Phòng làm việc đặt hai lọ sáp thơm mùi thảo mộc, nghe nói có tác dụng giúp người khác thư giãn và giữ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại vô dụng với Cung Duật. Anh vừa nhìn thấy Lý Tiêu Nguyên đưa một thanh niên trẻ tuổi bước vào thì đập tay xuống bàn một cái thật mạnh.
Rầm.
Lý Tiêu Nguyên bị dọa lui về sau một bước, gãi đầu nói:
“Sếp, đây là người sếp cần tìm.”
Thanh niên kia run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu đối mặt với ông chủ của mình. Lúc được gọi tên thì hắn đã biết mình xong đời rồi, linh cảm mách bảo hắn chuyện tốt mà hắn làm đã bị phát hiện.
Mặt mày Cung Duật hầm hầm lửa giận, anh không nhịn được, vì cái tên khốn kiếp này mà bạn gái dỗi anh, cấm cửa, anh còn bị ba vợ tương lai đuổi đi!
“Ai cho cậu lá gan đó hả?”
Người nọ vẫn cúi đầu không dám nói chuyện, hai tay đan vào nhau thật chặt, dáng vẻ hối lỗi và đầy sợ hãi kia khiến Cung Duật càng bực mình thêm. Anh nói:
“Cậu cảm thấy việc so sánh bạn gái tôi với người khác rất vui phải không? Người yêu của tôi hay của cậu?”
“Dạ… Sếp, tôi…”
Cung Duật không thể chấp nhận kiểu nhân viên ngu ngốc tọc mạch vào cuộc sống của anh như vậy, anh hỏi thẳng:
“Tự thôi việc hay tôi đuổi?”
“Sếp, tôi xin lỗi mà, không có lần sau nữa đâu! Đừng đuổi tôi!” Thanh niên vội vàng cúi đầu xin xỏ, chẳng qua Cung Duật lắc đầu đã đánh tan hy vọng cuối cùng của hắn.
Bình thường anh không quan tâm tới những tin đồn trong công ty nhưng lần này bọn họ quá đáng thật, nếu không lấy một người ra làm gương thì chuyện như vậy vẫn sẽ tiếp diễn. Anh nói:
“Tôi sẽ không gây khó dễ gì với cậu, chỉ cần cậu nộp đơn thôi việc là được. Còn nữa, nhớ sau này tuyệt đối đừng sống thay người khác, không ai cần đâu.”
Cung Duật nói xong dứt khoát gọi trợ lý của mình vào rồi hướng dẫn hắn viết đơn thôi việc ngay tại chỗ. Anh không xử lý hắn xem như đã rất nhân từ rồi, một vừa hai phải, vượt quá giới hạn của người khác thì phải trả giá thôi.
…
Ở bên kia, Tô Kỳ đến trường xong mới hay tin sốc, rằng gần đây Ha Long Phi bị Dương Gia Tịch quấy phá tới nỗi không dám đi học.
Tố Trân thấy Tô Kỳ ngơ ngác thì giải thích:
“Không hiểu nổi hai người này nữa, lúc trước hẹn hò được một thời gian ngắn thì chia tay, sau đó cũng êm ấm lắm mà giờ ngày nào Dương Gia Tịch cũng đi theo Ha Long Phi lải nhải mắng hắn. Giờ cả trường chắc đều biết nam thần của họ thực chất là một tên học sinh lòng dạ đen tối.”
“Ồ?” Tô Kỳ vui vẻ: “Thế Ha Long Phi chắc hẳn phải áp lực lắm nhỉ?”
“Đương nhiên. Hắn bị người khác bàn tán nhiều quá nên đi đường không dám ngẩng mặt lên nữa kìa.”
Mấy cô gái đều tụm lại bàn tán về chuyện của Ha Long Phi, Tô Kỳ ngồi một bên im lặng nghe, sau đó trong lòng tìm được cảm giác cân bằng. Không chỉ mình cô bị dáng vẻ của hiền lành giả dối của Ha Long Phi lừa mà rất nhiều rất nhiều cô gái từng tiếp xúc với hắn đều mờ mắt, tưởng rằng hắn tốt đẹp lắm.
Tố Trân vừa an ủi Tô Kỳ vừa trêu:
“Tô Kỳ nhà chúng ta có mắt nhìn người nhất đó, bắt được một người đàn ông cực phẩm mà im hơi lặng tiếng quá chừng.”
Ha ha… Tốt thế nào không biết, dám lén lút ra ngoài gặp mặt người con gái khác kia kìa. Nghĩ thôi cũng có thể khiến máu nóng trong người cô sôi sùng sục. Cung Duật im lặng không cho cô biết càng thể hiện rõ lòng anh có quỷ, chột dạ nên mới giấu!
Nhắc Cung Duật, Cung Duật lập tức gọi điện thoại đến cho Tô Kỳ.
Cô nhìn đồng hồ thấy còn sớm chưa đến tiết học nên xin phép mọi người ra ngoài rồi đứng bên hành lang trường ấn nút nghe, cúi đầu nhìn những mảng bóng tối loang lổ trên nền đất.
Giọng Cung Duật mừng rỡ vang lên bên tai cô:
“Em cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi à? Tô Kỳ, xin lỗi, tôi không nên giấu em chuyện ra ngoài gặp mặt Lưu Ly. Tôi sai rồi!”