Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 28



Edit: Pha Hi

Beta: Ano

Sáng hôm sau, tiếng nước suối róc rách khiến con người thanh tỉnh, Lâm Lạc Chỉ duỗi người. 

Lục Kiến Trạch từ bên ngoài lều đi vào, trong tay cầm khăn lông hơi ướt. 

” Hưm? ” Lâm Lạc Chỉ phát ra một tiếng bằng giọng mũi. 

Lục Kiến Trạch cười, ngồi xuống giúp cô lau mặt ” Tiết kiệm nước là trách nhiệm của mỗi người “. 

Lâm Lạc Chỉ hơi ngượng ngùng trốn tránh, Lục Kiến Trạch thấp giọng ” Ngoan nào “. 

Cổ Lâm Lạc chỉ lập tức cứng đơ bất động. 

Lục Kiến Trạch không dùng lực lắm, khăn lông cọ vào mặt cô hơi nhột. 

” Có nóng không? ” Lục Kiến Trạch đem khăn lông đắp lên mặt cô một chút. 

Mặt Lâm Lạc Chỉ càng đỏ hơn. 

Lục Kiến Trạch cười một cái, đứng dậy ” Anh chờ em ở ngoài ” 

Lâm Lạc Chỉ kéo chăn đến mặt, ở trong túi ngủ lăn lộn vài vòng. 

Cô dọn dẹp sơ bên trong lều trại rồi chui ra, Lục Kiến Trạch đang ngồi ở bên cạnh máy nướng bánh mì. 

” Đến cái này mà anh cũng có sao? ” Lâm Lạc Chỉ tò mò đi qua. 

Lục Kiến Trạch thuận tay xoa đầu cô ” Đánh răng đi, xong rồi là có thể ăn “. 

” Được ” Tới bây giờ Lâm Lạc Chỉ vẫn còn mẫn cảm với mỗi một động tác của Lục Kiến Trạch. 

Đại khái là thích quá quá nên hoang tưởng. 

Cốc đánh răng đã rót sẵn nước, kem đánh răng cũng nặn sẵn ở bàn chải, nước trong ly vẫn còn hơi ấm. 

Lâm Lạc Chỉ đột nhiên chảy nước miếng.

Lục Kiến Trạch ở cách đó không xa hỏi ” Làm sao vậy? “

Lâm Lạc Chỉ quay đầu cười, lắc lắc đầu. 

Lâm Lạc Chỉ phun ra một ngụm nước, hít một hơi thật sâu.

Bánh mì được phết mứt trái cây, Lục Kiến Trạch pha xong hai ly cà phê. 

Lâm Lạc Chỉ cầm ly cà phê, hơi nóng bốc lên làm mờ tầm nhìn. 

Lục Kiến Trạch dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi ” Uống ngon không? “

Lâm Lạc Chỉ gật đầu ” So với em pha thì ngon hơn nhiều ” 

Lục Kiến Trạch nghiêng đầu nhìn cô, sau đó giơ tay ấn ly cô xuống ” Anh chưa được uống ” 

Lâm Lạc Chỉ ngẩn ra một lát ” Hả? “

” Anh chưa được uống cà phê em pha ” Lục Kiến Trạch nói lại lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ là ngữ khí lộ ra một chút thiếu niên ấu trĩ. 

Lâm Lạc Chỉ ” À ” một tiếng, sau đó hơi hoảng nói ” Buổi tối em pha cho anh, nhưng mà em không pha bằng máy mà pha loại có sẵn ” 

Lục Kiến Trạch cười một cái ” Không vội”. 

Lâm Lạc Chỉ có chút mờ mịt gật đầu. 

Lục Kiến Trạch ngẩng đầu lên, một hơi uống sạch nửa ly cà phê còn lại, sau đó đứng dậy thở ra một hơi mạnh. 

Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy mà hoang mang, sau đó, cô cười hỏi ” Anh làm gì vậy? “

Lục Kiến Trạch cũng cười, anh quay đầu, có hơi ngượng ngùng nhìn xuống ” Không biết nữa, dù sao cũng không phải như bình thường. “

Lâm Lạc Chỉ lúc này cũng không kìm được, cô buông ly, ôm bụng lớn tiếng cười. 

” Một lát nữa đi leo núi ” Lục Kiến Trạch xuống dưới núi phía bên trái ” Có không ít người đã đi qua rồi, phải thu dọn đồ, đợi một lát anh đem đồ cần thiết của em gói lại vào trong túi anh. “

Lâm Lạc Chỉ đứng dây nhìn Lục Kiến Trạch hai bao lớn hai bên gật đầu. 

Vào trong lều nhìn một vòng, Lâm Lạc Chỉ phát hiện không có gì để mang, chủ yếu là sợ Lục Kiến Trạch cõng nặng. 

Lục Kiến Trạch cầm túi, trong đó chỉ có hai chai nước và hai túi bánh mì. 

Anh nhướng mày nhìn Lâm Lạc Chỉ. 

Lâm Lạc Chỉ làm bộ không nhìn thấy, kỹ thuật diễn xuất có hơi khoa trương, cô ngồi xổm xuống ” Ây da, dây giày em bị tuột rồi ” 

“Tuột sao? ” Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, thấp giọng hỏi. 

” A…” Lâm Lạc Chỉ cho rằng cái túi đen lớn che mình hoàn toàn, liền ở dưới mắt của Lục Kiến Trạch mà tháo dây giày, chỉ có điều cô hơi xem thường chiều cao của Lục Kiến Trạch. 

“Cái dây kia đâu?” Lục Kiến Trạch hỏi. 

Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng đổi sang tháo dây giày còn lại. 

Lục Kiến Trạch bỏ túi sang một bên, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay của cô ” Học được gạt người rồi, xem ra đã trưởng thành rồi ” 

Mặt Lâm Lạc Chỉ đỏ bừng, cô dời tầm mắt khỏi tay, nhìn Lục Kiến Trạch buộc giúp cô dây giày, nhỏ giọng giải thích ” Em, em không muốn anh mệt. “

” Ừm ” Lục Kiến Trạch gõ vào giày cô ” Chân kia “. 

Lâm Lạc Chỉ chậm chậm duỗi chân kia ra, trong người từ từ dâng lên một cỗ nhiệt. 

” Khăn giấy, son môi,kem chống nắng, đồ ăn vặt đều không được thiếu. ” Lục Kiến Trạch nói xong rồi đứng dậy. 

Lâm Lạc Chỉ ngồi xổm trên đất, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh. 

” Không nặng ” Lục Kiến Trạch cầm lấy túi  “Anh là đàn ông.” 

Không biết vì sao, Lâm Lạc Chỉ nghe anh nói như thế có chút buồn cười, mà sau đó cô cũng thật sự cười, đại khái là cười hăng quá nên bây giờ không dừng được. 

Lục Kiến Trạch đen mặt nhìn cô. 

Một lát sao, anh cũng bất đắc dĩ cười: ” Bạn học Lâm Lạc Chỉ, em sẽ phải trả giá cho lời nói và hành động của mình nhưng không phải bây giờ “. 

Lâm Lạc Chỉ ở trong đầu tìm kiếm một vòng, đại khái là cơ bắp lần trước, kỹ năng hôn gợi cảm, cô ôm bụng cười cảm thán ” Sao anh vẫn còn mang thù vậy? “

Lục Kiến Trạch khom lưng nhặt túi đen lên, rồi chui vào lều đem đồ ăn vặt mà Lâm Lạc Chỉ thích bỏ đầy. 

Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng giật dây đeo ” Em không cần ” 

Lục Kiến Trạch rũ mắt liếc cô một cái ” Anh ăn ” 

Lâm Lạc Chỉ nhịn cười ” À ” 

Trên núi có rất nhiều người, không riêng gì ở địa phương lân cận, mà còn có rất nhiều đoàn và người tự giác tới. 

“Mười một” đâu đâu cũng là người,truyền thống này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

*“Mười một” ý chỉ ngày Quốc khánh của Trung Quốc vào ngày 1 tháng 10 hàng năm, vào ngày này, tất cả mọi người thường sẽ đổ xô ra đường tụ tập để ăn mừng.

Lục Kiến Trạch nắm tay Lâm Lạc Chỉ, theo dòng người chậm rãi leo từng bậc thang. 

” Có mệt không? ” Lục Kiến Trạch thấp giọng

” Không mệt ” Lâm Lạc Chỉ lắc đầu. 

Lục Kiến Trạch nhìn lại ” Đã lên cao như vậy rồi “. 

Lâm Lạc Chỉ cũng nhìn lại, kết quả giây sau đã bị doạ sợ không đứng nổi. 

Trong nháy mắt, eo được một cánh tay hữu lực đỡ lấy. 

” Cẩn thận ” Lục Kiến Trạch nói mang theo chút cấp bách. 

” Xin lỗi, xin lỗi ” Lâm Lạc Chỉ sau khi đứng vững thì hít sâu hai hơi. 

Đi phía sau họ chính là một đôi vợ chồng trung niên ” Chậm một chút tiểu nha đầu “. 

” Dạ ” Lâm Lạc Chỉ quay đầu nhìn bọn họ cười cười, nhưng lần này không dám nhìn xuống nữa. 

” Sợ độ cao? ” Lục Kiến Trạch buông tay ra khỏi eo cô, một lần nữa nắm tay Lâm Lạc Chỉ. 

” Không ” Lâm Lạc Chỉ lập tức ngẩng đầu giải thích ” Em không sợ độ cao, khi còn nhỏ cũng không thiếu những lần đi theo ông lên núi, lúc nãy trong lòng không chuẩn bị, cũng không nghĩ đã leo lên núi cao như vậy ” 

” Ừm ” Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng xoa tay cô” Lát sau còn cao hơn nữa “. 

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngẩn nhìn sườn mặt anh. 

Lục Kiến Trạch nghiêm túc nhìn mặt đất hất cằm ” Nhìn đường “. 

” A” Lâm Lạc Chỉ hai bên tai hồng lên, cúi đầu ” Vâng ” 

Giữa sườn núi chỗ nhiều tuyến đường, đa số người sẽ lựa chọn đi miếu cúi chào, một số ít người tiếp tục leo lên cao hơn. 

Lâm Lạc Chỉ theo Lục Kiến Trạch vào miếu, vẫn đông đúc như ban nãy.

Nhưng Lục Kiến Trạch nắm tay cô rất chặt, Lâm Lạc Chỉ có thể yên tâm ngó trái ngó phải. 

Bên cạnh, một đôi tình lữ đang do dự có nên mua hương hay không. 

” Thứ này có hiệu nghiệm không? ” Cậu trai bán tín bán nghi. 

” Em cũng không biết ” Cô gái nói ” Nhưng Tiểu Từ nói linh, cô ấy cùng chồng đã tới một lần, nửa năm sau thì kết hôn, bây giờ đã có con luôn rồi ” 

” Anh đi đây, nghe mà da gà da vịt nổi lên hết rồi ” cậu kéo tay cô gái ” Còn chờ gì nữa, xong việc rồi qua bên kia nghỉ một lát, anh mệt sắp chết rồi “. 

” Nghỉ nghỉ nghỉ ” Cô gái dùng lực đánh chàng trai vài phát ” Chỉ có biết nghỉ, khởi hành lúc trời còn chưa sáng, bây giờ người khác về hết rồi mới đến nơi, tôi cần anh để làm gì hả! Không cầu nữa!”

Cậu ta vội vàng giữ chặt cô, dịu giọng ” Ai ai ai, vợ vợ anh sai rồi – “

Lâm Lạc Chỉ nhìn hai người ôm nhau cười cười, Lục Kiến Trạch duỗi tay búng một cái lên trán cô. 

“Cầu nguyện chưa?” Lục Kiến Trạch hỏi. 

Lâm Lạc Chỉ ôm tay anh, cười ngẩng đầu  “Em đã cầu nguyện tất cả những gì có thể rồi”

Lục Kiến Trạch quét mắt nhìn Lâm Lạc Chỉ ôm cánh tay mình, khoé miệng chậm rãi nâng lên. “Được” 

Hai người chen chúc trong đám đông trước cửa miếu, lại phải xếp hàng rất lâu trước khi hoàn toàn cầu nguyện xong. 

Lục Kiến Trạch đứng trước một cái quầy hàng mãi không đi. 

Lâm Lạc Chỉ nhìn ở trên sạp một đôi túi phúc nhân duyên, cô ưng ý một đôi, sau đó chỉ tới ” Đôi này “

Lục Kiến Trạch vươn tay cầm lấy “Đôi này, giúp tôi bọc lại nhé.”

“Không được bọc, không được bọc,” ông chủ râu xồm xoàm nói, “Đeo lên người mới linh nghiệm.”

“Thì ra là vậy….”  Lâm Lạc Chỉ nhìn chằm chằm đôi túi phúc nhân duyên kia. 

Hai cái túi được trang trí rất đơn giản, trên túi trừ chữ ” Phúc ” thì cũng không có thêm bất kì cái gì, đại khái là bị cái huân chương của Lục Kiến Trạch ảnh hưởng nên bây giờ cô nhìn thấy món đồ đơn giản dễ hiểu thế này thì có một loại cảm giác chỉ thuộc về hai người. 

Tính tiền xong, hai người đi đến dưới một tán cây, hai người nhìn hai cái túi đỏ nhỏ nhỏ trong tay Lục Kiến Trạch. 

” Đeo nơi nào mới được đây ta ” Lâm Lạc Chỉ hỏi. 

Lục Kiến Trạch cũng hiếm khi không có ý kiến, một lát sau, anh hạ giọng nói “Đeo trên người em đi.”

“….” Lâm Lạc Chỉ cho rằng mình nghe nhầm ” Hả? “

Lục Kiến Trạch cười một cái, sau đó đem túi phúc giao cho Lâm Lạc Chỉ ” Chờ anh một chút “

Lục Kiến Trạch chạy vào trong sảnh cách đó không xa, Lâm Lạc Chỉ từ vị trí này có thể nhìn thấy anh đang quét mã trả tiền. 

Thật nhanh lúc sau Lục Kiến Trạch liền bước dài trở về. 

Anh đem ra hai sợi tơ hồng ” Tới đây, đeo vào ” 

” Oa ” Lâm Lạc Chỉ đem dây buộc chặt túi phúc, rất nhanh liền làm xong một cái. 

Lục Kiến Trạch giúp cô đeo lên cổ. 

Lâm Lạc Chỉ trong tay còn cái của Lục Kiến Trạch, chờ anh đeo thì đưa cho anh. ” Của anh “

Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, lại biểu hiện ra chút tính trẻ con giống buổi sáng ” Giúp anh ” 

Lâm Lạc Chỉ bất đắc dĩ cười ” Vậy anh ngồi xổm xuống, em với không tới ” 

Lục Kiến Trạch cong lên khoé môi ” Được ” 

Lâm Lạc Chỉ đeo so với Lục Kiến Trạch có hơi chậm, có thể là Lục Kiến Trạch vừa mới học cách thắt dây, mà Lâm Lạc Chỉ sợ không buộc chặt nên đã thắt nút chết. 

Lục Kiến Trạch cũng không thúc giục, cứ dùng tư thế ngồi xổm không được thoải mái đó mà đợi, chờ Lâm Lạc Chỉ nói tốt, anh mới vịn thân cây mà đứng lên. 

” Sao vậy? ” Lâm Lạc Chỉ hoang mang. 

Lục Kiến Trạch đỡ cây, cười khổ ” Chân anh tê rồi. ” 

- -----oOo------