Căn bản không vì lời nói của Tang Hồng Hoa mà thay đổi.
Không còn cách nào, Tang Hồng Hoa không thể làm gì khác hơn là đánh bài tình thân, “Chí Viễn, mẹ mà là mẹ của con mà, con nhẫn tâm nhìn mẹ chết đói à?”
“Vậy lúc mẹ đuổi con ra khỏi nhà thì sao? Mẹ không nghĩ rằng con cũng sẽ bị chết đói à? Mẹ, trong giai đoạn này, mặc dù là thời kỳ khó khăn, nhưng nếu mẹ chịu khó làm việc, nhất định sẽ không chết đói!
“Anh cả, tự anh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay anh không đến đội sản xuất làm việc, không có công điểm, chờ khi phát lương, sẽ không phân cho anh đồng nào! Các người đi đi, đi hết đi!”
Triệu Chí Viễn đuổi hết bọn họ rời đi.
Hai người anh trai của Triệu Hương Vân là Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc nhìn cả nhà hai bác cả và bà nội rời đi, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Chi tiết nhỏ này rơi vào trong mắt Triệu Hương Vân, Triệu Hương Vân nhớ lại, hai người anh trai này của cô cũng không đứng về phía cô.
Cũng đúng, bố mẹ chỉ cưng chiều một mình cô.
Chuyện này dù xảy ra ở đâu, cũng là chuyện khó mà tin nổi.
Thứ gì tốt, đều đến trong bụng một mình cô, bởi vì cô mà hai người anh trai này bị chửi vô số lần, không phải là ít.
Dù đã lập gia đình, đối với người em gái này là cô, vẫn không có ấn tượng tốt.
Chẳng qua là ở trước mặt Triệu Chí Viễn cùng Trần Ngũ Nguyệt, họ không dám nói thôi.
Triệu Hương Vân thức thời “ngậm miệng”, nửa câu cũng không nói, nhưng không có nghĩa là, phiền phức sẽ không tìm tới cửa.
“Hưng Quốc, Khánh Quốc, hai tụi mày bị sao vậy? Làm anh trai, nhìn thấy em gái mình bị người ta chửi bới như thế, còn không biết cãi lại những người đó à?” Trần Ngũ Nguyệt chỉ vào hai đứa con trai, bắt đầu mắng.
Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc ủ rũ cúi đầu, không dám nói nửa câu.
Hai cô con dâu thì càng không dám nói gì ở trước mặt bà mẹ chồng hung dữ này, thở mạnh một cái cũng không dám.
“Hai tụi mày tối nay đừng có ăn cơm nữa, ngay cả mình em gái mình mà cũng không bảo vệ được!” Trần Ngũ Nguyệt lại ném ra một câu.
Hai anh em Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc này, mỗi một người đều phải làm việc ngập đầu, nói không ăn cơm là không được ăn sao?
“Mẹ...” Triệu Hương Vân há to miệng, vừa mới chuẩn bị cầu xin cho hai anh trai, Trần Ngũ Nguyệt đã ôm lấy Triệu Hương Vân, kiểm tra từ đầu xuống chân.
“Bảo bối ngoan của mẹ, để mẹ nhìn một chút, vừa rồi con có bị thương không? Bà ta có đánh tới con không? Ôi chao, lão bất tử, tuổi tác đã cao mà vẫn còn thời gian đến gây phiền phức, cũng không biết bao giờ mới chết đây!”
Ngay trước mặt Triệu Chí Viễn, Trần Ngũ Nguyệt mắng Tang Hồng Hoa là lão bất tử.
Triệu Hương Vân run rẩy liếc nhìn.
Bà mẹ cực phẩm này của cô, đủ cứng rắn!
Cô cũng không dám đắc tội bà mẹ cực phẩm này của mình, mới vừa rồi cô đã được tận mắt nhìn thấy bà mẹ cực phẩm này của mình thuận tay cào nát mặt bác cả gái hay xin xỏ, khiến mặt bà ta nở hoa.
“Mẹ, con không sao! Còn nữa, mẹ, anh cả và anh hai làm việc rất cực khổ, mẹ cũng đừng phạt bọn họ không được ăn cơm mà!” Triệu Hương Vân nũng nịu với Trần Ngũ Nguyệt.
Trần Ngũ Nguyệt càng tức giận hơn, chỉ vào hai đứa con trai “không nên thân” mắng, “Tụi mày nghe xem, tụi mày nghe xem, Hương Vân để ý hai người anh trai chúng mày nhiều như thế nào? Nghe thấy mẹ không cho tụi mày ăn cơm, lập tức cầu xin cho tụi mày. Tụi mày thì sao? Ở chung một đội sản xuất, đừng nói tụi mày không biết những người đó dựng chuyện về Hương Vân. Tụi mày tự nhìn lại bản thân mà xem, làm gì có dáng vẻ của anh trai, chị dâu chứ. Hừ, thực sự là tức chết tôi rồi!”
Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc lại bị mắng bởi vì Triệu Hương Vân, đáy lòng đối với đứa em gái này đặc biệt không thích, so với lúc trước, càng thêm mãnh liệt.
“Mẹ, nếu như không có việc gì, chúng con ra sông tắm trước đây!” Triệu Hưng Quốc nói.
Mấy người đàn ông trong đội sản xuất, vào mùa hè, cũng ra sông tắm rửa.
Có thể tiết kiệm được không ít nước trong nhà, hơn nữa cũng thuận tiện.