Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 118



☆ Chương 118: Rối loạn, toàn bộ đều rối loạn.

Sau năm tiếng rưỡi, Nam Kính rốt cuộc xem xong cuốn sách, thu hồi màn hình ánh sáng của thiết bị đầu cuối trên bàn, cậu chậm rãi xoay người hoạt động vai cổ một chút, sau đó nhắm mắt lại để giảm mỏi mắt.

Liên tục nhìn lâu như vậy, thân thể cảm thấy thật mệt mỏi.

"Đây là do giá trị cổ vũ lực không đủ mạnh." Trí năng một hào phân tích trạng thái thân thể của Nam Kính, bắt đầu lập ra kế hoạch nâng cao cổ vũ thuật, "Bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm cùng chạng vạng chạy 5 kilomet, sau buổi nghỉ trưa đến cổ vũ quán luyện tập cổ vũ thuật một giờ..."

Nam Kính lau mặt, trên trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

"Ta tình nguyện để giá trị cổ vũ thật thấp một chút."

Mỗi ngày chạy 10km, lại đi cổ vũ quán tìm ngược, ta cũng không phải M!

"Ùng ục" bụng vang lên một tiếng, Nam Kính xem thời gian một chút, bất tri bất giác đã hơn bảy giờ tối.

Xem ra vật liệu không cần dùng, bất quá có thể gửi bên trong phòng, Nam Kính thu hồi vật liệu chuẩn bị đi gửi.

Cậu đứng lên nhìn, bỗng nhiên sợ hết hồn.

Ban đầu phòng thực nghiệm số ba mới có hai người, hiện tại rõ ràng đã là buổi tối cư nhiên người đông như mắc cửi rồi!

Chỉ là... Thật giống như không được chăm chú lắm a.

Nam Kính ngẩn người, di dời thân mình sang phía bên trái, ánh mắt đồng thời cũng di chuyển sang trái, sau đó lại đảo qua bên phải...

Phát sinh chuyện gì?

Nam Kính khẩn trương, lập tức hỏi trí năng một hào: "Xảy ra chuyện gì? Ta có vấn đề gì sao?"

Trí năng một hào bày tỏ sự khinh bỉ sâu sắc đối với sự thiếu cảnh giác đến mức độ không thể chấp nhận được của kí chủ: "Theo ta quan sát, có một nhóm người đến đây quan sát năm tiếng trước, bình quân bốn mươi phút đổi một nhóm, đến giờ đã là nhóm thứ tám. Đoán chừng do nhìn ngươi học tập quá nghiêm túc bọn họ không muốn quấy nhiễu ngươi, lại thấy ngồi đây thật nhàm chán nên liền rời đi... Nói tóm lại, chúc mừng ngươi kí chủ, ngươi nổi tiếng rồi."

Thiên a!

Xem ra là do bài đăng kia ban phúc.

Không khó để tưởng tượng, một lời nói khoác không biết ngượng muốn khiêu chiến Sidya của tân sinh, trong đó thêm vào khúc mắc giữa hai ứng cử viên MVP, sau đó chủ lâu có trí tưởng tượng phong phú cùng logic viết mấy ngàn chữ cẩu huyết yêu hận tình thù, cuối cùng là chuyện người bí ẩn hạ xuống một ngàn vạn chống đỡ... Sự hiếu kì khiến mọi người muốn vây xem, đó quả thực là điều quá bình thường!

Nam Kính biểu thị ta cũng thực muốn vây xem cái người kia a!

"Kí chủ nhà ngươi sớm đã nổi danh." Nam Kính cao lãnh phun tào.

Trí năng một hào biết nghe lời nói: "Ngươi hiện tại càng nổi danh."

"..."

Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi nơi này, lao ra khỏi vòng vây.

Nam Kính cầm vật liệu tăng nhanh bước chân từ hành lang đi ra cửa, trong sự chú ý của các đồng học, trán cậu đổ mồ hôi lạnh ra đến cửa.

"Nam Kính" Có học sinh thăm dò hô một tiếng.

Nam Kính phản xạ có điều kiện dừng chân quay đầu lại "A" một tiếng.

Hiện trường im lặng.

Hiện trường im lặng mười mấy giây đồng hồ.

Ngay sau đó, phòng thực nghiệm số ba sôi sục.

"Xin hỏi cậu vừa nãy là đang đọc sách gì? Làm sao lại nghiêm túc như vậy a?"

"Cậu và Miphira cá cược có phải thật không?"

"Sidya học trưởng đã tiếp thu phỏng vấn, cậu nghĩ như thế nào?"

"Tôi thấy cậu vẫn chưa động thủ chế tác linh kiện bậc một ba sao phần thứ tám, có phải là chưa nắm giữ được phương pháp?"

"Cậu có biết có người đặt cược một ngàn vạn cho cậu không?"

"Cầu giao du ngao!"

Rối loạn, toàn bộ rối loạn.

Phòng giám sát cả năm không có một lần phản hồi đã gửi cảnh báo cho lão sư trực ban hai lần một ngày, vị lão sư kia nhìn vào phòng thực nghiệm số ba của Nam Kính nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Làm sao cứ khiến người ta không bớt lo như vậy?

Bên cạnh cũng có một vị nam lão sư, hiển nhiên cũng đã biết việc mạng nội bộ của trường nổ tung, vội vàng yêu cầu lão sư trực ban đem thiết bị đầu cuối lan truyền sang bức tường đối diện.

Lão sư trực ban lườm hắn một cái, đến cùng vẫn là làm theo.

Nàng bật chế độ hình ảnh, trên cổ tay thon thả một màn hình ánh sáng nho nhỏ đánh vào bức tường bóng loáng đối diện, trên tường hiện ra hình ảnh phòng thực nghiệm số ba hò hét loạn cả lên, giọng nói của từng người đều nghe đến rất rõ ràng.

Nam lão sư xem say sưa ngon lành: "Tên tiểu tử này rất có ý tứ, lần trước xảy ra chuyện như vậy là từ khai giảng hai năm trước khi Sidya lần đầu bước vào Hội trường pha lê phải không?"

"Sidya ra mắt như một ngôi sao nhí, mười bảy đã là ngôi sao của đế quốc, người tìm hắn kí tên từ cầu thang tầng một lên đến tầng bảy."

Lão sư trực ban co giật khóe miệng: "Một người so với một người cũng không bớt lo, người này lại càng lo hơn."

Nói xong, nàng mặt tối sầm nhìn Nam Kính đang mỉm cười.

Nam lão sư cười nói: "Làm sao xảy ra? Sidya trước kia thế nhưng trực tiếp đem đại sảnh thành hội kí tên, rối loạn cả một buổi chiều."

"Ngài cũng biết là ở trong đại sảnh a." Lão sư trực ban vô lực phun tào, "Toàn bộ hội trường chỉ có phòng vật liệu cùng phòng thực nghiệm trạng thái tĩnh cần phải giữ vững yên tĩnh tuyệt đối, ngươi cho dù ở trong đại sảnh tổ chức một buổi biểu diễn cũng không ai quản ngươi."

Lại nhìn Nam Kính một chút, đây tuyệt đối là người đưa tới bạo loạn ở nơi yên tĩnh.

Vẫn là hai lần một ngày!

Lão sư nghĩ tới đây, khí áp lập tức giảm xuống một bậc.

Nam lão sư nói: "Không quản sao?"

"Làm sao quản? Chúng ta nên cấp báo tới toàn bộ giáo sư ở mỗi ban!" Lão sư trực ban trên miệng nói, cũng không có ngay lập tức kiểm tra thiết bị đầu cuối của học viên có mặt.

Tuy nói năng chua ngoa nhưng tuyệt đối mềm yếu không thể tổn thương ai.

Nếu quả thực còn muốn tiếp tục loạn...

Lão sư trực ban rõ ràng không vui.

"Nhìn lại một chút đã." Nam lão quả thực sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thú vị nâng cằm nói: "Nói thật, tôi còn muốn biết Nam Kính sẽ làm như thế nào."

Lão sư trực ban liếc hắn một cái, tiếp tục xem sự việc phát triển.

Phòng thực nghiệm số ba.

Nam Kính lúc này còn muốn xoắn xuýt hơn so với các lão sư ở phòng trực ban.

Nam Kính nhìn vào những khuôn mặt nhỏ đầy đói khát như hổ, sói, chợt cảm thấy mình như thỏ lọt vào vòng vây của thú hoang, hai phe yên lặng giằng co, lúc này bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng có thể rút dây động rừng, thỏ lập tức bị diệt sạch sành sanh không còn chút gì.

Duy nhất vui mừng chính là, những người đang vây xem.

Một khi dòng người phun trào...

Có khi nào sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp?

Mồ hôi lạnh tiếp tục tuôn rơi.

"Cái kia..." Nam Kính mỉm cười giả tạo, mở ra năm ngón tay ở trước người vẫy vẫy, âm thanh huyên náo nhất thời nhỏ đi n đề-xi-ben.

Tất cả mọi người vểnh lỗ tai lên nghe.

Nam Kính hắng giọng một cái, thu hồi nụ cười không cách nào chống đỡ ở trên mặt, đổi thành một biểu tình nghiêm túc.

Nam Kính đau xót gật gật đầu, nói: "Mọi người học tập chăm chỉ."

"..."

Ngươi liền để ta nghe cái này?

Mọi người chờ cậu tiếp tục nói.

Nam Kính xoay người.

Nam Kính cất bước.

Nam Kính ra cửa.

Nam Kính không thấy.

Sát!

Trầm mặc, trầm mặc.

Mọi người hai mặt nhìn nhau khóc không ra nước mắt.

Cũng không thể đuổi theo đi?

Sĩ quan cấp úy cũng đã bị phát hiện, quá mất mặt a, tiếp tục đuổi theo có phải là quá hoa si? Nếu là Sidya có thể dùng hành vi truy đuổi như một cái cớ, thế nhưng Nam Kính?

Chớ trêu, còn chưa đến mức đó.

Phòng thực nghiệm an tĩnh mười mấy giây, không biết là ai lên tiếng phá vỡ yên tĩnh

"Cứ như vậy để cho hắn đi?"

"Người cũng đã biến mất."

"Hắn nói chúng ta học tập cho giỏi."

"Sát a, quần đều đã cởi ngươi lại để ta xem cái này?"

Ngươi một lời ta một lời, tiếng ông ông trong phòng thực nghiệm vang lên, thật sự không một ai học tập.

"Nhanh lên, người cũng đều biến mất rồi." Một nữ sinh đeo kính thúc giục nam hài tử bên cạnh viết nhanh, vẻ mặt nôn nóng.

"Lập tức, lập tức...... Được rồi, đi!" Giọng nam vang lên, vỗ bàn đứng dậy cùng nữ hài một trước một sau chạy ra khỏi phòng thực nghiệm.

Vừa mới ra khỏi cửa, hai người liền đụng phải một lão sư mặt tối sầm, giọng nam cười nói: "Lão sư hảo", không chờ đối phương thấy rõ hắn liền chạy.

Chưa đi được mấy bước, sau lưng liền nghe thấy tiếng gầm gừ.

"Ở phòng thực nghiệm trạng thái tĩnh số ba đều ra đây cho tôi! Điểm danh! Chạy bộ! Một kilomet!"

Tiếng kêu rên một mảnh.

Kẻ cầm đầu Nam Kính bởi vì nhanh chân chạy đi nên thoát được một kiếp, đồng thời đối với việc này không hề biết gì.

Trong lồng ngực của cậu ôm bao vật liệu, ở đại sảnh cúi đầu chạy như bay, một luồng khí chạy đến phòng kí gửi, dùng thiết bị đầu cuối chứng thực mở ra một cái tủ sắt, đem vật liệu cho vào.

"Tích, Nam Kính đồng học, ngài đã lưu trữ các vật liệu cấp một, số 18 cùng số 24 hệ kim loại và số 7 hệ khoáng thạch ở tủ số 200 trong phòng lưu trữ đầu tiên vào lúc bảy giờ bốn lăm phút tối ngày 7 tháng 10 năm 1240. Thỉnh trong vòng bảy ngày lấy đi, bằng không sẽ bị tự động thu hồi, coi như thí nghiệm thất bại."

"Một tuần a." Nam Kính liếc nhìn thời hạn hiệu lực, "Trường học đối với vật liệu quản lí đủ nghiêm ngặt."

Nam Kính rời khỏi phòng lưu trữ, cậu trước tiên nhìn đại sảnh một chút, người vẫn ít như trước, tuy nhiên có không ít học viên chuẩn bị làm thí nghiệm suốt đêm đến để lấy tài liệu.