Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 50: 50





Kể từ khi hẹn ngày đi ăn với Thẩm Việt, Hạ Chi liền cảm thấy tất cả những người bên cạnh đều rơi vào trạng thái kỳ quái. Chu Lệ trở nên càng bận hơn so với bình thường, gần như mỗi giây mỗi phút đều có thể thấy cô ấy đang vẽ bản thảo. Trái ngược với Chu Lệ là Hàn Dung, cô ấy cũng bận mỗi giây mỗi phút, nhưng là đang bận đắp mặt nạ với dưỡng da.

“Phải ăn mặc đẹp một chút, không thể vứt mặt mũi của Tiểu Hạ Tử nhà chúng ta đi được!” Hàn Dung nói xong, liền múc một muỗng mặt nạ ngủ vừa mua bôi lên mặt, sau đó ôm điện thoại lướt lướt.

Không cần nhìn, Hạ Chi cũng biết cô ấy đang trao đổi với ai.

Gần đây cuối cùng Tống Tuyết cũng được rảnh rỗi, liền thường xuyên nói chuyện với Hạ Chi. Hai người nói rồi nói, không hiểu sao lại nói tới Hàn Dung, thì phát hiện ra hai người có rất nhiều sở thích chung.

Hạ Chi thì làm cái loa cho hai cô ấy. Sau khi truyền được hai ngày, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bèn lập nhóm Wechat, để hai cô ấy có chuyện gì sẽ tự liên lạc với nhau.

Từ đó về sau, nhóm Wechat liền không còn yên ổn nữa. Rõ ràng một cô học khoa Kiến trúc, một cô là khoa Mỹ thuật; một cô là cốt cán trong hội sinh viên, một cô là cá muối. Nhưng kỳ lạ là, hai người lại có thể trò chuyện với nhau không dừng lại được, thậm chí gần đây còn đồng quan điểm về phim truyền hình và mấy tin đồn trong ngành giải trí.

Mặc dù hai người Hàn Dung và Chu Lệ đều thích xem phim truyền hình, nhưng gu lại khác biệt. Chu Lệ thích phim Nhật, Hàn Dung thì thích phim Mỹ, cho nên hai người thường xuyên ôm máy tính riêng để xem TV của mình.

Mà Tống Tuyết lại thích phim Anh Mỹ, phạm vi bao trùm rộng rãi, nên có chủ đề chung với Hàn Dung. Bởi vậy có thể thấy được, có tiếng nói chung là chuyện quan trọng đến thế nào.

Lúc này, Tống Tuyết đang kể mấy sự kiện giao lưu kết bạn của hội sinh viên trong nhóm. Tuy Hạ Chi thấy hiếu kỳ, nhưng cô vẫn còn tài liệu phải xem. Nhìn lướt qua nhóm, hình như đều là mấy cái tên mà cô không biết, nên cô không đọc kỹ nữa, còn Hàn Dung với Tống Tuyết thì trò chuyện xuyên đêm.

Ngày kế tiếp, cuối tuần, sáng sớm, Hạ Chi đã bị người ta lôi ra khỏi chăn.

Hạ Chi vẫn còn buồn ngủ mở to mắt nhìn Hàn Dung: “Sao vậy?”

“Trang điểm với mặc đồ vào đi, hôm nay phải đi gặp Thẩm Việt mà, cậu quên rồi sao?”

Hạ Chi tìm điện thoại xem thời gian: “Không phải bọn mình hẹn ăn tối à? Bây giờ mới sáng sớm mà…”

“Chuẩn bị từ sớm đi, mặt nạ, sữa dưỡng thể, cái nào cũng không thể thiếu!” Hàn Dung nói đầy nhiệt tình.

Hạ Chi ngáp một cái, lại yên lặng chui về: “Thôi thôi, tớ với Thẩm Việt rất quen thuộc. Anh ấy còn thấy cả dáng vẻ lúc bị bệnh của tớ rồi, nên giữa bọn tớ không cần làm mấy thứ ngoài mặt đấy đâu…”

Hạ Chi vừa đắp chăn lên đầu, Hàn Dung lại lôi cô ra: “Không được, hôm nay là ngày cậu dẫn Thẩm Việt và bọn tớ chính thức gặp nhau, cậu mà lôi thôi lếch thếch thì sao được. Cậu quen đại thần, nhưng bọn tớ đâu có quen chứ.”

“Vậy cậu cố gắng trang điểm đi, tớ sẽ vừa ngủ vừa chúc phúc cho cậu!” Hạ Chi vội vàng nói.

“Cậu là bạn gái chính thức, còn bọn tớ chỉ là bạn bè thôi. Bạn bè còn ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, bạn gái chính thức lôi thôi sao được. Nhanh nào nhanh nào, cố lên, ngày mai hẵng ngủ tiếp.” Hàn Dung giục.

Hạ Chi đành phải ngồi dậy từ trên giường, đúng lúc nhìn thấy giường đối diện trống không: “Chu Lệ đâu?”

“Ra ngoài vẽ tranh rồi.” Hàn Dung nói.


Hạ Chi không hăng hái lắm: “Chỉ có hai bọn mình nên thật sự không cần…”

“Còn có Tống Tuyết nữa, đã dậy rồi, xem nhóm đi!”

Hạ Chi ấn mở nhóm Wechat, quả nhiên thấy Tống Tuyết đã dậy. Cô ấy không có chuyện làm nên không ngừng chụp ảnh gửi vào nhóm, phát sóng trực tiếp cách trang điểm và quần áo hôm nay của cô ấy.

Khóe miệng Hạ Chi giật giật, thấy Hàn Dung thật sự cảm thấy hứng thú, cô đành phải rời giường. Sau khi gội đầu xong, cô dựa theo cách vẽ mà Hàn Dung dạy lần trước, cách trang điểm cho người lười trang điểm.

“Không được, không được, cậu trang điểm nhạt quá, nhìn gần còn đỡ, chứ nhìn từ xa thì như không trang điểm vậy đó, khí sắc kém lắm!” Hàn Dung đã trang điểm cho mình được một nửa, quay đầu thì thấy Hạ Chi làm xong nhanh gọn, liền vội vàng ngăn Hạ Chi lại, “Trang điểm mày, trang điểm mắt, còn son môi nữa, ba yếu tố ăn ảnh, quan trọng nhất nên không được bỏ qua, hiểu chưa?”

“Bọn mình chỉ ăn một bữa cơm thôi, đâu cần chụp ảnh…”

“Tớ muốn chụp ảnh với các cậu mà!” Hàn Dung nói. Cô ấy không nói nhiều nữa chỉ kéo Hạ Chi ngồi xuống, sau đó cầm bút kẻ lông mày… vân vân, tự tay trang điểm cho Hạ Chi.

Hạ Chi nhìn trang điểm trên mặt cô ấy vẫn chưa hoàn thành, một con mắt vẽ rồi một con vẫn đang vẽ, một bên to một bên nhỏ, khỏi nói là dị đến thế nào. Có mấy lần cô muốn mở miệng khuyên nhủ Hàn Dung, nhưng đều bị cô ấy bảo dừng.

Sau khi trang điểm xong, vẫn còn tóc và lựa chọn quần áo, trang sức. Nữ sinh ở phương diện này luôn luôn có rất nhiều suy tính, hai người trao trao đổi đổi, Hạ Chi cũng thấy hào hứng lên, dù sao vẫn còn thời gian nên cứ từ từ mà nghĩ. Một ngày cứ thế chớp mắt trôi qua thật nhanh, bốn giờ chiều, Hạ Chi và Hàn Dung giẫm lên đôi giày cao gót, ra ngoài với khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp.

“Tớ cảm thấy tớ không phải đi ăn cơm, mà có cảm giác như đi thảm đỏ ấy.” Vừa cẩn thận xuống lầu, Hạ Chi vừa nhịn không được bèn nói thế với Hàn Dung.

Dưới sự giật dây của Hàn Dung, Hạ Chi đã thay một bộ váy liền màu xanh nhạt thắt eo. Chiếc váy này là hàng may mặc cao cấp, bất luận là đường cắt hay chất vải đều khỏi phải nói. Váy dài đến giữa bắp chân, phần đuôi được đính vài viên kim cương nhỏ. Lúc mặc váy lên người, nhìn bằng mắt thường sẽ không nhìn thấy mấy viên kim cương nhỏ ấy, chỉ khi đi lại, váy lụa trắng lay động, kim cương nhỏ phản chiếu ánh sáng, mới có thể vài vệt sáng nhàn nhạt bị khúc xạ, làm cho chiếc váy tăng thêm mấy phần cao cấp và cảm giác thần bí.

Nói trắng ra là, đây là một bộ váy rất hợp để chụp ảnh. Phần trên lộ ra ngực to, eo nhỏ, da trắng của người mặc, ánh sáng được khúc xạ lúc chụp hình có thể lập tức làm tăng thiết kế của bộ váy. Nhưng nếu chỉ dựa vào mắt thường, vậy cũng phải là người biết nhìn hàng mới nhận ra được, còn không biết hàng thì chính là không phân biệt được đẹp xấu.

Hạ Chi không mặc như thế này trong cuộc hẹn lần trước, lần này chỉ dẫn bạn bè đi ăn một bữa cơm cùng Thẩm Việt mà lại mặc long trọng như vậy, khiến cô thấy thật ngại, luôn cảm thấy mình như đang lấy le vậy.

Đi được nửa cầu thang, Hạ Chi nhịn không được bèn bắt lấy tay của Hàn Dung: “Nếu không thì, bọn mình về thay quần áo rồi hẵng ra ngoài?”

“Đổi bộ này còn không được, vậy muốn đổi bộ nào nữa.” Hàn Dung nói, “Mà kiểu tóc này của cậu đã hành hạ bọn mình rất lâu mới tạo hình xong, thay quần áo sẽ lỏng ra đấy, có làm lại lần nữa cũng không chắc sẽ có hiệu quả như này đâu.”

“Nhưng tớ thấy…”

“Không có nhưng nhị gì hết, đi đi đi.”

Không cho Hạ Chi cơ hội đổi ý, Hàn Dung đã lôi kéo Hạ Chi đi thẳng ra khỏi ký túc xá nữ. Không ngờ vừa mới đến cổng chính, họ nhìn thấy Tống Tuyết đã đứng chờ ở cách đó không xa.

Thấy Hàn Dung với Hạ Chi đã ra, Tống Tuyết lấy lại tinh thần, nở nụ cười rạng rỡ với hai người bọn họ.

Hạ Chi trợn mắt: “Tống Tuyết, bạn…”

“Đẹp không, quần áo giấu dưới đáy tủ của bổn cô nương, đặc biệt lôi ra vì bạn đó.” Tống Tuyết hất lọn tóc, nói với Hạ Chi.

Cô ấy giống hệt Hàn Dung, đều mặc bộ váy liền áo màu đỏ đậu xa.

Nếu là bình thường, màu đỏ đậu xa với màu xanh nhạt mà đụng nhau, thì bởi vì màu đỏ đậu xa thuộc màu đỏ, nên đẹp và nổi bật hơn màu xanh nhạt rất nhiều. Nhưng vì Hàn Dung với Tống Tuyết đều mặc quần áo màu đỏ, Hạ Chi lại đi giữa các cô ấy nên lộ vẻ nổi bật hơn. Cô không chỉ không có cảm giác là vật làm nền, mà ngược lại còn cho cảm giác như Hàn Dung với Tống Tuyết đang làm tôn cô lên.

“Có phải hai người các cậu giấu giếm tớ chuyện gì đúng không?” Nhìn Tống Tuyết như thế, Hạ Chi càng cảm thấy không đúng. Cô vừa đi vừa do dự, bước chân càng ngày càng chậm, càng ngày càng chần chừ.

“Trời ơi, Thẩm Việt đến rồi!”

Không đợi Hạ Chi đổi ý lần nữa, đã nghe thấy Tống Tuyết nói. Hạ Chi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên liền thấy Thẩm Việt đang đứng chờ các cô ở bên hồ cách đó không xa.

Nhìn thấy Hạ Chi, ánh mắt Thẩm Việt dừng trên người cô mấy giây, bấy giờ mới chậm rãi dời đi, khẽ gật đầu với Tống Tuyết và Hàn Dung.

Hàn Dung nhịn không được, lấy tay che lại bên má đã ửng hồng, nhỏ giọng nói với Hạ Chi: “Hạ Chi, sao cậu có thể kiểm soát bản thân để lúc tới gặp đại thần đẹp trai như vậy, lại định không son phấn không ăn diện được thế!”

“Khi cậu đã bị anh ấy nhìn thấy dáng vẻ lúc xấu nhất của mình, thì sẽ không sợ nữa.” Hạ Chi nhỏ giọng nói, rồi kéo hai cô ấy đi lên trước.

“Các em có muốn ăn gì không?” Thẩm Việt trưng cầu ý kiến.

“Có ạ.” Tống Tuyết không hề khách khí, trực tiếp nói tên một nhà hàng tư phòng thái mới mở.

“Tư phòng thái?” Hạ Chi hơi kinh ngạc mà nhìn các cô ấy.

Hai ngày trước Hạ Chi vừa nhìn thấy Hàn Dung với Tống Tuyết mắng chửi nhà hàng này trong nhóm Wechat là vừa đắt vừa khó ăn, không ngờ hôm nay hai cô ấy lại còn muốn tới đó.

“Các cậu nhất định phải tới nhà hàng đó ăn tối hả?” Hạ Chi nhịn không được liền hỏi.

“Nhất định.” Hàn Dung với Tống Tuyết cùng nói.

Hạ Chi đành phải nhìn về phía Thẩm Việt.

Thẩm Việt khẽ gật đầu với cô: “Chủ tùy khách tiện.”

Thẩm Việt đã nói như thế, tất nhiên Hạ Chi cũng không tiện nhiều lời nữa. Cô chỉ có thể liếc Hàn Dung và Tống Tuyết với vẻ cạn lời, kết quả lại đổi lấy nụ cười xấu xa của hai cô ấy.

Thấy Thẩm Việt nắm lấy tay Hạ Chi đi trên đường một cách tự nhiên, nên ngay trước khi Hạ Chi quay người, Hàn Dung nhanh chóng duỗi ra hai ngón trỏ, nở nụ cười mập mờ với Hạ Chi.


Nhà hàng tư phòng thái cách trường học không xa, sau khi rời khỏi cổng trường thì đi chừng năm trăm mét nữa là đến.

Bốn người bọn họ, chỉ riêng một mình Thẩm Việt đã có tỷ lệ quay đầu đủ cao rồi, mà hôm nay Hạ Chi, Hàn Dung và Tống Tuyết lại ăn mặc và trang điểm lộng lẫy như thế nữa. Ba nữ một nam đi trên đường, quả thực có muốn không làm cho người khác chú ý cũng không được.

Hạ Chi càng đi càng mất tự nhiên. Khó khăn lắm mới đến được cửa nhà hàng, cô vừa mới thở phào một hơi thì không ngờ vừa mở cửa ra, trên một chiếc bàn lớn gần cửa ở tầng một đã có một đống sinh viên đại học Nam Kinh ngồi ở đó.

Hạ Chi không quen biết nhiều người ở trường, nhưng hầu hết những người ngồi ở bàn đó đều nhìn quen mắt, chỉ có điều không gọi được tên mà thôi, hẳn là đã từng gặp trước đó.

Thấy Thẩm Việt nắm tay Hạ Chi đi vào, một bàn người đều cùng nhìn sang, nét mặt hơi cứng ngắc.

Trái ngược với bọn họ, là Hàn Dung với Tống Tuyết.

Đặc biệt là Tống Tuyết, cô ấy có nhiều người quen ở trường, vừa thấy một bàn người đó liền kinh ngạc nói: “Ủa, sao các cậu lại ở đây?”

Tống Tuyết đã lên tiếng, nam nam nữ nữ trên bàn đành phải giật giật khóe miệng, rối rít chào hỏi Tống Tuyết.

“Tới đây ăn cơm.” Một nữ sinh trên bàn nói.

“À ~” Tống Tuyết khẽ gật đầu, “Bọn tôi cũng thế, không biết đồ ăn ở nhà hàng này ăn ngon không nên mới qua ăn thử. Bọn tôi lên tầng trước đây, chào nhé ~ “

Bàn ở tầng một được nhất trí xếp ở đại sảnh, tầng hai là phòng VIP, phải tiêu một số tiền nhất định mới được lên đó.

Đám sinh viên ngồi trên bàn lớn nhìn Tống Tuyết đi theo Hạ Chi và Thẩm Việt lên trên lầu, rồi biến mất trong phòng liền nhao nhao lấy lại tinh thần, nhưng không khí không còn như trước đó nữa.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Thẩm Việt lấy ý kiến của Tống Tuyết với Hàn Dung để chọn món ăn. Lúc chọn đến điểm tâm ngọt thì xảy ra chút vấn đề, Thẩm Việt tạm thời rời đi theo nhân viên phục vụ để chọn điểm tâm ngọt, nên trong phòng chỉ còn lại ba người là Hạ Chi, Tống Tuyết và Hàn Dung.

Hạ Chi lập tức nói: “Hai người các cậu thành thật khai báo đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hàn Dung và Tống Tuyết liếc nhau: “Có chuyện gì đâu nào.”

“Chắc chắn là có chuyện!” Hạ Chi nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ rồi nói, “Thẳng

thắn sẽ được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!” Dưới sự chèn ép của Hạ Chi, Hàn Dung với Tống Tuyết do dự một lúc, cuối cùng vẫn lầm bà lầm bầm mà nói: “Thật sự không phải chuyện lớn gì đâu… Chỉ là… Hạ Chi này, cậu biết đám người dưới lầu kia đang làm gì không?”

“Đương nhiên là không biết.” Hạ Chi mờ mịt nhìn các cô ấy, “Chẳng lẽ tớ phải biết hả?”

“Bọn họ đang giao lưu kết bạn đó.” Tống Tuyết nói, “Ở đại học, có vài người bởi vì nguyên nhân kiểu như không tìm được bồ, liền tổ chức một hội giao lưu kết bạn. Cậu không phát hiện lúc bọn họ ăn, là nam ngồi một hàng, nữ ngồi một hàng, ngồi đối mặt nhau sao?”

“Hình như đúng là thế…” Hạ Chi nhớ lại, khẽ gật đầu, “Nhưng như thế thì liên quan gì đến bọn mình?”

“Cậu có nhớ trước đó Liễu Na đã từng tung tin đồn về cậu trong hội sinh viên không?” Hàn Dung nói.

Hạ Chi khẽ gật đầu.

“Chỉ một mình Liễu Na, miệng cậu ta có rộng nữa thì cũng không thể kể chuyện của bạn cho tất cả mọi người được. Trước đây Liễu Na khá có tiếng ở hội sinh viên, rất nhiều chuyện chỉ cần cậu ta tiết lộ vài câu, thì thông qua những người bạn kia của cậu ta, tự nhiên là có thể truyền tin đồn đi cho mọi người đều biết.” Tống Tuyết nói, “Hiện tại tuy rằng Liễu Na đã đi rồi, nhưng những người này thì vẫn chưa đi. Bạn với đại thần ở cùng một chỗ, những đứa bạn như bọn mình đương nhiên sẽ mừng thay cho bạn. Nhưng sẽ luôn có người nhìn bạn không vừa mắt, còn giở mấy trò buồn nôn sau lưng, ngày nào cũng bôi nhọ bạn, hận không thể khiến bạn và đại thần chia tay ngay trong ngày mai.”

Hạ Chi sững sờ mà nhìn Hàn Dung với Tống Tuyết.

Thật ra trước đây cô đã từng có dự cảm sẽ có những chuyện như vậy, nhưng bởi vì cô thích ở phòng nên tất cả đều không truyền đến tai cô, cô liền giả bộ như không biết gì. Đến tận bây giờ, Tống Tuyết nói chuyện này với Hạ Chi thì cô mới nhận ra rằng, thì ra vào lúc cô không biết, vậy mà nó đã lên men thành dạng này.

Hạ Chi nói: “Nhưng… họ đã muốn thì bọn mình cũng không thể bắt họ ngậm miệng. Tớ cũng đâu phải nhân dân tệ, không thể lấy được sự yêu thích của tất cả mọi người. Mà chuyện như này cũng hết cách, quen là được…”

“Hôm nay chính là một cơ hội đó thôi.” Hàn Dung lập tức nói, “Ở tầng dưới có tám người đang ngồi, bốn nữ đều là bạn của Liễu Na, còn bốn nam, cậu đoán xem họ có quan hệ tốt với ai nào?”

Hạ Chi lập tức có dự cảm không rõ: “Không phải là Lý Hâm đấy chứ…”

“Không sai, chính là vậy đấy.” Tống Tuyết nói xong, còn nhịn không được mà bật cười, “Bọn họ nguyền rủa bạn sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Việt đá, vậy thì bọn mình sẽ tới trước mặt bọn họ, show ân ái cho bọn họ xem, nói cho bọn họ biết, bạn với đại thần không chỉ phát triển tốt đẹp, mà càng phải khiến bọn họ có hâm mộ cũng không được!”

“Những ngày sau này tớ với Tống Tuyết cũng được nhờ, vì có cậu, hai bọn tớ đều có thể cùng ăn cơm với đại thần.” Hàn Dung nói, “Mặc dù tớ tin hầu hết bọn họ đều đang ghen tỵ với cậu, nhưng tớ cũng tin chắn chắn có người sẽ đố kỵ với hai bọn tớ vì là bạn của cậu, ha ha ha ha.”

Lúc này Hạ Chi mới chợt hiểu ra: “Cho nên hai người các cậu… rõ ràng không thích đồ ăn ở nhà hàng này, nhưng vẫn miễn cưỡng tới bên đây để ăn. Còn Hàn Dung nữa, mới sáng sớm đã bắt tớ dậy trang điểm chọn đồ, còn mặc thành thế này, là vì như vậy?”

“Đúng rồi!” Hàn Dung điên cuồng gật đầu, “Đúng lúc tám người đều đến đông đủ, lại không có quần chúng vô tội, cơ hội một lưới bắt hết như thế, quả thực là ngàn năm có một đấy!”

Hạ Chi nhìn cái vẻ thích thú của hai cô ấy, lập tức không biết nên nói cái gì luôn.

Tống Tuyết nói: “Hạ Chi, bọn mình không nói với bạn, bạn sẽ không thấy không vui đấy chứ?”

“Cũng không phải mình không thấy vui đâu.” Hạ Chi đương nhiên hiểu được các cô ấy là vì cô nên mới làm như vậy.

Có vài lời đồn đại, chỉ khi chính tai nghe thấy mới bết là làm người ta giận đến cỡ nào. Hạ Chi không nghe thấy, hai người bạn cô lại nghe được, nên mới vì cô mà đặc biệt chạy tới đây trút giận. Hạ Chi cũng đâu phải thánh mẫu, đương nhiên sẽ thấy hả hê và thích thú, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng Thẩm Việt, cô lập tức lại thấy mất tự nhiên.

Bởi vì cái gọi là “Show ân ái sẽ chết nhanh”, nên từ trước đến giờ Hạ Chi đều quán triệt theo nguyên tắc khiêm tốn. Không ngờ ngày hôm nay, dưới tình huống không biết rõ tình hình, cô lại thành kiêu căng đến như vậy.

“Tớ hơi lo, không biết Thẩm Việt có mất hứng hay không.” Hạ Chi thấy hơi do dự, nên vẫn nhỏ giọng nói với Hàn Dung, Tống Tuyết.

Dù sao cô cũng chỉ mới quen Thẩm Việt được hai tháng, thời gian hai người chính thức quen nhau cũng rất ngắn. Với danh tiếng bên ngoài cuả Thẩm Việt, có thể sẽ càng thêm quý trọng tiếng tăm hơn người thường.


“Vậy… không thì lát nữa bọn mình nói thẳng với đại thần luôn?” Sau khi Hàn Dung với Tống Tuyết được sảng khoái xong, giờ phút này tỉnh táo lại, cũng nhận ra ngay chỗ không ổn bèn nói với Hạ Chi.

Hạ Chi khẽ gật đầu: “Bất kể thế nào, vẫn cảm ơn các cậu đã trút giận giúp tớ, lên kế hoạch lâu rồi à?”

“Đâu có đâu có, chỉ là tùy tiện vạch kế hoạch chút thôi.” Tống Tuyết xua tay, nói.

Cô ấy vừa nói xong thì cửa phòng được mở ra, Thẩm Việt đi vào.

Hàn Dung với Tống Tuyết lập tức thức thời mà đứng dậy, lấy cớ là muốn đi toilet cùng nhau nên nhanh chóng đi khỏi phòng.

Hạ Chi ngồi tại chỗ, vừa nhìn Thẩm Việt ngồi xuống, vừa nghĩ phải nói cho anh biết sự thật như thế nào.

“Hạ Chi.”

“Dạ?” Hạ Chi nhìn anh.

“Khoảng hai phút nữa thức ăn sẽ được mang lên.” Thẩm Việt nói.

“Ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu, nội tâm tiếp tục chuẩn bị công tác.

Thẩm Việt nói: “Em nhìn anh như thế, anh sẽ cho là em đang muốn ăn anh đấy.”

“Ừm.” Hạ Chi tiếp tục gật đầu, hai giây sau bỗng nhiên kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ lên, “Em, em nào có nhìn anh như thế.”

Thẩm Việt khẽ cười với cô một cái.

Bị Thẩm Việt chen vào như thế, không hiểu sao tâm trạng của Hạ Chi cũng thả lỏng hơn. Thừa lúc Hàn Dung với Tống Tuyết còn chưa quay lại, cô nhanh chóng kể lại chuyện hai cô ấy vừa nói cô biết cho Thẩm Việt nghe.

Thẩm Việt nghe xong thì khẽ gật đầu.

“Hai cậu ấy là vì thật tâm suy nghĩ cho em.” Hạ Chi nhỏ giọng nói, “Anh đừng giận hai cậu ấy nhé.”

“Sao thế được.” Thẩm Việt vừa nói, vừa giơ tay xoa lên đầu Hạ Chi.

Vừa đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Thẩm Việt thấp giọng nói nhỏ với nhân viên phục vụ vài câu, sau đó tự mình giúp nhóm Hạ Chi rót đồ uống.

Mãi đến khi đồ ăn được mang lên hết, vẫn chưa thấy Hàn Dung và Tống Tuyết quay lại. Hạ Chi đang chuẩn bị gọi cho các cô ấy, vừa mới lấy điện thoại ra, liền nghe thấy tiếng mở cửa. Trên mặt hai cô ấy đầy ý cười, mặt mày hồng hào đi từ bên ngoài vào.

Hạ Chi có hơi ngạc nhiên bèn nhìn hai cô ấy, ý cười trên mặt hai cô ấy thật sự là có muốn giấu cũng giấu không được.

Hạ Chi đang thấy kỳ lạ vì các cô ấy đến nhà vệ sinh một chuyến, còn có thể phát sinh chuyện gì tốt hay sao, đã thấy Hàn Dung với Tống Tuyết ngồi xuống cạnh cô. Thừa lúc Thẩm Việt không chú ý, Hàn Dung ghé sát vào tai Hạ Chi, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được mà nói: “Cậu biết hai bọn tớ đi vệ sinh về đã thấy cái gì không?”

“Cái gì vậy?”

Hàn Dung vừa cười, vừa hạ thấp âm lượng. Bởi vì quá kích động, giọng cô ấy còn hơi biến âm: “Hoa tường vy vàng.”

Hạ Chi: “?”

“Thẩm Việt dặn nhân viên phục vụ của nhà hàng lấy danh nghĩa ‘vợ chồng họ Thẩm’, tặng hoa tường vy vàng cho tám người dưới lầu.” Hàn Dung nói, “Cậu biết ý nghĩa của hoa tường vy vàng là gì không?”

Trong đầu Hạ Chi toàn là bốn chữ “vợ chồng họ Thẩm”, liền thành thật lắc đầu với Hàn Dung.

“Nụ cười vĩnh hằng.”

Trong đầu Hạ Chi gần như lập tức nhảy ra icon cười mỉa người khác màu vàng, hình tròn ????, thường thấy ở Weibo và QQ.

Cho dù là người chậm chạp như Hạ Chi, cũng cảm nhận được ý trào phúng che kín trời đất.

Đại thần thật hiểm!