Trốn Thoát Khỏi Mật Thất

Chương 12: Quả Quả



Triệu Lai Trí chết rồi.

Tử trạng(1) thê thảm, khắp toàn thân từ trên xuống lỗ chỗ bị cắn xé, gần như không có miếng thịt nào lành lặn. Nhưng như thế vẫn không phải thảm nhất, thảm nhất là bụng chú ta còn rách toạc ra, ruột chảy đầy đất, nội tạng khác đều biến mất hết.

(1) Tử trạng: trạng thái khi chết.

Người đầu tiên phát hiện vẫn là Phương Quýnh, dù sao Triệu Lai Trí cũng ở cùng phòng với cậu ta. Còn đáng sợ hơn là Phương Quýnh lại chẳng hề biết chuyện này xảy ra như thế nào, cậu ta không nghe được bất cứ tiếng động nào. Buổi tối hôm trước còn nói chuyện mấy câu với Triệu Lai Trí, sáng ra đã thấy chú ta chết bên cạnh.

Tiếng Phương Quýnh hét lên dẫn hai người Lạc Văn Hiên tới. Lạc Văn Hiên vừa bước vào đã bị hình ảnh rất có tính công kích đập vào mắt, sắc mặt tái nhợt buồn nôn, tay vịn khung cửa chống người nên không đến nỗi chật vật ngã xuống đất.

Ba người ngồi xuống sô pha, không ai lên tiếng. Không biết hôm nay Tiểu Điệp đã đi đâu, không thấy bóng dáng cô bé ở đâu trong nhà hết.

Không ai ngờ tới việc Triệu Lai Trí sẽ chết, bởi nếu theo như Phương Quýnh nói thì lời chúc mừng đặc biệt của Tiểu Điệp chắc chắn là một lời cảnh báo cho cậu ta.

"Có phải...là nó không?" Phương Quýnh cực kỳ sợ hãi "Chỗ này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì đây, tại sao lại xảy ra chuyện kinh tởm như vậy chứ?"

Nói rồi cậu ta không nhịn được tóm chặt tay áo Lạc Văn Hiên bên cạnh.

"Hai anh, nếu ai có ưu ái của thần thì làm ơn chia sẻ ra đi, em thật sự...thật sự không muốn ở chỗ này chút nào nữa, chúng ta mau chóng thoát khỏi đây được không, thật sự không thể ở thêm nữa đâu." Phương Quýnh mong chờ nhìn Lạc Văn Hiên.

Lạc Văn Hiên bình tĩnh nhìn cậu ta, lắc đầu "Không có manh mối, nếu ai lấy được ưu ái thì đã có thông báo rồi."

Ba người ngồi trong phòng một hồi không có một xíu manh mối gì, Tiểu Điệp cũng không xuất hiện nên bọn họ quyết định ra ngoài tìm manh mối trốn thoát lần nữa.

Bởi tình huống nguy hiểm kỳ quái nên họ cũng không tách ra mà bỏ qua những gian phòng đã từng vào, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc mở cửa căn phòng thứ ba, trên bàn lại xuất hiện tờ báo nào đó, Lạc Văn Hiên còn hơi do dự thì Phương Quýnh đã nhanh chóng tiến lên cầm báo xem.

Báo Kim thành ngày 2 tháng 4 năm 2018,

Thảm án mật thất ngày hôm qua ở vùng ngoại thành đã được lực lượng cảnh sát xác minh, những người chơi trong danh sách cũng đã được xác nhận tử vong. Thi thể đang ở nhà bệnh viện đa khoa trung tâm tổng hợp, kính mời gia đình đến nhận, mong thiên đường không án mạng, cầu nguyện cho người đã khuất...



Phóng viên tòa soạn Kim thành: Tiền Đa Đa

"Hả?! Thảm án mật thất gì cơ??" Tay Phương Quýnh run lên, tờ báo rơi xuống, thì thầm "Trên này viết cái gì vậy? Không đầu không đuôi, em đọc không hiểu gì hết."

Lạc Văn Hiên cúi người nhặt tờ báo, tùy ý nhìn nội dung bên trong "Không có gì, mấy người đó bịa ra đấy. Nếu cậu muốn đọc thì phần đầu tiên ở trên bàn phòng thứ tư bên trái." Vừa nói xong đã thấy Phương Quýnh vội vã chạy ra khỏi phòng.

Ngay lúc cậu ta vừa rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức tĩnh lặng lại, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng bị phóng to hàng vạn lần. Phong Khải dường như nghe thấy vài âm thanh phát ra từ trong tủ, anh ra hiệu Lạc Văn Hiên sang bên cạnh vài bước, chính mình thì cẩn thận từng li từng tí tiếp cận cái tủ phát ra âm thanh. Anh kéo cửa tủ, bên trong trống rỗng, một bộ quần áo cũng không có.

"Meo~" Phong Khải cúi đầu, là một con mèo nhỏ nằm trong góc tủ, đôi mắt to tròn, cả người chỉ có chỉ có hai màu đen trắng, hoa văn lông đều đặn, là một con mèo vằn hổ trắng(2). Mèo con thấy người cũng không sợ, chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy, đuôi quắp lên trước che lại móng nhỏ, nghiêng đầu nhìn Phong Khải trước mặt.

(2) Gốc là "虎斑加白", vằn hổ thêm trắng, mình cũng không biết giống màu này gọi là gì nữa nên đổi word by word thôi, bên dưới mình để hình minh họa nha.

"Thứ gì thế? Mèo à?" Lạc Văn Hiên đi lên, ánh mắt xẹt qua vai Phong Khải, đối diện với đôi mắt của mèo nhỏ.

"Meo~" Mèo con vừa thấy Lạc Văn Hiên thì lập tức từ ngồi thành đứng, thong thả đi vài bước rồi nhảy xuống tủ, nó vòng qua người Phong Khải, đi tới sượt qua sượt lại chân Lạc Văn Hiên, thỉnh thoảng còn meo meo vài tiếng.

Lạc Văn Hiên ngồi xổm xuống bế mèo nhỏ lên, nhìn chằm chằm hai con mắt to tròn của nó. Mèo con lại không cảm thấy bị khiêu khích, vẫn nịnh nọt meo meo, thậm chí còn lè lưỡi liếm chóp mũi cậu.

Phong Khải quay đầu lại nhìn một người một mèo, đôi mắt dịu dàng tràn đầy vui vẻ "Tiểu Hiên, nó có vẻ thích em, có muốn đặt tên cho nó không?"

"Tôi không biết đặt tên gì đâu" Lạc Văn Hiên nhăn mày "Chọn bừa một cái đi, không thì...Quả Quả?"

"Meo~" Quả Quả nằm trong lòng cậu rướn cổ meo một tiếng, có vẻ rất vừa lòng với cái tên này.

Giọng Phong Khải mang theo ý cười:"Nó có vẻ thích, vậy chọn tên này đi."

Lạc Văn Hiên vào nhà vệ sinh, đặt con mèo lên bàn rồi dặn Phong Khải trông nó thật cẩn thận, nhất định không được làm mất, Phong Khải thăm dò hỏi "Sao vậy, tiểu Hiên có thích mèo không?"

"Không thích" Lạc Văn Hiên phản xạ có điều kiện trả lời, lại cảm giác cậu hơi làm quá, nói tiếp "Nhưng Quả Quả lại thấy thích" Nói rồi cậu nhún vai, mở tay "Không biết tại sao nữa."

Đợi Lạc Văn Hiên đi, Phong Khải chậm rãi đến gần bàn ôm Quả Quả lên trước mặt "Con trai, cho ba thơm cái nào, lâu rồi không gặp." Phong Khải muốn hôn đầu nó nhưng Quả Quả không nể mặt anh, nó duỗi thẳng chân trước, dùng đệm thịt mềm mại đạp lên mặt anh, cả cơ thể đều từ chối.

Phong Khải thả mèo nhỏ lại xuống bàn, véo nhẹ tai nó "Xì, đồ chó, ở đâu cũng thế."

Ba người tìm kiếm một ngày, ngoài trừ thêm một con mèo thì đầu mối gì cũng không có, đã vậy còn đói bụng, không thể làm gì khác hơn là quay về nơi ở.

Tiểu Điệp biến mất một ngày cũng đã xuất hiện, trong phòng không mở đèn mà chỉ châm một cây nến trên bàn ăn. Nghe thấy tiếng động, Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn cạnh cửa, cười nhẹ kêu mọi người qua ăn cơm.

"Tôi đi rửa tay đã." Lạc Văn Hiên nói rồi ôm con mèo về phòng ngủ của mình với Phong Khải. Lúc vào cửa, cậu đã giấu mèo nhỏ vào trong chăn, nhỡ đâu Tiểu Điệp thần kinh chú ý Quả Quả thì chẳng biết cô bé muốn làm gì nữa.

Lạc Văn Hiên không quan tâm con mèo có thể hiểu không, bắt đầu dặn dò: "Quả Quả, mày ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung nhé, tao ăn cơm xong sẽ về chơi với mày." Vừa nói vừa vuốt lông nó, Quả Quả híp mắt, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái. Lạc Văn Hiên không thể ở lại quá lâu, vôị vã kéo cửa ra phòng ăn.

Tất cả mọi người đều ngồi hết ở phòng ăn, chỉ chờ cậu đến là có thêr ăn cơm. Ánh nến chập chờn kéo ra mấy cái bóng phả lên bức tường phía sau, vừa lớn vừa vặn vẹo, như mấy con quái thú hình người vậy.

Chóp mũi Lạc Văn Hiên thấm chút mồ hôi, lần thứ hai nhìn phía sau Tiểu Điệp, chỗ đó không có bóng....

Một bữa cơm ăn không biết mùi vị như nào. Phương Quýnh không dám trở về phòng, còn đang nghĩ xem tối ngủ kiểu gì, Lạc Văn Hiên vừa sợ mèo con bị làm sao lúc mình không ở, vừa suy nghĩ chuyện Tiểu Điệp không có bóng, Phong Khải thì không biết đang nghĩ gì, hiếm khi cau mày.

Cơm tối xong, Phương Quýnh nói muốn ngủ trên sofa, Tiểu Điệp cũng không làm khó cậu ta, chỉ tự mình trở về phòng, nói là muốn ngủ với chị gái nhỏ. Hôm nay Tiểu Điệp không đáng sợ như bình thường, một xíu kỳ quái cũng chưa thả.

Không biết mấy giờ đêm, Phương Quýnh đói bụng tỉnh giấc, nhìn xung quanh không có gì lấp bụng nên cậu ta chầm chậm đi xuống bếp.



Phòng bếp rất tối, Phương Quýnh mở cửa tủ lạnh, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc thẳng lên não. Trong ánh sáng tự phát từ tủ lạnh, Phương Quýnh thấy vô số loại nội tạng động vật, cậu hít một ngụm khí lạnh, lập tức đóng cửa.

Cậu vừa quay đầu lại đã thấy cô bé mặc đồ trắng đứng ngay sau.

"!!!" Phương Quýnh như một con gà bị bóp cổ, mọi gào thét đều chỉ có thể nghẹn trong họng.

Tiểu Điệp chỉ khinh bỉ liếc cậu ta rồi đi qua cậu, không có kỳ quái nào xảy ra hết.

Trải qua chuyện như thế, Phương Quýnh cũng không đói nữa, nhanh chóng chạy về sofa phòng khách, kéo chăn che đầu. Chỉ chốc lát sau đã truyền ra tiếng ngáy từ trong chăn, không biết là ngủ thật hay giả vờ.

- ------------------

"Chán quá đi" Bé trai nho nhỏ ngồi cạnh giường, ngơ ngác nhìn vách tường, miệng nhỏ giọng lầm bầm.

"Meo" Đột nhiên có tiếng mèo kêu làm cậu chú ý, cậu quay đầu nhìn cửa sổ, một con mèo sọc trắng sọc đen đều nhau ngồi trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu vui vẻ chạy đến, cửa sổ rất nặng, cậu dùng hết toàn lực mới chỉ đẩy ra được một khe hở nhỏ, thế mà nó lại nhẹ nhàng chui vào như một sợi mì.

Sau lần đó, mỗi ngày nó đều đến tìm cậu, cậu vui lắm. Cứ như có được người bạn đầu tiên, chuyện buồn phiền gì cũng kể cho nó, nó cũng ngoan ngoãn ngồi trước cậu, dùng đôi mắt to tròn nhìn cậu, thỉnh thoảng còn dụi hoặc nhào tới liếm mũi cậu. Cậu chưa từng vui vẻ đến vậy, con mèo giống như viên kẹo hiếm khi được ăn, vừa quý giá vừa ngọt ngào. Sau khi trưng cầu ý kiến mèo con thì cậu đã trịnh trọng đặt tên nó là Quả Quả.

Vì phát hiện một bí mật đáng sợ nên cậu quyết định rời khỏi nơi này. Cậu dùng một tuần để chuẩn bị, cuối cùng cũng thoát khỏi căn nhà nọ nhưng trang viên này quá lớn mà cậu lại chưa từng rời khỏi phòng nên lần đầu tiên bỏ trốn đã bị lạc đường trong chính trang viên, cậu sợ hãi. Ai đó đã phát hiện cậu bỏ đi, ánh sáng đèn pin lục tục sáng lên, rất nhiều người đang tìm cậu.

"Meo" Ngay lúc cậu hoang mang thì Quả Quả tới, nó chạy được hai bước là dừng lại quay đầu nhìn cậu, tựa như đang đợi cậu đi theo. Cậu cũng không lo nhiều được đến thế, chỉ đành ký thác hết thảy vi vọng vào bạn mình, nghĩa vô phản cố(3) chạy theo Quả Quả. Đã qua rất lâu lại dường như chưa lâu như vậy, tiếng truy đuổi đằng sau từ từ đi xa, cậu thật sự theo Quả Quả chạy khỏi trang viên.

(3) Nghĩa vô phản cố: "义无反顾", làm việc nghĩa thì không được chùn bước.

Nhưng tuyệt vọng là bên ngoài một màu đen kịt, đưa mắt nhìn bốn phía đều là những cây to rợp trời, cậu không biết đi đâu, cũng không biết đi như nào. Bụng bị bao phủ cảm giác đói nói rõ lần chạy chốn này đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng của cậu.

"Quả Quả? Quả Quả!" Cậu cúi đầu, đột nhiên phát hiện không biết Quả Quả đã biến mất từ lúc nào. Trong rừng rậm tĩnh lặng, loài chim nào đó kêu quang quác, vừa quái dị vừa âm u cũng vừa đáng sợ.

Cậu chỉ thể từ từ đi, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết là hai chân cậu đã không khống chế được run lên, thể lực cũng cạn đáy.

Cuối cùng cậu dừng bước, cuộn người nằm dưới một tàn cây to lớn, trời cao vẫn còn rủ lòng thương, màn đêm bị ánh sáng đánh tan. Ánh trăng lặng lẽ rơi xuống, tuy không ấm áp bằng ánh nắng nhưng đã đủ để rọi sáng một mảnh.

Cậu rất mệt nhưng cũng đói không ngủ được, mơ mơ màng màng nghe được tiếng dẫm lá khô, rất nhỏ nhưng đủ lớn để nghe thấy tại chỗ thoáng đãng này. Cậu mở bừng mắt, trước mặt là Quả Quả đã biến mất râts lâu.

Cả người nó dính bẩn, trên mũi có một vệt đỏ dài, dáng vẻ cao ngạo tao nhã cũng trở nên hơi chật vật nhưng ánh mắt nó lại sáng lấp lánh, đẹp như hai viên bảo thạch long lanh trong ánh trăng.

Nó chậm rãi tiến gần, đặt con chim ngậm trong miệng đến trước mặt hắn, thấy cậu bất động thì duỗi chân trước ra khều một cái. Cậu cuối cùng cũng xác định bạn mình không vứt bỏ mình, còn cực khổ tìm đồ ăn cho cậu, thậm chí bị thương vì thế. Cảm xúc xúc động dâng lên, cậu ôm chặt Quả Quả, nhẹ nhàng vuốt vệt đỏ đã ngừng chảy máu trên mũi nó, "Cái này là vết thương bắt chim sao? Có đau không? Tớ thổi thổi cho cậu nhé? Thật xin lỗi, phiền cậu rồi Quả Quả." Nói rồi nhẹ nhàng thổi mũi nó, hy vọng có thêm giảm bớt phần nào đau đớn, Quả Quả kêu vài tiếng rồi an ủi liếm mũi cậu như thường ngày vẫn vậy.

Cuối cùng vẫn không ăn con chim kia, nhiệt độ buổi tối đột ngột giảm xuống, cậu ôm Quả Quả cuộn người dưới tàng cây. Nhiệt độ loài mèo cao hơn người, ôm nó ấm cứ như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ vậy.

Lúc lửa đêm đột nhiên bị ánh sáng đèn chói rọi chiếu vào mặt, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng mạnh đến nỗi cậu không thể nhìn thấy người đằng sau.

Bọn họ bị tóm về. Đúng, bọn họ, cậu và mèo của cậu bị tách ra, mặc kệ cậu khóc lóc như nào. Một đứa bé thì có bao nhiêu sức? Cậu trơ mắt nhìn Quả Quả bị người ta tóm da không nhân nhượng kêu lên đau đớn thảm thiết, cũng chẳng thể phản kháng.

Cậu bị nhốt trong đường ống nước ngầm ba ngày, vốn tưởng đây đã là chuyện đau khổ nhất, vận mệnh hẳn đang cười nhạo cậu ngây thơ. Sau khi cậu lặng lẽ ngồi trong phòng ăn cơm trưa được chuẩn bị xong, mẹ đẩy cửa vào, bà dịu dàng nắm tay cậu, muốn dẫn cậu đi xem con mèo.

Trời mới biết cậu nhớ Quả Quả đến mức nào, thậm chỉ không thể kiểm soát biểu cảm của mình. Sau nhiều ngày, lần đầu tiên môi cậu cong lên hào hứng, bởi, nó là vật báu cuối cùng của cậu.

Mẹ dẫn cậu đến dưới tàn cây, cậu nhìn Quả Quả bị treo trên cây, cả người sứt sẹo, tưởng chừng như không thể tin vào đôi mắt mình. Đôi mắt kia không bao giờ có thể tự phát sáng như bảo thạch nữa, trở nên tối tăm vô hồn. Cậu không khống chế được run rẩy, nước mắt từ từ dâng lên che tầm mắt làm mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, cậu nhìn thấy một người đứng dưới tàn cây cầm một cái roi dính đầy máu tươi đang chờ gì đó.

Cậu sợ hãi quỳ sụp bên chân mẹ, đưa tay kéo góc quần bà, khóc lóc xin bà buông tha Quả Quả. Nhưng không đợi bà lên tiếng, người đàn ông đứng dưới tán cây đột nhiên vung roi đánh bụp một phát lên người Quả Quả, cả người cậu cứng lại, thậm chí không dám quay đầu nhìn.



Cậu nghe mẹ hỏi, "Con mèo này rất đáng yêu, nó có tên không?"

"Có, tên nó là Quả Quả, nó thật sự rất đáng yêu. Mẹ ơi, xin mẹ tha nó với."

"Bụp" Lại một tiếng quật.

"Ồ~ Nó đáng yêu như thế, vậy tiểu Hiên có thích nó không?" Mẹ cười cười sờ tóc cậu.

"Thích" Cậu gật đầu, cổ tay áo đã ướt sũng vì lau nước mắt.

Cậu hoàn toàn hoảng loạn, nước mắt rơi không ngừng, cậu không biết rốt cuộc phải làm gì bọn họ mới buông tha Quả Quả.

Mẹ đột nhiên kéo tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu nhìn bà, vẫn dáng vẻ cười híp mắt, bà hỏi cậu, "Thích nó không?"

Xuyên qua tầng nước mắt nhìn gương mặt đó, trong chớp mắt đó, cậu cũng rõ ý bọn họ. Cậu giơ tay lau nước mắt, nhắm mắt rồi từ từ đứng lên, xoay người nhìn thẳng vòa Quả Quả bị treo trên cây, ánh mắt vô hồn nói "Không thích."

Quả nhiên, mẹ giơ tay lên, người cầm roi dưới tán cây rời đi rồi. Mẹ dắt tay cậu lần thứ hai, vừa đi vừa nói, "Thế này không phải đúng rồi sao? Tiểu Hiên rất thông minh nhưng người thông minh không thể thích gì đó nghe không con? Hoặc con không cần thông minh, người thông minh thì không xứng được có sở thích."

Buổi tối, cậu đứng bên cửa sổ nhìn về hướng cây kia, dùng hết sức đẩy cửa sổ ra một khe hở, gió đêm lành lạnh thừa cơ chui vào quấn quanh tay cậu, cậu vươn tay nhẹ nhàng sờ trên không. Quả Quả, không phải tớ không thích cậu, chỉ là quá thích cậu nên mới không dám thích cậu. Những gì nói ban ngày đều là lừa mẹ, cậu đừng giận tớ nhé.

Chỉ là....Thật xui xẻo...cậu lại gặp phải tớ, xin lỗi...tại sao tớ lại sống trên đời này chứ? Tớ thật đáng chết...

- -------------------

"Quả Quả....xin lỗi...." Lạc Văn Hiên khóc chảy nước mắt đầy mặt, cánh tay ôm Quả Quả vô thức chặt lại. Phong Khải bị tiếng động đánh thức, nhìn bộ dạng này của cậu mà lòng như kim đâm, đang muốn ôm cậu thì Quả Quả bị ghìm chạt tỉnh lại, nó tiến đến trước mặt Lạc Văn Hiên, nhẹ nhàng liếm chóp mũi cậu.

Lạc Văn Hiên ầng ậc nước mắt tỉnh lại, nhìn thâý Quả Quả trước mặt, chỉ một thoáng nước mắt lại không cầm được rơi xuống, cậu không nhịn được vươn lên ôm chặt Quả Quả, cuộn người kéo chăn qua đầu. Chỉ một lát sau, Phong Khải nghe thấy tiếng nức nở kìm nén trong chăn, sau đó anh nghe thấy tiếng Lạc Văn Hiên nhỏ giọng nói: "Quả Quả....Cảm ơn cậu vẫn nguyện ý làm bạn với tớ."

- ---------

(2) Meo meo nè:
— QUẢNG CÁO —