Trọng Sinh 80 Kiều Kiều Tức

Chương 16: Khẩu Thị Tâm Phi



Edit: Samie

Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh thấy bố mẹ chồng đều đẩy canh gà trở về, nào dám cầm bát ăn.

Với khát vọng sống mãnh liệt, bọn họ cũng học cha mẹ chồng đẩy canh gà trở về trước mặt Triệu Hương Vân, Trương Tú Lệ còn giấu lương tâm nói một câu, “Em gái hiểu chuyện! Em không cần phải để ý đến tụi chị, tụi chị không thích uống canh gà.”

Vương Tú Anh nuốt ngụm nước miếng, sau đó cũng chật vật nói: “Đúng vậy, tụi chị không thích uống!”

Lời này, đương nhiên là Triệu Hương Vân không tin.

Ai không thích uống canh gà, dù cho ở hiện đại, không thiếu ăn thiếu mặc, cô cũng thích uống canh gà.

Chỉ là bố mẹ cô, hai người có sức ảnh hưởng quá lớn, hai người Trương Tú Lan và Vương Tú Anh cũng không dám phản kháng.

Nghĩ tới đây, Triệu Hương Vân cảm thấy mình phải sử dụng biện pháp khác, ví dụ như... Lén lén lút lút?

Nhưng hai bà chị dâu này của cô sợ bố mẹ cô như thế, làm sao mà dám ăn thức ăn mà cô đưa?

Triệu Hương Vân trong lúc nhất thời rơi vào trầm tư.

Trần Ngũ Nguyệt thấy con gái ruột của mình thật lâu vẫn không ăn cơm, lại bắt đầu lo lắng.

“Bảo bối ngoan, có phải đồ ăn mẹ làm không ngon không? Nếu không thì mẹ nấu cho con thêm chút đồ ăn khác nhé?” Trần Ngũ Nguyệt lo lắng nhìn Triệu Hương Vân.



Triệu Hương Vân nhìn cánh tay to béo của chính mình, kiên định lắc đầu, “Không cần đâu ạ, mẹ, đồ ăn mẹ nấu rất ngon! Mẹ, con...”

Triệu Hương Vân vốn muốn thử lại một lần, để cho bà mẹ cực phẩm của cô uống một chén canh gà, nhưng trực giác nói cho cô biết, cô còn phải gặp rất nhiều khó khăn.

Mặc kệ, cô ăn no trước đã, có chuyện gì lại nói sau!

Triệu Hương Vân không hề đụng đến bốn bát canh gà mà chính mình múc ra, mà múc thêm một chén nữa, ít thịt gà nhiều canh.

Cơ thể này đã bị nuôi dưỡng đến sắp tàn phế, béo thì có béo, thế nhưng không khỏe mạnh, đi mấy bước đã muốn thở hỗn hển.

Cô phải ăn ít kết hợp với vận động nhiều, mau chóng giảm béo.

Sau khi uống xong một chén canh, Triệu Hương Vân căn bản không hề cảm thấy nửa phần no bụng.

Cô biết, đây là dạ dày của nguyên chủ đang tác quái, lúc trước, một bữa cơm có thể ăn hơn nửa oa, bây giờ cô chỉ ăn một bát.

Dạ dày đương nhiên sẽ có phản ứng.

Nhưng thời gian lâu dài, dạ dày bị đói đến nhỏ đi là được rồi.

“Mẹ, con ăn no rồi!” Triệu Hương Vân lưu luyến không rời, thả bát xuống.

“Gì? Đã ăn no rồi? Mẹ còn làm bánh ngô cho con đấy, không phải con nói món đó ăn rất ngon sao? Nếu no rồi, con có muốn ăn thêm hai ba cái nữa không?” Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc đến mức cái cằm cũng muốn rơi ra ngoài.



Lại nói, bánh ngô cũng là tiêu chuẩn thấp nhất của nguyên chủ.

Một nhà ba phần đất, chỉ có thể trồng rau quả, hết lần này tới lần khác, nguyên chủ lại thích ăn bánh ngô.

Trần Ngũ Nguyệt hay dùng lương phiếu hoặc bố phiếu đổi bột ngô với người khác, mỗi bữa cơm chờ sau khi Triệu Hương Vân ăn no, lại cho thêm hai ba cái bánh ngô.

Thời đại này, bột ngô đã được xếp vào loại lương thực tinh, với cách ăn uống như thế của Triệu Hương Vân, nhà ai cũng không thể chịu nổi.

Hết lần này tới lần khác, với sự cưng chiều của Trần Ngũ Nguyệt, cho dù là lương thực tinh, bà cũng nghĩ ra biện pháp để lấy được, đủ để cô ăn no, ăn vô cùng no!

Lúc này Triệu Hương Vân thật sự muốn bóp chết nguyên chủ, nếu như cô ta không ăn nhiều như vậy, tùy tiện tiết kiệm một khẩu phần ăn, chính mình cũng sẽ không mập như vậy, người trong nhà cũng có thể nuôi thành béo béo trắng trắng.

“Mẹ, con thật sự no rồi! Mọi người ai thích ăn bánh ngô thì cứ ăn đi! Dù sao con cũng không ăn! Canh gà này cũng vậy, con không uống, mọi người ai thích uống thì uống!” Triệu Hương Vân sợ Trần Ngũ Nguyệt không tin, lúc nói chuyện còn cố ý ngẩng đầu lên thật cao.

Trần Ngũ Nguyệt luôn cảm thấy sau khi con gái khỏe lại, rất nhiều chuyện không giống lúc trước.

Làm sao lại không uống hết một nồi canh gà?

Lúc trước, một con gà, một người gặm hết còn không đủ.

Chuyện này...

Triệu Chí Viễn biết vợ lại suy nghĩ nhiều, an ủi một câu, “Con gái lớn rồi, có suy nghĩ của mình, nếu Hương Vân không muốn ăn, chúng ta cũng không nên ép buộc!”
— QUẢNG CÁO —