sơn, thương lượng xong điều khoản, tôi sẽ rút khỏi nhóm dự án.”
Hạng Minh Chương tai thính mắt tinh, lập tức xua tan lo lắng của Sở Thức Sâm, nói: “Em cứ việc làm đi, đừng lo lắng gì khác, mọi người đều gửi gắm hy vọng vào kế hoạch của em, tôi cũng vậy.”
Loại trừ lý do công việc, Sở Thức Sâm có chút bối rối, chẳng lẽ là về tình cảm sao?
Nhưng cậu thiếu kinh nghiệm, cũng không thể buông bỏ tự tôn của mình để hỏi thăm, khó xử một lúc, thôi bỏ đi.
Sở Thức Sâm chuẩn bị xuống xe nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Hạng Minh Chương từ trong mơ tỉnh lại, vươn tay ra nắm lấy cánh tay cậu hỏi: “Sao vậy?”
Sở Thức Sâm nói: “Phải là tôi hỏi anh mới đúng.”
“Hai ngày nay nhiều việc quá nên tôi bị phân tâm.” Hạng Minh Chương không thích cảm giác sờ lên chiếc áo lông cừu, vì vậy trượt xuống bao lấy mu bàn tay nhẵn mịn của Sở Thức Sâm, “Đừng giận tôi.”
Bình thường bá đạo đã quen rồi, chỉ cần ôn nhu một chút thôi đã khiến người khác mềm lòng, Sở Thức Sâm nói: “Không có đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì tốt rồi, thay tôi hỏi thăm bác gái, buổi tối nghỉ ngơi sớm đi.”
Buông tay ra, Hạng Minh Chương nhìn Sở Thức Sâm xuống xe, đợi cho đến khi người đi vào cửa đóng lại, anh lấy điện thoại di động ra mở hộp thư.
Phố Âu Lệ có lịch sử lâu đời, tòa nhà bốn góc theo phong cách phương Tây đó đã chuyển từ sở hữu tư nhân sang sở hữu nhà nước, sau một vài lần thay đổi, bảy năm trước toàn bộ con phố đã được quy hoạch lại, cho phép hoạt động kinh doanh và đã trở thành cửa hàng bán đàn và quán cà phê như bây giờ.
Hạng Minh Chương có mạng lưới quan hệ rộng rãi, ban ngày trăn trở liên lạc được với một vị giáo sư già chuyên nghiên cứu lịch sử cận hiện đại của địa phương, hy vọng có thể nhận được một số tư liệu phù hợp.
Tài liệu đính kèm trong email rất dài, hàng chục trang, chứa đựng gần hai trăm năm biến hoá và giới thiệu về những địa điểm cũ.
Ngân hàng đầu tiên ở Trung Quốc được thành lập vào năm 1897, Hạng Minh Chương nhớ rằng Sở Thức Sâm đã nói ngân hàng này còn được thành lập sớm hơn Lịch Tín.
Sau khi xác nhận phạm vi thời gian trước và sau, Hạng Minh Chương vuốt màn hình, anh phát hiện tim mình đập rất nhanh, như thể đang lục lọi một bí mật nào đó không được để người khác biết.
Cuối cùng, anh đã tìm thấy rồi.
Trên nền trắng chữ đen, đề tên của ngân hàng và người sáng lập ra nó.
Đột nhiên, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Sở Thức Sâm không nghe thấy tiếng nổ máy nên gửi tới hỏi: Anh vẫn chưa đi à?
Ánh sáng trên màn hình vô cùng chói mắt trong bóng tối, Hạng Minh Chương khẽ cau mày, trong mắt có một nửa là hỗn loạn một nửa là do dự. Ngón tay anh cứng ngắc, cứ nhập rồi xoá để soạn một mẩu tin nhắn.
Nhận một cuộc gọi đến, đã lỡ mất rồi.
Sau khi nhấn gửi, Hạng Minh Chương tắt máy điện thoại, ở trong một mảnh đen kịt, anh nói ra điều mình thực sự muốn nói từ trong đáy lòng.
“Sở Thức Sâm, có phải là ngân hàng Phục Hoa không?”