Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 94



---•---
Sau khi dùng cơm chiều xong, đang trên đường về nhà thì Tống Ngọc Trạch đã ngủ rồi.
Xe vẫn chạy cho đến khi vào tới cửa, Tống Trấn không đánh thức y mà ngừng xe lại, trực tiếp bế ngang Tống Ngọc Trạch còn đang ngủ ôm vào nhà.
Tống Ngọc Trạch mơ mơ màng màng muốn thức dậy, Tống Trấn hôn lên trán y, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ta tắm cho con."
Tống Ngọc Trạch yên tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tống Trấn bế Tống Ngọc Trạch vào phòng tắm, tay chân nhẹ nhàng cởi đồ cho y rồi ôm vào bồn tắm, sau đó mới giúp y tắm rửa.
Toàn bộ quá trình Tống Ngọc Trạch đều nhắm mắt lại, dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể, thoải mái đến nỗi khiến cho y mơ màng thiếp đi, không muốn mở mắt ra.
Khăn lông được thấm nước ấm nhẹ nhàng cọ qua cơ thể, thật mềm nhẹ, thật ấm áp.
Chờ sau khi tắm xong, Tống Trấn lại bế Tống Ngọc Trạch đang ướt đẫm vào phòng ngủ, lau khô rồi cho y vào trong ổ chăn.
Tống Ngọc Trạch thoải mái xoay người, chọn một tư thế thích ý rồi ôm chăn ngủ tiếp.
Tống Trấn cười cười, vươn tay xoa mái tóc của Tống Ngọc Trạch, nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say của y một hồi mới cúi xuống hôn lên trán y, sau đó hắn cũng đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Một giấc này thật sự ngủ rất ngon, cho tới 7 giờ sáng Tống Ngọc Trạch cũng không muốn thức dậy, nhưng dù sao thì đồng hồ báo thức được cài sẵn vẫn vang lên, Tống Ngọc Trạch không thể không vươn tay ra khỏi chăn ấn tắt nó.
Y ngồi dậy ngáp một cái, chăn rơi đến bên hông lộ ra đường cong duyên dáng trắng nõn của nửa người trên, dưới tia nắng ban mai rọi xuống phiếm ra màu sắc oánh bạch.
Đang muốn xốc chăn xuống giường thì có một cánh tay quấn quanh hông, ôm chặt lấy y.
"Ngủ một lát nữa." Giọng Tống Trấn khàn khàn vang lên, gác đầu lên sau eo y.
"Không được, còn phải đi kiểm tra phòng." Tống Ngọc Trạch nói.
"Chẳng phải hôm nay là thứ bảy sao? Cái quy định gì vậy, ngày nghỉ còn phải đi làm." Tống Trấn ôm eo y bất mãn lẩm bẩm.
Tống Ngọc Trạch nghe hắn nói vậy thì bật cười: "Chẳng phải là bệnh viện do ông mở sao? Được rồi, buông ra đi, tôi chỉ đi kiểm tra phòng thôi, nếu không có chuyện gì thì sẽ lập tức trở về."
"Ừ..." Tống Trấn mang theo giọng mũi đáp một tiếng, cánh tay còn hơi ấm ôm ở bên hông y vẫn không chịu buông ra.
Tống Ngọc Trạch cũng kệ hắn, với lấy áo mặc vào.
Vạt áo sơmi phất qua mặt Tống Trấn, hắn hôn một cái thật mạnh lên eo y rồi mới chịu thả người ra. 
Đó là nơi mẫn cảm của Tống Ngọc Trạch, cơ thể y đột nhiên cứng đờ, dường như phía trước lại có xu hướng đứng dậy, y hơi dừng một chút, sau đó vẻ mặt vẫn bình thường tiếp tục cài khuy áo rồi mới xuống giường mặc quần vào. 
Tống Ngọc Trạch biết làm bác sĩ rất vất vả, một ngày 12 tiếng, có đôi khi sẽ lên tới 20 tiếng. Hai ngày nghỉ còn phải đi kiểm tra phòng, nếu sức khỏe người bệnh có vấn đề, nói không chừng hai ngày nghỉ đó cũng bị ngâm nước nóng.
Nhưng mà y thích công việc này, mỗi khi cứu được một người, hoặc nhìn một người dưới sự điều trị của mình mà chậm rãi bình phục, cảm giác vui sướng thỏa mãn đó, những công việc khác đều không thể mang đến cho y.
Cho nên dù mệt nhọc nhưng y vẫn kiên trì như cũ.
Cũng may, tuy Tống Trấn thường hay oán giận vì công việc này mà thời gian hai người ở chung quá ít, nhưng hắn cũng chưa bao giờ kêu y phải bỏ việc.
Cho đến nay Tống Trấn đều như thế, bá đạo, ngang ngược vô lý, nhưng lại luôn lần lượt thỏa hiệp với y, đối với Tống Ngọc Trạch mà nói, hắn là một người rất ôn nhu.
Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, Tống Ngọc Trạch cũng tính toán về nhà ngay, y vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Tống Trấn.
Chỉ có điều mới gọi một nửa thì y đã bỏ lại vào túi. Bởi vì y nhìn thấy một người, là Cố Chi.
Mấy năm không gặp, Cố Chi càng trở nên xinh đẹp hơn, cho dù mặc một chiếc áo khoác tối màu nhưng gương mặt kia vẫn làm cho người khác liên tiếp để ý. Chỉ có điều trên khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo biểu tình thương tâm, thoạt nhìn không hề ổn chút nào.
Cố Chi đang gọi điện thoại, như cầu xin với người ở đầu bên kia.
Tống Ngọc Trạch đến gần, nghe thấy Cố Chi nói: "Dì Lý, thật sự con không phải cố ý nợ tiền thuê nhà, con đang tìm việc, rất nhanh là có thể trả tiền cho dì, con xin dì."
Y nghe thấy giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ ở đầu bên kia vang lên, mắng to vài câu rồi lập tức tắt máy. Cố Chi cầm điện thoại đứng đó, thật lâu cũng không nói gì, trên khuôn mặt chẳng có biểu tình gì mà chỉ có sự tái nhợt, còn có một loại trống rỗng vô lực.
Tống Ngọc Trạch do dự một chút, y bước qua vỗ nhẹ vai Cố Chi.
Cố Chi như bị hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Tống Ngọc Trạch thì đột nhiên ngơ ngẩn. Cô ngây ngốc nhìn y nửa ngày, mới chậm rãi nói: "...Tống Ngọc Trạch?"
Tống Ngọc Trạch lái xe đến đón Cố Chi, cô ngồi trên xe, không khí giữa hai người có hơi cứng ngắc.
Cố Chi vẫn là cái dáng vẻ không biết suy nghĩ điều gì kia, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.
Trong lòng Tống Ngọc Trạch hơi rầu rĩ, y nhẹ giọng hỏi một câu: "Cô có khỏe không?"
Đường như Cố Chi không nghe thấy, chỉ nghiêng đầu sang một bên nhìn ra ngoài cửa xe, mái tóc dài che hơn nửa bên mặt, không thấy rõ biểu tình.
Tống Ngọc Trạch cũng không hỏi lại, trong xe đột nhiên im ắng, hai người chẳng ai nói gì.
Tống Ngọc Trạch chở đến nơi mà Cố Chi nói, đó là một con hẻm nhỏ rất dơ, nơi nơi toàn là rác bị vứt bừa vào góc tường, thành phố Kỳ Dục cũng có nơi như thế này sao?
Cố Chi đẩy cửa xuống xe, Tống Ngọc Trạch theo cô đi vào.
Người ở con hẻm nhỏ này đều chẳng phải dạng tốt lành gì, lúc Tống Ngọc Trạch đi cùng Cố Chi thì còn có người huýt sáo với bọn họ.
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, còn Cố Chi thì vẫn vô biểu tình.
Đi đến nơi Cố Chi ở, một đống đồ đạc bị ném tán loạn trên mặt đất.
Một đứa bé trai đang ngồi xổm lựa nhặt bên trong đống đồ. Nhìn thấy hai người, đứa bé trai kia hơi hoảng loạn, nhanh chóng cầm vài món đồ trong tay chạy vào phòng kế bên, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Cố Chi cũng không nói gì, mặt vô biểu tình đi qua nhặt những thứ dưới đất lên nhét vào trong túi đồ, Tống Ngọc Trạch cũng ngồi xuống dọn giúp cô. 
Hai người lấy một vài món còn dùng được rồi rời khỏi nơi này.
Tống Trấn có mua mấy căn chung cư ở thành phố Kỳ Dục, tuy hai người chủ yếu vẫn ở trong biệt thự nhưng ngẫu nhiên Tống Ngọc Trạch cũng sẽ ở lại mấy căn chung cư gần bệnh viện.
Phòng bếp ở đó có thể dùng được nên Tống Ngọc Trạch liền dẫn Cố Chi đến.
Từ lúc vào nhà, Cố Chi vẫn luôn ngây ngốc ngồi trên sô pha, Tống Ngọc Trạch pha cà phê mang ra cho cô, sau đó mới gọi điện cho Tống Trấn, nói mình có việc, tối nay mới về.
Cố Chi ngơ ngẩn uống mấy ngụm cà phê, sau đó mới dần khôi phục tinh thần, hỏi Tống Ngọc Trạch: "Tôi ở đây có tiện không? Có quấy rầy cậu không, nếu..."
Tống Ngọc Trạch đánh gãy lời cô: "Không sao, tôi không ở nơi này, cô yên tâm ở đi."
Cố Chi gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn cà phê phát ngốc.
Tống Ngọc Trạch: "Cô ăn cơm chưa?"
"Hả?" Cố Chi nói: "À, vẫn chưa." Sau khi nói xong, dường như cô nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt: "Thôi bỏ đi, không nên làm phiền cậu thì hơn, tôi đi trước."
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, gọi lại: "Cố Chi, cô muốn đi đâu?"
Cố Chi sửng sốt, đúng vậy, cô muốn đi đâu? Cô còn có thể đi đâu nữa chứ, thế giới lớn như vậy nhưng lại không có nơi nào cho cô dung thân, thật đáng buồn.
"Nếu không có nơi nào để đi, thì cứ ở lại đây." Tống Ngọc Trạch nhìn dáng vẻ này của cô, làm sao có thể yên tâm để cô đi như thế.
Cố Chi trầm mặc nửa ngày, không nói được cũng chẳng nói không.
Tống Ngọc Trạch nhớ đến trước đây, tuy rằng Cố Chi trầm tĩnh nhưng đôi mắt xinh đẹp kia luôn tràn đầy hy vọng, biết cười với y, biết lộ ra biểu tình ngượng ngùng, sùng bái nhìn y. Mà không phải là dáng vẻ âm trầm như hiện tại, giống như trên thế gian này đã không còn thứ gì đáng giá để cô liếc nhìn một cái.
Rốt cuộc vì điều gì, đã ép cô thành dáng vẻ này.
"Tiểu Chi...Chúng ta không phải bạn sao? Nếu cô có khó khăn gì thì cứ nói ra, tôi giúp cô." Tống Ngọc Trạch bước qua nói.
Đôi mắt luôn vô thần của Cố Chi hơi lóe lên, nhìn Tống Ngọc Trạch, như là muốn khóc, rồi lại như không có ý đó. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu không giúp tôi được, cảm ơn cậu. Tôi đi."
"Cố Chi, trừ tôi ra thì cô còn bạn bè nào khác sao?" Tống Ngọc Trạch đột nhiên nói.
Tay Cố Chi cầm then cửa dừng lại.
Đúng vậy, cô không còn bạn bè nào khác, nghiêm khắc mà nói thì chỉ có một mình Tống Ngọc Trạch, vành mắt của Cố Chi nhanh chóng đỏ lên, dù biết rõ là không hẳn sẽ gây phiền phức cho Tống Ngọc Trạch, nhưng mà, nhưng mà cô chỉ có Tống Ngọc Trạch là bạn, dù y không thể giúp được nhưng nếu có thể nghe cô nói hết tâm sự ra cũng đã tốt lắm rồi.
Cố Chi thấp giọng hỏi một câu: "Cậu còn nhớ Lôi Doanh không?"
Tống Ngọc Trạch suy nghĩ một chút: "Ừm, là người thích cô khi còn học sơ trung?"
Cố Chi nghe y nói như thế, đột nhiên cười lên: "Đúng vậy, thích, hắn thích tôi." Lại là một đợt trầm mặc, Cố Chi trở về ngồi xuống sô pha.
"Em trai Lôi Viêm của hắn." Cố Chi đột nhiên nói: "Vì muốn giải quyết Lôi Doanh nên bắt tôi. 
Bệnh tình của mẹ tôi khi đó vẫn đang trầm trọng kéo dài, buổi tối hôm ấy bà nằm trên giường muốn uống nước. 
Nhưng không may trong lúc lấy nước thì bị ngã từ trên giường xuống, bà chết rồi. 
Bởi vì không có tôi ở đó, nếu tôi không bị bắt đi thì mẹ tôi cũng sẽ không chết. Rất đơn giản, tôi không yêu Lôi Doanh được. 
Tôi không trách hắn, cũng không yêu hắn. 
Nhưng hắn không hiểu. 
Tôi tốt nghiệp từ học viện y học nhưng lại không thể tìm được một công việc nào, dù đi quét rác cũng không ai muốn thuê tôi. 
Chắc Lôi Doanh cảm thấy nếu tôi sống không nổi nữa thì sẽ đi tìm hắn."
Cô nói: "Lôi Doanh sẽ không hiểu, dù tôi có chết đói, tôi cũng không yêu hắn."
Cố Chi nói rất bình tĩnh, nhưng Tống Ngọc Trạch nghe vào lại không biết trong lòng có tư vị gì. Y nghĩ, hẳn là Cố Chi đã yêu Lôi Doanh rồi, từ rất lâu trước kia.
Y nhìn ra được trước kia Cố Chi lần lượt từ chối Lôi Doanh chỉ là vì lòng tự trọng quấy phá, không muốn vừa thiếu tiền Lôi Doanh lại vừa yêu đương với hắn.
Sự thật là cô đã thích Lôi Doanh nhưng vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
Giống như việc y thích Tống Trấn vậy, không muốn thừa nhận, không thể tin được. Nhưng cuối cùng, y vẫn ở bên cạnh Tống Trấn.
Cố Chi và Lôi Doanh thì lại không có, cũng không hơn.
Tình yêu trên đời có trăm ngàn hình thái, ở bên nhau, không ở bên nhau.
Tống Ngọc Trạch không biết nên nói gì, y không giúp Cố Chi được, việc duy nhất có thể làm đó là cho cô thời gian.
"Nếu cô nguyện ý thì đến bệnh viện của bọn tôi làm đi. Nơi này cho cô ở tạm, chờ khi có lương rồi thì trả tiền thuê nhà cũng không muộn."
"Lôi Doanh sẽ không bỏ qua cậu. Chuyện gì hắn cũng có thể làm được."
Tống Ngọc Trạch: "Yên tâm ở đây đi, có người giúp được cô, hãy tin tôi."
Cố Chi trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: "Thật sao? Tôi có thể ở đây...Còn có thể đến bệnh viện làm nữa sao?"
"Ừm. Có thể."
Cố Chi vẫn luôn không có biểu tình gì đột nhiên rơi nước mắt, cô nói: "Cảm ơn cậu, như vậy đã đủ lắm rồi, thật sự cảm ơn." Cô cho rằng, cô sẽ sống không nổi nữa, nhưng mà cô gặp được Tống Ngọc Trạch.
Quen được người bạn Tống Ngọc Trạch này, chắc hẳn là việc làm đúng duy nhất trong cuộc đời của cô.